Khi Phó Yên bưng một ly trà vào trong viện, đột nhiên cửa viện bị đập mạnh kêu rất to.
Là ai? Nếu Tiêu Liệt trở lại, hắn sẽ không thô lỗ như vậy.
“Ai?” Phó Yên đứng ở phía sau cửa, không mở cửa, dò hỏi.
Nghe thấy bên trong cánh cửa truyền ra giọng nữ, Thôi Hạnh Hoa biết là Phó Yên tới đây, tiểu tiện nhân còn nhanh chóng mở cửa, đúng là không biết phép tắc!
“Đại bá mẫu của Tiêu Liệt, ngươi nhanh mở cửa cho ta.”
Nghe được tiếng nói lanh lảnh ngoài cửa, Phó Yên thật sự không muốn mở cửa, cùng chán nói chuyện với bà ta. Nhưng thấy bộ dạng bà ta như vậy, nếu không mở cửa chỉ sợ Thôi Hạnh Hoa sẽ luôn gõ cửa bên ngoài, không những thế còn sẽ đặt điều bọn họ với người ở trong thôn.
Chi bằng nhìn xem bà ta muốn làm gì, giải quyết sớm một chút.
Phó Yên đưa một bàn tay ra mở cửa.
Cảm giác cánh cửa buông lỏng, Thôi Hạnh Hoa dùng sức đẩy, may mắn Phó Yên kịp thời lui về phía sau, tránh bị cửa đụng phải.
Phó Yên nhẫn nhịn tức giận, bưng trà đứng ở trong viện, thong thả ung dung nói: “Không biết đại bá mẫu Tiêu gia tới cửa vào buổi tối như vậy là có chuyện gì?”
“Cháu trai lớn của ta đâu?” Thôi Hạnh Hoa giả bộ chưa nhìn thấy Tiêu Liệt ra cửa.
“A Liệt ca có việc ra cửa, sẽ trở về ngay lập tức.”
“Chà, tiểu tử Tiêu Liệt kia không biết lễ nghĩa, ngươi đã từng học qua phép tắc mà cũng không hiểu chuyện sao?” Thôi Hạnh Hoa đi vòng quanh Phó Yên một vòng, chép miệng ghét bỏ.
Phó Yên nghi hoặc, nhất thời không nghĩ tới kẻ phá đám này muốn làm gì.
Phó Yên bình tĩnh đáp lễ: “Quy củ lễ nghĩa đương nhiên là phải học, có điều không biết đại bá mẫu Tiêu gia đột nhiên tìm tới cửa là để giảng giải về lễ nghĩa gì vậy?”
A! Tiểu tiện nhân quả nhiên miệng lưỡi sắc bén, không biết điều.
Thôi Hạnh Hoa tiến lên đẩy bả vai Phó Yên ra, nghênh ngang đi về phía phòng bếp nhỏ của Tiêu gia: “Nghe nói hôm nay Tiêu Liệt phân chia thịt heo, có phải ngươi ngăn cản hay không? Nếu không sao hắn có thể quên hiếu kính đại bá gia của hắn chứ? Đúng là cưới phải yêu quái làm loạn cả cái nhà lên!”
Phó Yên nghe xong mà bật cười: “Không biết đại bá mẫu Tiêu gia nghe được mấy lời nói lung tung ở chỗ nào. A Liệt ca săn được con heo rừng, cũng nhớ đến người dân trong thôn trước mới bán giá thấp cho người trong thôn. Nếu đại bá mẫu Tiêu gia muốn ăn thịt, sao không đi lên trên núi mua một ít? Không phải là hôm nay trưởng thôn thúc thúc đều đã thông báo hết cho mọi người rồi hay sao.”
“Mua cái gì mà mua? Tiêu Liệt hiếu kính cho đại bá của hắn, còn phải mua sao? Đồ yêu quái làm loạn nhà ngươi giấu thịt ở chỗ nào rồi, nhanh lấy ra đây cho ta, các ngươi không hiểu lễ nghĩa, còn làm phiền ta tự mình tới cửa lấy!”
Thôi Hạnh Hoa muốn ăn không của người mà còn nói một cách hùng hồn, càng nói càng lớn tiếng, “Ta nói cho ngươi biết! Đừng thấy cha mẹ Tiêu Liệt đoản mệnh, chết sớm, đồ yêu tinh làm loạn nhà như ngươi có thể tác oai tác quái trong nhà này nhé. Tiêu Liệt hắn còn có đại bá và đại bá mẫu là chúng ta, không tới lượt ngươi đưa ra quyết định!”
Phó Yên nắm chặt chén trà trong tay, không nhịn được nữa. Thôi Hạnh Hoa dã man thô lỗ, nhưng không được lôi thân nhân đã mất sớm ra để nói!
“Đại bá mẫu Tiêu gia trước kia đuổi hai huynh đệ Tiêu Liệt ra khỏi nhà sao không nghĩ đến bản thân là trưởng bối của nhà này, hiện tại lại muốn ta coi là trưởng bối để hiếu kính lễ tiết. Vậy thì vừa lúc, chỗ ta có ly trà muốn hiếu kính cho mẹ chồng ta, vậy đại bá mẫu Tiêu gia thay mẹ chồng ta nhận lấy lễ nghĩa này đi.” Phó Yên lạnh lùng nhìn thẳng Thôi Hạnh Hoa, chuyển chén trà trong tay tới, rót xuống trước mặt Thôi Hạnh Hoa.
“Ngươi! Đồ tiện nhân ngươi! Dám đối xử với ta như thế, chờ Tiêu Liệt trở về, ta sẽ bảo hắn bỏ đồ tiện nhân nhà ngươi đi!” Mời trà như vậy là mời người chết!
Thôi Hạnh Hoa tiến lên một bước, giơ tay muốn đánh Phó Yên. Hàng năm Phó Yên đứng thẳng hầu hạ, thân thể được nuôi dưỡng tốt, duỗi tay nắm lấy cánh tay Thôi Hạnh Hoa, khiến bà ta không thể động đậy.
Thôi Hạnh Hoa hết cách, không nói lại được, đánh cũng không lại… Bà đột nhiên đẩy Phó Yên ra, rút cánh tay lại, chạy về phía phòng bếp, trực tiếp đi cướp đoạt.