Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh

Chương 26: Lọn tóc xoăn nhỏ 2

Chương 26: Lọn tóc xoăn nhỏ 2




Gương mặt nhỏ của cô tràn đầy sự cảnh giác, sớm biết thì cô đã không tin Triệu Dữ, nếu như có một đội vệ sĩ mười bốn người ở đây thì cô sẽ không có cảm giác không an toàn như này.

Triệu Dữ rất muốn xử lý cô, anh không quan tâm cô mắc lỗi, nhưng không nhịn nổi sau khi cô mắc lỗi lại còn không biết hối cải, nói chuyện với ai cũng có lý có cớ cả.

“Cô xuống đây cho tôi.”

Đại Ninh nhìn anh ta, cô biết mình không đánh lại anh ta, lập tức quay đầu chạy.

Triệu Dữ vô cùng tuyệt vọng.

Cái cô này lại chạy vào đất trồng của người ta!

Rau muống mới được trồng không bao lâu, yếu ớt đến đáng thương, cô cả chạy vào trong, nhanh chóng giẫm nát một mảnh.

Triệu Dữ hoàn toàn không hy vọng cô cả có thể phân biệt được rau xanh và cỏ dại, có lẽ cô còn không biết mình đang ở đâu nữa, Triệu Dữ nói: “Cô nhanh chóng ra đây.”

Đại Ninh thấy anh ta không đuổi theo, cô quay đầu lại, có chút không hiểu: “Anh không được đánh tôi đấy nhé?”

Triệu Dữ như thể nghiến răng ép ra mấy chữ: “Không đánh cô, cô đứng trong đất trồng rau nhà người ta rồi, cô coi cô giẫm chết bao nhiêu rau rồi kìa.”

“Anh nói sớm đi chứ.”

Cô mang giày chạy qua nên chân rất khó chịu.

Đại Ninh liếc nhìn xung quanh: “Tôi cũng đâu có biết đây là rau.”

Nói đi nói lại, cô không sai là đúng rồi.

Triệu Dữ nói: “Qua đây.”

Đại Ninh nói ra điều kiện với anh ta: “Tôi không tin anh, anh đi gọi đội vệ sĩ của tôi đến đây, lỡ như tôi vừa đi qua, anh lại ra tay với tôi thì sao?”

Gương mặt Triệu Dữ sầm xuống, giọng nói anh ta có chút lạnh nhạt: “Vậy thì cô đừng có đi ra, cứ đứng mãi trong đó đi, trong đám rau không biết lúc nào sẽ có một con rắn xuất hiện, cô tự mình xử lý.”

Cơ thể Đại Ninh cứng đờ.

Triệu Dữ không nói thì vẫn ổn, anh ta vừa nói thì cô liền cảm thấy trên bắp đùi mình có thứ gì đó đang chuyển động.

Triệu Dữ quay người rời đi, nghe thấy cô cả ở sau lưng cứ liên tục gọi anh ta: “Triệu Dữ Triệu Dữ!”

Cô vô cùng gấp gáp: “Trong đây có sâu, có thứ thứ gì, thứ gì trên bắp chân tôi này.”

Triệu Dữ không quay đầu lại.

Đại Ninh không sợ chết, cô rất sợ những con vật khiến người ta buồn nôn, thể diện có đáng là gì, cô còn không dám nhìn xem đây là sâu gì, nhanh chóng chịu thua, đến giọng nói của cô cũng trở nên ngoan ngoãn: “Tôi sai rồi, Triệu Dữ, anh mau quay lại đi. Tôi đi xin lỗi vẫn chưa được hay sao, anh mau đi cứu người ta đi!”

Triệu Dữ dừng bước lại, anh ta cau mày.

“Tôi đảm bảo mà! Thật mà thật mà.”

Triệu Dữ đi lại nói: “Đi ra đây.”

Đại Ninh vô cùng ấm ức nói: “Tôi không cử động được, tôi sợ nó cắn tôi, anh mau bắt nó ra đi.”

Triệu Dữ đi len lỏi qua mấy chỗ trồng rau muống, đi đến bên cạnh cô.

Cô cả như được cứu cánh vậy, cô nhảy lên người anh ta, ôm chặt lấy cổ anh ta: “Mau bắt nó ra, bắt nó ra!”

Triệu Dữ muốn biết thứ gì đã dọa cô thành ra như vậy, anh ta cúi đầu xuống, liền thấy có một con dế nhảy ra khỏi chân của cô cả.

Triệu Dữ: …

Anh ta ôm eo cô theo cảm tính.

Triệu Dữ không biết nên nói gì, cô cả ngang ngược với người khác lại không chịu nói lý gì cả, vậy mà đến một con côn trùng cũng sợ.

Đúng là người đại diện cho tính tình kiêu căng ngạo mạn mà.

Triệu Dữ nói: “Xong rồi.”

Đại Ninh nấc nấc hỏi: “Là con gì vậy?”

Triệu Dữ im lặng một hồi: “Là sâu rau, rất mềm, màu xanh, biết bò, rất béo.”

Đại Ninh:....Ọe!

Cô nắm chặt vai anh ta, vừa khóc vừa mắng anh ta: “Đồ khốn nạn tôi hận anh.”

Nếu như không phải Triệu Dữ dọa cô, cô cũng không nhảy vào mảnh đất nát này, cũng không gặp phải sâu rau.

Triệu Dữ đau rồi không nhịn được bật cười.

Cô cả rất đau lòng tuyệt vọng, càng nghĩ lại càng thấy buồn nôn. Thậm chí cô còn thấy mấy người ăn rắn rất buồn nôn, giờ cả người cô không có chỗ nào ổn cả.

Triệu Dữ ôm cô ra khỏi mảnh đất trồng rau: “Được rồi, đi xuống khỏi người tôi đi.”

Đại Ninh sống chết không chịu: “Không được không được, lỡ tôi lại gặp sâu nữa thì sao?”

“Ở đây là đường lớn không có sâu nữa đâu.”

Gò má của Đại Ninh áp sát vào gáy của người con trai: “Tôi không xuống, bên cạnh đều là cỏ kìa.”

Có cỏ thì sẽ có sâu.

Không được, không thể nghĩ nữa, vừa nghĩ đến là cả người đều thấy khó chịu.

Cô thúc giục nói: “Chúng ta mau về thôi, tôi muốn đi tắm.”

Triệu Dữ không nghĩ cô thật sự sẽ buồn nôn đến vậy, anh ta buông cái tay đang ôm eo cô ra, linh cảm của cô cả rất tốt, cô sợ anh ta sẽ bỏ mình xuống, nên hai chân liền câu lên eo anh ta.

Chiếc áo sơ mi mùa hè mỏng manh, nơi mềm mại nhất trên người cô áp chặt vào ngực anh ta. Không hiểu tại sao Triệu Dữ lại nhớ đến trò chơi hoang đường mà Đại Ninh còn chưa kịp cho chơi, nếu là cô thì có lẽ cô sẽ kẹp được quả đào mất.

Triệu Dữ mím môi: “Kỷ Đại Ninh, đi xuống đi.”

Đại Ninh nói bằng giọng mũi: “Anh cứ coi như người ta đã chết rồi có được hay không.”

Triệu Dữ chưa từng nhìn thấy ai sợ đến mức đi trù ẻo bản thân mình, anh ta đúng là vô cùng thán phục.

“Triệu Dữ, anh giỏi nhất luôn, chúng ta về nhà thôi.”

Triệu Dữ sờ mấy lọn tóc xoăn nhỏ của cô, anh ta không nói gì nữa, ôm lấy eo cô, đưa cô về nhà.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch