Môi của mẹ Triệu mấp máy một lúc, trông bà ta có vẻ tức giận khó chịu. Nhà bà ta thế nào bản thân bà ta cũng biết rõ, chưa kể đến cái khác, chỉ nói đến gánh nặng như hai người họ, thì không có mấy cô gái chịu gả đến nhà họ rồi.
Cậu Dữ nhà họ rõ ràng tốt hơn nhiều so với mấy đứa con trai khác, cũng chịu khó nữa, nhưng giờ mấy chuyện này lại chẳng nghe thấy tăm hơi gì.
Triệu Dữ biết mẹ mình đang nghĩ gì, anh ta lên tiếng an ủi nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều quá, mấy người trong thành phố hai mươi mấy tuổi còn chưa kết hôn, con vẫn còn trẻ, đến lúc đó kiếm thêm ít tiền nữa, muốn cưới cô gái cỡ nào mà không được?”
Anh ta dừng lại, cũng không biết anh ta nghĩ gì, anh ta cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Triệu Dữ đứng dậy: “Con đi xem em gái.”
—
Mới mấy ngày trôi qua, đã đến ngày Yến và Lưu Xuyên kết hôn rồi.
Trời còn chưa sáng, Triệu Dữ đã dậy chuẩn bị quà lễ. Anh ta suy nghĩ rất chu đáo, nhân lúc tiệc rượu còn chưa bắt đầu, anh ta có thể đi phụ giúp một chút.
Lưu Xuyên rất vui vẻ đón nhận ý tốt của người anh em tốt, anh ta vô cùng vui vẻ mà cũng rất căng thẳng, năm giờ sáng đã bắt đầu liếc nhìn sang nhà Yến mấy lần.
Triệu Dữ giúp đút củi vào nồi nấu, cho dù bọn họ ở đây vô cùng nghèo khó, nhưng cũng rất coi trọng lễ thành hôn, một bàn toàn là thức ăn, bên trong đó còn có sáu đĩa thịt, con số đó ngụ ý cho sự cát tường, may mắn.
Trời tờ mờ sáng, Lưu Xuyên nhân lúc này mặc bộ đồ đỏ của chú rể lên, chín giờ mới bắt đầu xuất phát đi sang nhà cô dâu, bây giờ vẫn còn sớm lắm.
Lưu Xuyên không đợi được thêm giây phút nào nữa, đành trò chuyện với Triệu Dữ để giết thời gian.
“Anh Dữ à, anh có cô gái mình thích hay chưa?”
Triệu Dữ nhìn vào ánh lửa rồi bình tĩnh nói: “Không có, anh cũng biết hoàn cảnh nhà tôi thế nào rồi đó.”
Anh Xuyên không thích nghe mấy lời này, anh ta cãi lại: “Trong đám người chúng ta, anh Dữ là người chịu làm lụng nhất, lúc nhỏ tôi cảm thấy tương lai anh nhất định sẽ có tiền đồ, cô gái nào gả được cho anh là phúc của cô ấy.”
Triệu Dữ khẽ bật cười.
Anh Xuyên nhỏ tiếng nói: “Tôi nghe nói quan hệ của anh với Đỗ Điềm cũng không tệ nhỉ?”
Giọng nói của Triệu Dữ trầm xuống một chút: “Anh đừng có nói tào lao.”
“Hì hì…” Anh Xuyên cười vài tiếng, chân mày anh ta giãn ra.
Kể ra thì cũng rất lạ, khi nhắc đến chuyện hôn sự của Triệu Dữ, không ai nghĩ đến cô cả đang ở nhà anh ta.
Trong mắt đám người trong thôn, Đại Ninh vô cùng xa vời, cô ở đâu thì người khác cũng phải cung phụng cho cô, sao cô có thể nhìn trúng người trong thôn họ được chứ.
Anh Xuyên hỏi: “Cô cả có đến uống rượu mừng của tôi và Yến hay không?”
Triệu Dữ gật đầu: “Cô ấy nói cô ấy sẽ đến đó.”
Triệu Dữ giúp Lưu Xuyên làm không ít việc, một lát nữa Lưu Xuyên phải đi rước dâu rồi. Đột nhiên Triệu Dữ nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt anh ta thay đổi, anh ta thấp giọng nói: “Anh Xuyên, tôi đi về nhà chút nhé.”
“Đi rước Triệu Bình với An An hả? Được thôi.” Anh Xuyên vui vẻ nói: “Yên tâm đi, tôi biết chú với dì không tiện đến đây mà, tôi đã đặc biệt bảo bố mẹ tôi chừa cơm lại cho bọn họ rồi, lúc nữa anh Dữ nhớ mang về nhé.”
“Ừm.” Triệu Dữ không giải thích nhiều, anh ta đi ngược ánh nắng quay trở về nhà.
Triệu An An với Triệu Bình sớm đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi gần đến giờ thì hai anh em nó sẽ tự đi qua nhà anh Xuyên, bây giờ nhìn thấy anh mình quay về, tụi nó rất ngạc nhiên.
Triệu Dữ nói: “Triệu Bình, em dẫn An An đi qua trước đi.”
Triệu Bình cũng không hỏi thêm, nó dẫn em mình đi trước.
Triệu Dữ đi đến căn phòng vốn là của mình, anh ta hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa: “Cô cả.”
Một lúc sau, cánh cửa bị người ta kéo ra.
Triệu Dữ nhìn rõ cô gái trẻ ở trong phòng, tuy đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng anh ta cũng thơ thẩn mất một lúc.
Cô cả mặc lễ phục màu tím, mang giày cao gót cùng màu cao mười phân, cô cao đến cằm của Triệu Dữ.
Cô giống như một con công xòe đuôi, ánh sáng trên người tỏa ra khắp nơi.
Cô cả nói: “Anh làm gì vậy, cắt ngang việc trang điểm của tôi rồi.”
Triệu Dữ mím môi: “Kỷ Đại Ninh, đi thay đồ đi, chọn bộ đồ nào đơn giản một chút ấy.”
Đại Ninh đóng cửa lại: “Tôi không nghe lời anh đấy.”
Đầu có thể đứt lìa, máu có thể ngừng chảy, nhưng lại không thể không đẹp được. Cô từng trải qua sự đau đớn khi bị hủy nhan sắc, nên cô càng trân quý vẻ đẹp của mình hơn.
Triệu Dữ cau mày, nếu như thật sự để cô cả đi ra ngoài với bộ dạng như thế, thì hôm nay người ta không cần nhìn cô dâu của anh Xuyên là Yến nữa rồi, buổi lễ thành hôn sẽ biến thành buổi trình diễn của cô cả mất.
Cả đời này anh Xuyên chỉ kết hôn một lần, bất luận thế nào Triệu Dữ cũng không thể khiến cho trong lòng cô dâu của anh Xuyên lưu lại một ấn tượng xấu đến như thế được.
“Cô không thay đồ thì hôm nay đừng có đi ra ngoài.”
Đại Ninh đang chọn lựa dây chuyền trong phòng nghe vậy thì khinh bỉ nói: “Anh nghĩ anh là ai chứ, nơi tôi muốn đi thì không ai cản tôi được hết.”
Dám nói chuyện với Triệu Dữ như thế, rõ ràng là do bởi đã có một đoàn vệ sĩ mười bốn người đây mà.
Triệu Dữ nhìn xuống nói: “Kỷ Đại Ninh!”
“Anh nhỏ tiếng xíu đi, người ta cũng đâu có bị điếc đâu!”
Triệu Dữ hết cách với cô rồi, bắt đầu nói đạo lý với cô: “Cô cả à, hôm nay là ngày anh Xuyên và Yến thành hôn, cô cũng biết bọn tôi rất nghèo mà, mọi người đều ăn bận không được đẹp lắm, anh Xuyên với Yến cũng chỉ mặc được đồ đỏ thôi đó, cô cứ thế mà đi thì sẽ khiến cô dâu khó xử!”
Đại Ninh là người hiểu đạo lí mới lạ ấy.
Cô ấy nói: “Các người nghèo, bọn họ ăn bận không được đẹp là lỗi do tôi chắc? Đây là đạo lý gì vậy chứ, cô ta nghèo, tôi phải thể hiện ra là mình nghèo hơn cô ta hay sao? Tôi không làm vậy đấy.”
Triệu Dữ thật sự không còn cách nào khác, anh ta thấp giọng nói: “Kỷ Đại Ninh.”
Đại Ninh mở cửa ra, cô trang điểm rất xinh đẹp, cũng không thèm nhìn Triệu Dữ, dẫn đội vệ sĩ đi tham dự tiệc rượu.
Kể ra thì tiệc rượu ở quê cô cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, cô cũng rất mong chờ.
Triệu Dữ nắm cổ tay cô lại, giọng anh ta lại thấp hơn hai tone nữa, bất lực dỗ dành cô: “Cô cả à, cô xinh đẹp thế này, khi Yến thấy cô thì sẽ mắc cỡ thẹn thùng lắm, suy cho cùng đây là chuyện lớn trong cả đời cô ta, cô ngoan một chút đi, đừng làm loạn có được hay không?”
Đại Ninh tò mò quay đầu lại.
Cô hỏi Thanh Đoàn trong biển tri thức của mình: “Tôi không nghe lầm đó chứ?”
Thanh Đoàn không nhìn nổi nữa, nó nức nở nói: “Không lầm đâu, anh ta khen cô đẹp đó.”
Trong phút chốc Đại Ninh liền trở nên vui vẻ, hai kiếp người rồi, đây là lần đầu tiên cô nghe Triệu Dữ thừa nhận là cô đẹp đó. Cô nhớ kiếp trước, khi mới gặp Triệu Dữ lần đầu tiên, trong tay anh ta đã có hai công ty nhỏ, thái độ anh ta không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, trước giờ chưa từng nhìn cô nhiều lần chứ đừng nói đến việc khen cô.
Đại Ninh sờ vào mặt mình, cười hi hi ghé sát Triệu Dữ hỏi: “Tôi thật sự đẹp vậy hay sao?”
Triệu Dữ nhìn cô, yết hầu anh ta khẽ động đậy: “Ừm.”
Cũng không biết vì sao khi nói ra mấy chữ này, Triệu Dữ lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Triệu Dữ nhắm mắt nói: “Cô ăn bận bình thường xíu đi.”
“Anh cầu xin tôi đi.”
Dù sao anh ta cũng bị tê liệt rồi: “Tôi cầu xin cô đấy.”
Đại Ninh được dỗ dành đến thích chí, cô kiêu ngạo gật đầu: “Được thôi.”