Phó Yên bôi xong cao dưỡng da, đi tới, thấy hắn đứng trơ trơ như khúc gỗ ở đằng kia, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lỗ tai lại đỏ ửng lên, bán đứng nội tâm đang lo lắng của hắn.
Phó Yên đứng ở mép giường đợi trong chốc lát, tai Tiêu Liệt vẫn đỏ, đứng không nhúc nhích, như đi vào cõi thần tiên.
Khi màn đêm trở nên dày đặc hơn, sự lo lắng và ngượng ngùng của Phó Yên sắp biến mất, bất giác cảm thấy buồn cười.
Lúc ở thời hiện đại, Phó Yên quá bận rộn kiếm tiền, học tập, công tác, chưa bao giờ biết yêu. Nhưng thời đại tin tức bùng nổ, nàng vẫn biết đến một số tri thức lý luận cùng hành vi thân mật.
Tóm lại đêm nay hai người không thể cứ đứng mãi ở đây được.
Có điều nàng vẫn hơi thẹn thùng một chút, cũng không chủ động nói chuyện cùng Tiêu Liệt, lặng lẽ mà tiến vào bên trong giường để ngủ.
Phó Yên đợi chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy người nọ đi lên giường nghỉ ngơi, hôm nay nàng lăn lộn một ngày cũng mệt mỏi, vì vậy muốn nhắm mắt định ngủ, mặc kệ tên ngốc kia.
Tiêu Liệt đứng tần ngần nghĩ ngợi một hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Nhìn thấy Phó Yên đã nằm xuống sắp ngủ, hắn thầm mắng chính mình một hồi.
Còn nghĩ cái gì nữa, người ta sắp đi ngủ rồi, đêm động phòng hoa chúc thế mà chính mình lại để lãng phí. Ngu quá đi mất!
Tiêu Liệt hối hận không ngừng!
Nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, Tiêu Liệt từ từ ngồi vào giường đệm.
Hiện giờ vẫn là đầu xuân, ban đêm rất lạnh, Phó Yên ngoan ngoãn nằm, hơn nửa bờ vai lại lộ ra bên ngoài.
Thấy nàng dường như đang ngủ ngon lành, Tiêu Liệt liền không muốn đánh thức nàng nữa. Hơi hơi nghiêng người, chuẩn bị kéo chăn lên đắp cho nàng.
Kỳ thật sau khi Tiêu Liệt lên giường, Phó Yên mơ mơ màng màng đã tỉnh lại, thân thể nam nhân nóng, khi đến gần, hơi thở nóng hừng hực dường như dần dần lan sang người nàng.
Sự ngượng ngùng và lo lắng lại lại lần nữa dâng lên trong lòng Phó Yên, nàng không dám mở to mắt, chỉ có thể tiếp tục giả bộ ngủ.
Khi Tiêu Liệt nghiêng người dựa lại gần, Phó Yên phản xạ có điều kiện, bất chợt nhanh chóng duỗi tay, chống lấy ngực của Tiêu Liệt, duy trì khoảng cách…
Nhìn thấy Phó Yên mở to đôi mắt long lanh, Tiêu Liệt vừa mừng vừa sợ.
“Ta cứ nghĩ là nàng ngủ rồi, muốn kéo chăn cho nàng.”
“Ừ, mau ngủ đi.”
Hai người chàng nhìn ta, ta nhìn nàng, nhất thời không nói chuyện, nhưng bầu không khí mập mờ lại dần dần xuất hiện theo khuôn mặt đỏ bừng của hai người.
Lúc này sự im lặng lên ngôi.
Phó Yên dời ánh mắt đi, cánh tay mềm chống vào khuôn ngực của Tiêu Liệt định thu hồi lại.
Tiêu Liệt đột nhiên duỗi tay đè lại bàn tay nhỏ trắng nõn của nàng lại.
Hơi thở của hắn hơi nặng nề, khàn khàn mở miệng: “nương tử à, trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng nghỉ đi.”
Phó Yên hơi gật gật đầu trong vô thức.
Rèm màn hồng loan đỏ thắm, lời nói mềm mại, trong trẻo tao nhã trở nên tuyệt vời khó tả.
**
Ngày hôm sau, khi trời đã sáng tỏ, Phó Yên bị tiếng cười của con nít đánh thức mà tỉnh dậy.
Đã đến giờ này rồi sao? Tuy trong nhà không có cha mẹ chồng, nhưng mới gả tới đây, không thể nào lại ngủ đến lúc mặt trời lên cao được.
Phó Yên sốt ruột muốn bò dậy, nhưng toàn thân lại mềm nhũn, ngã vào trong chăn.
Quá mệt mỏi! vừa đau vừa mệt.
Tiêu Liệt đúng là kẻ siêu lừa đảo! Nói sớm nghỉ ngơi một chút là như thế sao?! Nàng cảm giác chính mình căn bản không ngủ được mấy.
Tiêu Liệt vẫn luôn lưu ý động tĩnh ở trong phòng, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ của Phó Yên, vội vàng buông đệ đệ đang vui vẻ vì được ăn bánh bao vào bữa sáng mà trở lại phòng.
Tiêu Liệt muốn bù đắp liền tiến lên, ôm eo Phó Yên dậy.
“Đều tại chàng! Hôm nay làm ta dậy muộn, còn phải làm cơm sáng, dâng trà cho trưởng bối nữa đó.”
“Không sao cả, cơm sáng ta làm. Nhà ta ít nhân khẩu, tối hôm qua sư phụ đã trở về trên núi, A Giản có bánh bao ăn đang rất vui vẻ đó.”
Phó Yên nhẹ giọng hừ hắn một cái.
Nhìn tiểu tức phụ làm nũng trong ngực, trong lòng Tiêu Liệt cũng mềm mại, cười dỗ dành nàng, “Ta đi múc nước cho nàng rửa mặt, nàng chờ ta quay lại nhé.”