Triệu Dữ cũng không đuổi muỗi cho cô, sau khi cô cả tự mình đấu tranh một phen thì đủ mệt rồi.
Đại Ninh dụi dụi mắt: “Tôi muốn đi ngủ.”
Nói ra thì cũng rất kỳ lạ, mấy người sống ở thị thành rất dễ trở thành cú đêm, nhưng mà thôn trang nhỏ này và thị thành cách xa nhau, bởi vì không có sóng điện thoại, Đại Ninh đã thay đổi thói quen nghỉ ngơi, bình thường cô đi ngủ rất sớm.
Bình thường giờ này, cô đã thoải mái nằm trên chiếc giường trong “căn phòng lạnh lẽo” rồi.
Giọng nói lúc buồn ngủ của cô cả rất nhẹ nhàng, Triệu Dữ mím môi nói: “Nếu như cô không để ý thì vào lều của tôi ngủ đi.”
Đại Ninh nói: “Ờ.”
Nếu như là Đỗ Điềm, cô ta nhất định sẽ lo lắng quan tâm mà hỏi thăm một câu, vậy còn anh thì sao?
Nhưng Đại Ninh lại không hỏi, Triệu Dữ vừa nói, cô liền vui vẻ tự mình chạy vào trong ngủ. Cô còn cẩn thận nói: “Anh không được đến gần đâu nha.”
Triệu Dữ nhắm mắt, anh ta cũng quen với tính cách hẹp hòi của cô cả rồi, anh ta ép một tiếng từ mũi xuống: “Ừm.”
Đại Ninh chui vào bên trong lều của anh ta.
Trước ngày hôm nay, cô cả chưa bao giờ ngủ trong loại lều có mấy đồng bạc này, cô bò vào trong thì có chút bất ngờ.
Nhờ vào ánh trăng, cô thấy rõ trong cái lều này có cái gì đó: một chiếc giường bằng bông rách tả tơi và một chiếc chăn mỏng để đắp.
Không có gối nằm, chỉ có một cái quạt hương bồ, một quyển sách, một cái ấm nước, còn có cái đèn pin nữa.
Trong lòng Đại Ninh nghĩ, cái tên quỷ nghèo khổ này!
Cô đè nén sự chán ghét, thử nằm xuống chiếc giường bông.
Cách một lớp bông của cái giường nát này, cô có thể cảm nhận thấy địa hình không bằng phẳng của mặt đất đầy bùn, cả người Đại Ninh toàn là tia nước, chẳng được mấy chốc thì cô thấy khó chịu rồi hít một hơi thật sâu.
Triệu Dữ ngồi ở bên ngoài, nghe tiếng ve sầu kêu mùa hè, anh ta định cứ vậy mà trải qua đêm nay.
Anh ta còn trẻ khỏe mạnh, mấy đêm không ngủ cũng không sao.
Sau lưng anh ta, cô gái đang chiếm giữ chỗ ngủ của anh ta ló đầu ra ngoài: “Triệu Dữ!”
Triệu Dữ thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh mau lại đây một chút đi.”
Triệu Dữ đi qua rồi ngồi xổm xuống, dưới ánh trăng, tóc cô xõa tung ra, những lọn tóc xoăn như rong biển trông rất dễ thương.
Nhưng tiếc rằng cô lại bắt đầu chê cái này chê cái kia.
Triệu Dữ nói: “Ở đây điều kiện chỉ có thế, cô cũng thấy đó, mọi người ai cũng ngủ như vậy cả.”
“Nhưng tôi đâu phải mọi người.” Đại Ninh nhấn mạnh nói: “Tôi không ngủ như thế đâu, anh nghĩ cách cho tôi đi.”
Triệu Dữ rất đau đầu.
“Tự mình cô muốn qua đây mà, tôi có bản lĩnh đi nữa cũng không thể biến ra giường cao nệm ấm được, không có cách gì hết, cô muốn thì yên lặng mà ngủ, không muốn thì đi về.”
Vừa nghe anh ta nói vậy, má cô phồng lên trông như con cá nóc nhỏ.
Thấy cô như vậy Triệu Dữ không nhịn được bật cười, nhưng anh ta vẫn cứ kiên trì. Cô cả này có rất nhiều tật, cả người toàn là bệnh công chúa, dần dần cô đã quen thói.
Hơn nữa anh ta thật sự không có cách gì cả.
Tới nay Triệu Dữ vẫn không hiểu nổi, người như cô cả, nhà giàu cầm minh châu trong tay, sao lại đến thôn trang xa xôi này chơi chứ.
