Vừa lúc này Thiện Tuấn Hải lại đặc biệt nhắc đến chiếc cằm của con gái hắn, khiến Vương Xuân Hoa cảm thấy hắn đang mỉa mai đến hai con gái của nàng, bản thân hắn là chú út của bọn trẻ mà lại so đo như vậy.
Mặc dù trong lòng Vương Xuân Hoa tức giận, nhưng nhiều năm qua nàng đã quen nhẫn nhục chịu đựng, nên không thể nói những lời khó nghe trước mặt người khác, nàng chỉ có thể đứng yên nhìn cha mẹ chồng cùng lão tam thay nhau khen ngợi đứa nhỏ.
“Nương, cho con xem Trúc Nương với!”
Lữ Tú Cúc thì thoải mái hơn Vương Xuân Hoa, tướng công nhà nàng có thể kiếm ra tiền, con trai nàng thì đang đi học, nên trong cái nhà này, nàng có thể thẳng lưng mà sống, thấy mọi người cứ thay phiên nhau khen ngợi một đứa nhỏ mới sinh, trong lòng cũng cảm thấy tò mò.
“Đứa nhỏ này thật là ——”
Đứa nhỏ nào mới sinh da thịt cũng nhăn nhúm, hơn nữa, đứa nhỏ này lại sinh non, so với mấy đứa sinh đủ tháng thì nhỏ hơn một vòng, lúc này nó cũng không mở to mắt, mí mắt sưng lên tạo thành một khe hở, chóp mũi hơi vểnh, không biết sau này cao thấp thế nào, cái miệng tuy nhỏ nhắn nhưng vì môi trên đang mím chặt nên cũng chẳng nhìn ra được hình dáng, như vậy làm sao có thể nhìn ra được đây là một đứa nhỏ xinh đẹp chứ? Nói đùa à?
Nhưng đúng là khuôn mặt rất tròn, chiếc cằm đầy đặn, nhìn có phần đáng yêu.
Lữ Tú Cúc định nói đứa nhỏ này cũng giống những đứa nhỏ khác lúc mới sinh ở trong nhà thôi, nhưng lời đến bên môi lại không thể thốt thành tiếng.
Đúng là đứa nhỏ này rất đáng yêu.
Cùng là khỉ hồng, nhưng nàng là khỉ hồng đáng yêu nhất.
Lữ Tú Cúc cảm thấy mắt mình có vấn đề, làm thế nào mà nàng lại cảm thấy con gái của lão tam đáng yêu chứ, phải biết rằng, trong nhà này, thực sự cạnh tranh với nhau thì chỉ có nhà lão tam cùng nhà nàng thôi, lão tam vốn dĩ được cưng chiều, cộng thêm việc vợ lão tam là cháu gái bên ngoại của mẹ chồng, sau này chia gia sản, sẽ chiếm không ít đồ của họ.
Trong lòng Lữ Tú Cúc, nhà lão tam chính là kẻ địch, sao nàng có thể thấy con gái của kẻ địch đáng yêu được.
“Đứa nhỏ này thật là xinh đẹp, đôi mắt to, sống mũi cao, sau này nhất định sẽ là tiểu mỹ nhân.” Lữ Tú Cúc không nhịn được, nàng vẫn cảm thấy yêu thương đứa nhỏ trong ngực mẹ chồng hơn cả cháu ruột của mình.
Lữ Tú Cúc kìm lòng không đặng, bước đến cạnh mẹ chồng, muốn ôm đứa nhỏ từ trong ngực bà.
Chỉ tiếc là cả Tưởng bà tử lẫn cha ruột đứa nhỏ đều không cho nàng ôm, bà vòng qua nàng, đưa đứa nhỏ cho cha ruột nó.
“Phải không?”
Tưởng bà tử liếc con dâu trưởng một cái, bà biết rõ tâm tư con dâu trưởng, nhưng vì gia đình hòa thuận bà vẫn nhẫn nhịn không nói ra, không ngờ hôm nay con dâu trưởng lại có thể nói một câu dễ nghe, khác hẳn tính nết trước nay của nàng, Tưởng bà tử vui mừng, nét mặt khi nhìn nàng cũng ôn hòa hơn.
“Trúc Nương, Trúc Nương, tên này không hay, ta phải đặt lại một cái tên khác.” Tưởng bà tử nhìn đứa nhỏ quấn tã, không kìm lòng được, mở miệng nói.
Trước kia có nói, con gái trong nhà sẽ đặt tên theo thứ tự mai, lan, trúc, cúc, tùng, cháu gái lớn tên Mai Nương, cháu gái thứ hai tên Lan Nương, giờ đến cháu gái thứ ba thì theo thứ tự sẽ là Trúc Nương.
Nhưng với tình hình hiện tại thì không được, đây là cháu gái mà Tưởng bà tử yêu thương nhất, nên bà cảm thấy cái tên Trúc Nương này không xứng với đứa cháu gái có phúc khí giống bà.
“Nương, vậy con của con tên gì?” Theo quy củ trong nhà, nhũ danh(1) do cha mẹ đặt, còn đại danh(2) thì do ông bà quyết định.
“Cái này ta phải nghĩ thật kỹ đã.” Nhất thời, Tưởng bà tử không thể nghĩ được cái tên thích hợp, đợi đến tối trước khi đi ngủ, hai vợ chồng bà sẽ bàn luận thật kỹ.
Trừ Vương Xuân Hoa đứng ở một bên, những người bên trong phòng đều có chung suy nghĩ mặc dù trước nay chưa từng đồng thuận như vậy.
* * *
“Nương, heo nái trong nhà sinh rồi!”
Sau khi chuyện sinh nở xong xuôi, trừ Tô Tương đang ở cữ ra thì những người khác đều quay lại với công việc của mình.
Tưởng bà tử quán xuyến mọi việc trong nhà, Thiện lão gia rèn sắt kiếm tiền, thu lợi từ ruộng đất, con trai trưởng mỗi tháng lo chi phí trong nhà, con dâu út mỗi tháng cũng góp một ít từ việc thêu thùa, thu nhập vừa đủ. Ngoài ra, Tưởng bà tử còn nuôi thêm hai con heo với hai mươi con gà, vịt, mỗi năm cũng thu được một khoản lớn.
Cuộc sống Thiện gia sung túc như vậy một phần cũng nhờ công lao của Tưởng bà tử.
Việc đồng án cơ bản đều do vợ chồng con trai thứ hai Thiện Tuấn Hà làm. Vào mùa vụ, Thiện lão gia với Tưởng bà tử sẽ phụ một tay. Thiện Tuấn Hải thì tính tình lười biếng, quanh năm đi loanh quanh trên huyện thành, cũng chẳng biết làm cái gì, dù sao cũng được hai vợ chồng già che chở, hơn nữa mỗi tháng, Tô Tương cũng nộp đủ phí sinh hoạt từ số tiền kiếm được do thêu thùa, nên chẳng ai có ý kiến.
Ngày thường, việc trong nhà do 3 nàng dâu san sẻ với nhau. Việc chăn nuôi heo, gà, vịt đều do phụ nữ trong nhà đảm nhiệm, mỗi khi đến vụ mùa, Lữ Tú Cúc với Tô Tương lại càng bận hơn.
Hiện tại đang lúc thu hoạch vụ mùa, Tô Tương lại ở cữ, nên Lữ Tú Cúc phải gánh luôn cả việc nuôi heo, gà, vịt.
Nàng đang nấu cháo heo, lúc xách thùng cháo định đổ vào chuồng thì nhìn thấy con heo nái chửa 4 tháng đã sinh mà chẳng phát ra động tĩnh gì.
Heo nái mỗi khi sinh đều rất ồn ào, nhanh thì hai canh giờ, lâu thì ba, bốn canh giờ, làm phiền đến mọi người. Vừa rồi bọn họ chỉ lo chuyện sinh đẻ của vợ lão tam nên cũng không chú ý tới việc heo nái này cũng sinh.
Cũng không biết là do họ không chú ý hay lần này heo nái sinh một cách yên tĩnh như vậy.
Nghe Lữ Tú Cúc kinh hô, Tưởng bà tử cùng mọi người trong nhà đều chạy tới.
Một con heo con mới sinh có thể bán được 300 văn tiền, bình thường một con heo nái có thể sinh được mười con heo con, tính ra là 3000 văn tiền, số tiền không hề nhỏ.
“Mười sáu con, tổng cộng là mười sáu con!”
Lữ Tú Cúc đếm số heo con trong chuồng, bình thường heo nái đẻ nhiều lắm cũng chỉ 12 - 13 con, thế nên đẻ những 16 con như thế này rất hiếm, Lữ Tú Cúc chưa từng thấy qua bao giờ.
“Cục cưng của ta quả nhiên là có phúc khí.”
Tưởng bà tử vỗ vỗ bàn tay, mặt tròn chính là vừa có tiền vừa có phúc, như thế nào mà heo nái sớm không sinh, muộn không sinh, lại chọn ngay thời điểm cháu gái bà ra đời mà sinh, lại còn sinh tới 16 con, cái này không phải phúc khí thì gọi là cái gì.
“Phúc Bảo! Từ nay sẽ gọi cục cưng là Phúc Bảo.”
Tên đệm lấy giống với các cháu trai trong nhà, “Bảo” trong “bảo bối”, bà lão liền chọn cái tên này.
Giờ phút này nằm trong lòng mẹ, nàng mơ màng tỉnh dậy, còn chưa nhìn rõ thế giới này thì một đầu vú được nhét vào miệng, không biết rằng tên của mình ở thế giới này đã được đặt như vậy.
“Con gái, con gái bé bỏng của ta.” Nhìn đứa nhỏ đang mơ mơ màng màng bú sữa, Thiện Tuấn Hải cười như một thằng ngốc, chẳng còn chút khôn khéo, ranh mãnh thường ngày.
Thiện Tuấn Hải vẫn chưa biết mẫu thân hắn vừa rồi nhìn thấy heo nái sinh đã đặt tên cho cháu nội, nên cũng chỉ có thể gọi con mình là con gái.