Đỗ Điềm đứng cạnh bên như một bức tranh cũng cảnh giác nhìn sang.
“Nóng quá, tôi bị cháy nắng rồi này.” Cô đúng là rất sốt ruột, cô cầm lấy cổ áo của chàng trai trẻ rồi nói: “Anh mau nghĩ cách đi.”
Triệu Dữ nhìn thấy gương mặt vốn trắng nõn của cô nay đã đỏ bừng, anh ta im lặng một hồi: “Cô quay về là được rồi.”
Đại Ninh nói: “Tôi không tìm được đường về đâu, anh đưa tôi về đi.”
Triệu Dữ nói lý với cô: “Tôi phải gặt xong đám lúa này mới được, đưa cô về rồi quay lại đây thì trời cũng đã vào chiều mất rồi.”
Đại Ninh biết thông cảm cho anh ta mới lạ ấy, cô nắm chặt cổ áo của cậu trai trẻ nói: “Anh không nghĩ ra cách cho tôi thì tôi không cho anh tiếp tục làm đâu!”
Vẻ mặt Triệu Dữ tối sầm lại, Muốn đánh người trước mặt mình cũng đánh không được, nói thì cô cũng không nghe.
Anh ta nói: “Buông tay ra đi, tôi sẽ nghĩ cách cho cô vậy.”
Sau một hồi, anh đi vào rừng hái mấy miếng lá chuối, rồi trải xuống dưới một gốc cây nhỏ, rồi lại dùng hai miếng trải ra dưới đất làm đệm, anh ta nhìn sang Đại Ninh nói: “Cô qua đây.”
Đại Ninh vui vẻ chạy sang ngồi xuống, cô cảm thấy rất mới lạ, tuy rằng vẫn còn cảm thấy nóng, nhưng không bị cháy nắng nữa, góc nhìn của cô khi cô ngồi ở đây cũng không tệ lắm.
Triệu Dữ thấy cô không làm loạn nữa thì lại tiếp tục làm chuyện đồng áng.
Đỗ Điềm suy nghĩ một hồi, Kỷ Đại Ninh nghịch ngợm đáng ghét, lại ưa gây rối, nếu như lúc này cô ta thể hiện mình là một con người không ngại khổ, một lòng quan tâm đến Triệu Dữ, khi so cô ta ta và Đại Ninh với nhau thì…
“Anh Triệu Dữ à, sắp đến trưa rồi, anh còn nhiều lúa vậy, để em giúp anh nhé.”
Thấy Triệu Dữ muốn từ chối, cô ta lại chắc nói như đinh đóng cột: “Em giúp anh đi chất lúa, anh bỏ quên chuyện này một lúc lâu rồi ấy, không biết trời sẽ mưa lúc nào nữa, còn không mau thì sợ tí sẽ không kịp mất.”
Nói xong, cô ta mang ủng vào rồi đi xuống ruộng.
Triệu Dữ thấp giọng nói: “Cảm ơn nha.”
Anh ta biết Đỗ Điềm là một cô gái tốt, trong lòng anh ta vô cùng cảm động, anh ta nghĩ sau này sẽ gắng sức chăm sóc cho cô ta và mẹ cô ta.
Đại Ninh ngồi xếp bằng rồi chống cằm nhìn bọn họ.
Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy người ta gặt lúa, theo lý mà nói thì các cặp vợ chồng ở miền quê đều cùng nhau xuống ruộng, vừa cắt lúa vừa tuốt lúa.
Nhưng mà nhà Triệu Dữ chỉ có mình anh ta là nhiều sức khỏe mạnh, vậy nên anh ta chỉ đành gặt xong thì mới nghĩ cách tuốt lúa thôi.
Tuy là Đỗ Điềm đi giúp đỡ, nhưng lại chỉ giúp anh ta chất lúa thôi, với Triệu Dữ mà nói thì chẳng khác gì không giúp gì cả.