Cái thôn này của anh ta, lạc hậu hơn bốn mươi năm so với những nơi khác trong đất nước này, núi non cách trở không làm đường được, trong thôn chỉ có ánh trăng tuyệt vọng mà thôi.
Triệu Dữ không chịu nghĩ cách thì để Đại Ninh tự mình nghĩ.
Nhờ vào ánh trăng, cô xếp đống bông rách thành hai tầng, rồi lại trải tấm chăn rách lên trên, sau đó lại quăng tất cả mọi thứ vào lòng Triệu Dữ.
Cô ấy tự mình xinh đẹp bước vào trong “tấm đệm bằng thịt” mới ra lò nằm.
Quào… thoải mái hơn nhiều rồi.
Triệu Dữ ôm một chiếc giường thảm bông gòn cùng chăn trong tay, bên trên còn có thêm một người nữa, anh ta yên lặng nhìn cô hồi lâu rồi lên tiếng nói: “Kỷ Đại Ninh.”
Cô quỳ dậy trả lời: “Anh không được nói chuyện nha, tôi sắp ngủ rồi đó”
Gân xanh trên trán Triệu Dữ động đậy, cô còn cần mặt mũi không hả!
Cô cả điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái rồi nhớ ra chuyện gì đó, thuận tay lấy cái quạt hương bồ nhét vào tay anh ta.
“Tôi nóng quá, anh quạt cho tôi đi.”
Triệu Dữ đã không muốn nói chuyện nữa.
Trời vào hạ, trên người anh ta có một người nằm giường đắp chăn.
Nghĩ đến trước kia cô cả nói chỉ xem anh như động vật, Triệu Dữ kích động đến mức muốn quăng cô đi.
Trong vòng tay anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Đại Ninh trông rất thanh tú, mái tóc màu nâu xõa ra khắp vòng tay.
Có hai lọn tóc lọt vào trong lòng bàn tay, Triệu Dữ không cẩn thận động phải, anh ta phát hiện cảm giác khi sờ vào rất thích, xoăn xoăn, bồng bềnh, hệt như con động vật nhỏ vậy.
Trong tóc cô còn cài thắt nơ màu, lúc cô không nói chuyện, cô dễ thương xinh đẹp hệt như yêu quái biển từ biển đi ra vậy.
Ánh trăng sáng vằng vặc, đợi khi anh ta định thần lại thì phát hiện cô cả đã thở đều đều rồi.
Cũng không biết anh ta nhìn quá lâu, hay cô gái nằm trong vòng tay anh ta ngủ nhanh nữa.
Đại Ninh quen sống giàu sang, cho dù đã ngủ rồi, đến trong mơ cô cũng cảm thấy không thoải mái, nằm trong tấm thảm trong vòng tay anh ta cứ đung đưa đung đưa, cô dùng mu bàn tay xoa xoa mặt theo tiềm thức.
Triệu Dữ thấy có một con muỗi đậu trên mặt cô, thì giống như làm theo phản xạ có điều kiện vậy, anh ta cầm cái quạt lên đuổi muỗi cho cô.
Cô thấy thoải mái, vẻ mặt lúc ngủ của cô lại trở nên ngoan ngoãn trở lại.
Triệu Dữ không tin được vừa nãy mình đã làm gì, bây giờ anh ta đã bị Kỷ Đại Ninh sai bảo rồi hay sao?
Triệu Dữ quăng cái quạt đi, định trực tiếp đẩy cô ra.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên chiếc váy đuôi cá của cô, cũng không biết cô mơ gì mà cong môi nở nụ cười rất ngọt ngào.
Triệu Dữ dừng bàn tay đang đẩy cánh tay của cô, cuối cùng sơ ý nhìn sang cài nơ trên tóc cô.
Thôi vậy, tính toán với một đứa con gái làm gì chứ?
Anh ta nóng đến mức toàn thân đều là mồ hôi, cuối cùng anh ta nhặt quạt lên, quạt quạt tạo gió cho cô.
Đại Ninh ngủ rồi nên không biết, nhưng Triệu Dữ thì lại nhớ.
Đêm đó sao bắc đẩu rất sáng, tinh hà lưu chuyển, bốn bề vô cùng an tĩnh.
Anh ta cúi đầu nhìn Kỷ Đại Ninh, gấp rút hy vọng mong cô mau rời đi. Bởi vì sự có mặt của cô mà sự yên bình của cuộc sống đã bị phá vỡ, anh ta không thích sự thay đổi như vậy.