WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh

Chương 30: Vui buồn thất thường 2

Chương 30: Vui buồn thất thường 2




Triệu Dữ nói: “... Đừng để Triệu Bình và An An thấy.”

Đại Ninh rất vui, cô nói: “Được thôi, đi vào phòng tôi.”

Cô đi ra ngoài, nói với chú Tiền và Trương Vĩnh Phong: “Các người mang đồ của tôi về nhà trưởng thôn đi, cái nhà nát này của Triệu Dữ không chứa nổi đâu, đừng làm hư đồ đấy nhé.”

Chú Tiền ngượng ngùng liếc nhìn chủ nhà Triệu Dữ một cái.

Ánh mắt Triệu Dữ rất bình tĩnh.

Chú Tiền không tiện làm bẽ mặt cô cả, nên cùng Trương Vĩnh Phong dẫn người rời đi.

Đại Ninh vui vẻ ngồi lên giường, cô đung đưa đôi chân nhỏ nhắn lên tiếng thúc giục: “Triệu Dữ Triệu Dữ.”

Triệu Dữ đóng cửa lại, rồi bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Cô cả đi đôi giày màu hồ nước pha lê, nhìn kỹ lại, mới phát hiện nước hồ chảy ra thực chất được làm từ những hạt tròn nhỏ xíu, vỏ được làm bằng nhựa nhân tạo.

Vả lại, người cô vừa sạch sẽ vừa thơm tho, có lẽ đã được người ta khiêng cả ngày, nửa bước đường cô cũng chưa từng đi bộ.

Bản lĩnh mở to mắt nói dối của cô cũng lợi hại lắm.

Triệu Dữ ngồi xổm trước mặt cô, thấp hơn cô một bậc, Đại Ninh thấy vậy thì rất vừa lòng, tư thế này của Triệu Dữ rất đẹp. Kiếp trước, lúc cô gặp anh ta, anh ta đã có nhiều mánh khóe lắm rồi, chứ đừng nói đến Triệu tổng sau này hô mưa gọi gió không gì không thể làm được, lúc đó anh ta không thể ngồi tư thế này trước mặt người khác nữa.

Cô ngẩng cằm lên: “Bóp chân cho tôi.”

Triệu Dữ hỏi cô: “Không phải cô đã đi rồi hay sao, sao còn quay trở lại?”

Gương mặt nhỏ của cô ngây thơ không có gì đáng nghi: “Tôi đi xem hội đèn lồng ấy, cái huyện bên ngoài đổ nát luôn đó, nhưng hội đèn lồng cũng rất vui, Trương Vĩnh Phong đoán trúng được mấy cái hoa đăng ấy. Anh nói nhảm nhiều quá rồi, mau bóp chân đi.”

Đôi mắt đen của chàng trai nhìn cô một chút, rồi làm theo lời cô nói, bóp chân cho cô.

Trên váy cô gái có rất nhiều đóa hoa tường vi đang nở, chỉ có cô mới có thể mặc được màu hoa như này. Chiếc váy mặc dài đến đầu gối, bên trong cô có mặc một chiếc quần bảo hộ mặc váy.

Đôi chân ngọc của cô rất đẹp, vừa thon vừa trắng, lại còn thẳng nữa, chân cô còn thon hơn cổ tay anh ta nhiều, nhưng lại không quá gầy guộc, ngược lại rất đầy đặn, nhìn rất yểu điệu xinh đẹp.

Triệu Dữ không hiểu đôi chân gợi cảm là thế nào, nhưng anh ta cảm thấy, tính cách này của cô cả, nếu như không phải đầu thai vào một nhà tốt, thì theo lý mà nói cô đã trở thành đồ chơi của nhà giàu mất rồi.

“Đồ chơi” đột nhiên thu chân lại, gác một chân lên vai anh ta.

“Ê! Anh làm tôi đau rồi đấy!

Cô không do dự dùng sức, giày còn chưa cởi thì đã đạp vào vai Triệu Dữ, khiến anh ta đau quá phải nấc lên một tiếng.

Triệu Dữ mím môi: “Kỷ Đại Ninh!”

Đại Ninh nói: “Tôi bảo anh bóp chân, tâm hồn anh bay đi đâu vậy hả, tôi đau, tôi đạp anh một cái thì có làm sao! Trương Vĩnh Phong còn biết làm hơn anh, anh ta bóp chân rất thoải mái.”

Đại Ninh cảm thấy anh ta rất ngốc, không hiểu sao lại được làm nam chính nữa.

Triệu Dữ khép hờ mắt, anh ta đứng dậy, anh ta biết cô là miệng phật tâm xà, là đồ không có trái tim nên cũng không nhiều lời với cô nữa.