Trong lòng Đại Ninh thấy Đỗ Điềm không hổ danh là nữ chính, đúng là quá liều, trời nắng thế mà vẫn phải đứng bên cạnh Triệu Dữ, chả trách mối tình thanh mai trúc mã này khiến Triệu Dữ phải động lòng.
Cô rút điện thoại trong túi ra, bắt đầu chụp phong cảnh xung quanh.
Đôi trai gái dưới ruộng nghe thấy tiếng chụp hình thì cùng nhau ngẩng đầu lên.
Triệu Dữ thấy bộ dạng nhàn hạ của Đại Ninh thì gân xanh trên trán anh ta khẽ động đậy.
Theo lý mà nói, có Kỷ Đại Ninh ở đâu thì cô chính là trung tâm của thế giới, dù cô khiến người khác chú ý đến cô hay là muốn đánh chết cô, thì cô cũng đều rất nổi trội.
Triệu Dữ hỏi: “Cô cả à, cô đang làm cái gì vậy?”
Cô gái trẻ nói: “Tôi đang chụp hai người đó, anh có muốn xem thử không?”
Triệu Dữ ăn no rửng mỡ mới đi xem ảnh cô chụp ấy.
Anh ta kìm nén sự tức giận, đẩy nhanh tốc độ gặt lúa, nhưng lại không nhịn được phải đặt chút sự chú ý lên người Đại Ninh.
Cô không làm chuyện xấu gì cả, chỉ là đang chống cằm nhìn anh ta và Đỗ Điềm gặt lúa.
Ánh mắt đó trông có vẻ rất thú vị… hệt như đang xem khỉ vậy.
Sau khi Triệu Dữ thấy quen rồi thì cũng không để tâm nữa, lười quan tâm đến cô.
Đỗ Điềm đứng ở bên cạnh thì lại không dễ chịu chút nào, cô ta luôn cảm thấy Đại Ninh đã chụp lại bộ dạng nhếch nhác của mình.
Mới xuống ruộng không bao lâu thì Đỗ Điềm đã cảm thấy hối hận, buổi trưa ánh nắng chói chang, đứng cạnh bìa ruộng thì vẫn không sao, nhưng khi xuống ruộng thì hứng trọn ánh nắng gay gắt, rất nhanh thì người cô ta đã đầy mồ hôi, quần áo cô ta dính hết vào người, khắp đôi ủng cũng toàn bùn là bùn, váy cô ta cũng lấm tấm bùn.
Con gái đều yêu thích cái đẹp, thậm chí Đỗ Điềm còn sợ Triệu Dữ sẽ ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình.
Nếu như không có Đại Ninh ở đây, cô ta vẫn còn có thể an ủi bản thân là mình đang cộng khổ với Triệu Dữ, nhưng mà dưới tấm lá chuối lại có một cô gái sống nhăn răng đang ngồi kia.
Mắt Đại Ninh như sao sáng, má cô lại ửng hồng, váy trải ra trên tấm lá chuối, nhìn vào cô ta như đang xem diễn kịch vậy, khiến Đỗ Điềm thấy toàn thân không hề dễ chịu.
Điều khiến người ta tức giận nhất chính là Kỷ Đại Ninh được Triệu Dữ chăm sóc tốt như thế, còn bản thân cô ta lại phải đứng phơi nắng dưới ruộng, hơn nữa người con trai bên cạnh cô ta lại có chút phân tâm nữa.
Đỗ Điềm vô cùng hối hận, trong lòng cô ta vô cùng buồn bực nhưng vẫn kiên trì giúp Triệu Dữ thu hoạch xong mảnh ruộng này.
Triệu Dữ đi lên bờ trước, chìa tay về phía Đỗ Điềm nói: “Đi lên đi, cực cho em quá rồi.”
Đỗ Điềm ngơ ngác nhìn anh ta, tim cô ta đập loạn nhịp, cô ta đặt tay mình vào lòng bàn tay Triệu Dữ.
Triệu Dữ kéo Đỗ Điềm lên.
Trong lòng Đỗ Điềm vô cùng vui sướng, cô ta đã quên đi bộ dạng nhếch nhác khi nãy, cô ta có ý định nhìn xem phản ứng của Đại Ninh.
Thực sự Đại Ninh rất bất ngờ.
Sức hút của nam chính nữ chính lớn như thế hả? Con kỳ đà cản mũi như cô vẫn còn ở đây cơ mà!
Đại Ninh không vui, cô không vui liền viết hết lên mặt, cô nhìn sang Triệu Dữ.
Triệu Dữ không biết hai người con gái đang suy nghĩ gì, anh ta cầm lưỡi liềm lên, nhìn về Đại Ninh đang ngồi trên tấm lá chuối nói: “Cô cả à, đi về thôi.”
Đại Ninh tức giận nói: “Anh đến kéo tôi dậy.”
Tuy rằng cô không thích Triệu Dữ, nhưng cô muốn chọc tức Đỗ Điềm.
Triệu Dữ không muốn kéo cô dậy, cô cả có bệnh gì vậy chứ, ngồi chơi mấy tiếng đồng hồ, đứng dậy còn bắt người ta kéo.
“Mau đi, cô không đi thì chúng tôi đi nhé.”
Đại Ninh trừng to đôi mắt tròn xoe, uy hiếp anh ta: “Anh dám không quan tâm tôi hả!”
Triệu Dữ chỉ muốn trở về nhà nhanh chút để ăn cơm, anh ta hít một hơi thật sâu,nghe lời đi đến chìa tay định kéo cô.
Đại Ninh liếc nhìn tay của Triệu Dữ, rồi lại bắt đầu ra vẻ chán ghét.
Triệu Dữ hiểu rõ tính tình của cô.
“Kéo áo tôi đi, áo tôi sạch ấy.”
Lúc này cô mới trở nên vui vẻ, kéo áo Triệu Dữ đứng dậy, Đại Ninh nghĩ, thì cảm thấy nam chính và nữ chính nắm tay nhau, nhưng cô lại chỉ nắm áo, vậy có vẻ là bị bỏ lại phía sau.
Tính hiếu thắng đã khiến cô không chán ghét việc Triệu Dữ bẩn nữa.
Cô nhìn sang Đỗ Điềm đang dán mắt về phía bên này, hệt như một cái núi thái sơn đè xuống, cô liền ôm lấy cô Triệu Dữ, nửa người treo lên người anh ta.
Triệu Dữ xém chút đã bị cô đè đến tắt thở.
Anh ta nghiến chặt răng nói: “Kỷ…!” Nửa ngày sau, anh ta mới nhận thức ra là bản thân mình không biết họ tên của cô cả.
Cô gái hệt như con gấu túi Koala treo trên người anh ta lên tiếng thúc giục nói: “Tôi tên là Đại Ninh, mau đi mau đi đi, nóng chết mất, tôi muốn quay về.”
Sắc mặt của Đỗ Điềm không được tốt, tâm trạng của Đại Ninh thì lại vô cùng tốt.
Triệu Dữ lại muốn chém cô gái trên cánh tay mình một nhát lưỡi liềm.
Cũng may là lí trí chiếm thế thượng phong, xưa nay anh ta luôn quen có chuyện gì thì chôn sâu trong lòng, kiềm chế cơn giận mà lôi cô “con gấu túi Koala” đi về phía trước.
Đi được mấy bước, anh ta mới cảm thấy hình như bản thân mình đã quên thứ gì đó.
Anh ta quay đầu lại thì thấy Đỗ Điềm ấm ức nhìn sang bọn họ, lúc này Triệu Dữ mới nhớ ra là anh ta đã bỏ quên Đỗ Điềm lại.
Triệu Dữ trầm ngâm một hồi, anh ta không biết nên nói gì mới hay.
Một khi đụng phải Kỷ Đại Ninh, thì căn bản không còn chú ý đến người khác nữa.
Vậy mà Đại Ninh lại còn thì thầm vào tai anh ta, giọng nói hung hăng nói: “Triệu Dữ, anh có đi nữa không đây! Làm lỡ mất giờ ăn cơm của tôi rồi!”