Ngày hôm qua tổ chức tiệc đãi khách, hôm nay còn thừa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Thịt heo, thịt bò, cải trắng, đậu giá, miến, cà tím v..v.
Triều Lý mở cửa mậu dịch trên biển, nhiều đồ vật được du nhập vào. Phó Yên cũng không rõ ràng lắm hiện tại đến tột cùng là tương ứng với triều đại của thời nào, nhưng lúc Phó Yên ở Triệu phủ đã nhìn thấy bông, ớt cay, khoai tây, ngô. Những thứ này đều đã lưu thông trong đời sống sinh hoạt của bá tánh, Phó Yên không hiểu nhưng cũng không đi sâu vào tìm tòi.
Với đám đồ ấy, cuộc sống của người dân bao giờ cũng thuận lợi hơn. Có điều một số đồ vật chưa được phát huy và tận dụng triệt để như ở đời sau.
Phó Yên nghĩ nghĩ, quyết định trưa hôm nay nấu đồ ăn gồm 3 món mặn, 1 món canh, đủ cho ba người bọn họ ăn.
Phòng bếp trong nhà Tiêu Liệt có hai cái bệ bếp, có thể đồng thời nhóm lửa nấu ăn.
Trước hết nàng rửa sạch hai cái nồi to. Múc ba chén gạo vào vo đi vo lại rồi rửa sạch sẽ, bỏ vào trong cái nồi phía sát tường, sau đó đổ nước vào, cơm nấu chín cần một thời gian khá dài, cho nên phải nấu trước tiên.
Tiêu Giản ló đầu vào cửa sổ của phòng bếp, nhỏ nhẹ mở miệng, “Tẩu tử, để đệ giúp tẩu nhóm lửa nhé?”
Bé trai non nớt và đáng yêu, trên đầu còn buộc hai búi tóc nhỏ, nghiêm túc muốn đến giúp nàng, Phó Yên bị bộ dáng đáng yêu kia của cậu nhóc chinh phục.
“Trong phòng bếp quá bụi bặm, đệ đi ra ngoài viện chơi đi.”
“A Giản, đi ra ngoài đi, để ta nhóm lửa.” Tiêu Liệt đặt đồ vật xuống, đi đến bệ bếp liền ngồi xuống đốt lửa.
“Vậy chàng đun hai nồi này trước, ta đi tới hậu viện cắt một ít rau hẹ về đây.” Phó Yên lau lau tay, đi ra khỏi phòng.
Tiêu Giản thấy ca ca đã ngồi xuống nhóm lửa, vội nhấc cái rổ nhỏ và lưỡi hái ở góc tường lên.
“Tẩu tử, đệ và tẩu cùng đi hậu viện đi. Đệ biết rau hẹ mọc ở chỗ nào.”
Phó Yên nhẹ nhàng cười cười, sờ sờ búi tóc trên đầu Tiêu Giản, tiếp nhận rổ rau rồi cùng cậu nhóc đi.
Chỉ cần cắt một ít rau hẹ để nấu một bữa cơm, không cần cắt nhiều, chỉ một lát hai người bọn họ đã trở lại.
Lúc này hai cái nồi trên bếp cũng được nấu sôi.
Tiêu Liệt nhận lấy cái rổ, vừa nhóm lửa, vừa nhặt rau hẹ. Tiêu Giản cũng ngồi xổm ở bên cạnh hỗ trợ.
Phó Yên tay chân lanh lẹ rửa sạch và cắt nhỏ cà tím, cải trắng, đậu giá và thịt, đặt ở một bên dự phòng.
Người nhà nông ăn mặc cần kiệm, nấu ăn cũng không nỡ cho dầu muối hoặc các gia vị khác, cho nên đồ ăn đa phần là nhạt, cơ thể thiếu dầu mỡ và nước khiến con người cũng dễ mất sức.
Phó Yên nhấn mạnh rằng nấu ăn phải nấu cho ngon, không thể bạc đãi chính mình.
Nàng làm thức ăn chay trước, sau đó mới nấu món thịt để giữ nguyên hương vị.
Đổ lượng mỡ vừa phải vào nồi, cho ớt cay đã cắt xong, hành, gừng, tỏi bỏ vào xào cho dậy mùi, sau đó thả cải trắng vào, khi nào thỉnh thoảng cho lửa lớn. Không cần xào lâu, căn đồ ăn đến khi sắp chín mềm thì cho vào ít dấm cùng nước xì dầu, đường, chờ một lát thì có thể nhấc nồi ra.
Sau khi rửa qua cái nồi, Tiêu Giản đưa rau hẹ đã rửa sạch cho Phó Yên, Phó Yên nhanh chóng cắt thành đoạn ngắn.
Rau hẹ xào giá đỗ, trước hết xào giá đỗ xong thì thả rau hẹ vào, sau đó cho ít nước xì dầu, muối, bày ra đĩa, để riêng. Đơn giản mau lẹ.
Cà tím cắt thành miếng vừa ăn, Phó Yên ngâm chúng với dấm trắng để tạo hương vị cho ngon miệng, đồng thời phòng ngừa oxy hoá. Xào thịt băm trước, bởi vì thịt heo vốn là chọn thịt ba chỉ, nạc mỡ đan xen, khi xào sẽ chắt ra mỡ, vì vậy Phó Yên cho ít mỡ hơn khi xào rau.
Nơi này không có rượu nấu ăn, Phó Yên liền tìm rượu trắng ngày hôm qua mua đổ một ít vào trong nồi để khử mùi tanh cùng gừng và tỏi. Đợi đến khi mỡ từ trong thịt băm được chắt ra, nhìn béo ngậy, bóng nhờn thì cho cà tím vào, bảo Tiêu Liệt rút một ít củi lửa ra, xào trên lửa nhỏ, cuối cùng cho xì dầu, đường muối, nước, v…v, xào đều tay, rắc hành lá thái nhỏ lên trên rồi bắc nồi ra.