“Cô bảo Trương Vĩnh Phong bóp cho cô đi.”

Anh ta nói xong thì tự mình đi ra ngoài.

Đại Ninh nhìn bóng lưng của anh ta, cô thấy rất kì lạ. Sao tự nhiên Triệu Dữ lại hẹp hòi đến vậy nhỉ, có phải não anh ta có vấn đề rồi hay không?



Bố Triệu vừa mới vượt qua nguy hiểm, không ngờ ngày hôm sau người gặp nạn lại biến thành mẹ của Đỗ Điềm.

Đỗ Nguyệt Hương và Đỗ Điềm ra suối giặt quần áo thì gặp phải lợn rừng trên núi đi uống nước.

Lúc phát cuồng là lúc lợn rừng hung hăng nhất, nó đuổi Đỗ Nguyệt Hương rơi xuống sườn đồi.

Đỗ Điềm thấy tình hình không ổn thì lập tức chạy đi gọi người, cô ta lau nước mắt nói: “Anh Triệu Dữ, mẹ em xảy ra chuyện rồi, xin anh đi cứu bà ấy đi.”

Sau khi Triệu Dữ nghe Đỗ Điềm kể lại hết mọi chuyện thì lập tức nói: “Đi thôi.”

Nhiều năm như vậy rồi, trong thôn không săn bắn các con thú hoang dã sống nữa, trong thôn cũng không có chuyện con vật sống làm hại đến con người, có lẽ là do Đỗ Nguyệt Hương xui xẻo, đã gặp phải một con heo đang mang thai.

Vốn dĩ Đại Ninh muốn ăn sáng, khi nghe thấy Đỗ Điềm nói thì lại thấy kì lạ: “Sao lợn rừng chỉ đuổi mẹ cô mà không đuổi cô? Hơn nữa, Triệu Dữ có thể đánh lại lợn rừng hay không?”

Những câu chất vấn đến từ tâm hồn của cô cả khiến Đỗ Điềm giận đến đỏ cả mặt.

May là lúc này Đỗ Điềm còn nhớ phải làm người tốt trong sáng, cô ta cũng không cãi nhau với Đại Ninh, một đôi mắt ngấn lệ, ấm ức nhìn sang Triệu Dữ.

Triệu Dữ nói với Đỗ Điềm: “Đừng nghe cô ấy nói lung tung, cứu người trước, chúng ta đi cứu dì Đỗ trước đi.”

Bọn họ vừa đi, Thanh Đoàn rất sốt ruột: “Nam chính nữ chính được ở một mình rồi, Đại Ninh, sao cô còn không mau đi xem.”

“Tôi mới không đi ấy, cậu không nghe người ta nói là có nguy hiểm hả?” Đại Ninh nói: “Vận khí của tôi rất tệ, từ nhỏ tới giờ chưa từng trúng cái gì, hồi nhỏ bạn học tôi mua một bình nước thì trúng một bình nước, tôi đi mua hết cả cái siêu thị nhỏ luôn, mở nắp ra mới phát hiện không có cái nào trúng hết.”

Đại Ninh: “Đỗ Điềm không hổ danh là nữ chính, vận khí của cô ta rất tốt, đến lợn rừng còn không đuổi theo cô ta. Nếu như tôi đi theo, lợn rừng sẽ bỏ qua cho mẹ cô ta, đổi sang đuổi tôi mất.”

Cô cắn thanh kẹo đậu nành tổng kết nói: “Yên tâm đi, lúc này thì bọn họ không có thời gian yêu đương đâu. Nói đi cũng phải nói lại, lợn rừng tông chết Triệu Dữ với Đỗ Điềm luôn thì hay rồi!”

Thanh Đoàn không muốn nói chuyện với cô nữa, từ lúc nó đi theo Đại Ninh thì tam quan đã trở nên có vấn đề rồi.

Nhưng rất đáng tiếc, chưa được bao lâu thì Triệu Dữ đã cõng Đỗ Nguyệt Hương quay về, Đỗ Điềm đi theo sau lưng, ba người cùng nhau về.

Trán của Đỗ Nguyệt Hương đổ đầy mồ hôi, rõ ràng bà ta rất đau, lợn rừng còn chưa làm bà ta bị thương thì bà ta ngã xuống sườn đồi, bị gãy mất cái chân.

Đại Ninh đi xem náo nhiệt, đi đến cười trên nỗi đau người khác.

Triệu Dữ đặt Đỗ Nguyệt Hương ngồi trên ghế, Đỗ Nguyệt Hương đau đến mức rên rỉ “ây da ây da”

Bị thương đến mức độ này thì rõ ràng bác sĩ Tôn trong thôn không thể trị nổi rồi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.