Bé Hai thì lại vô cùng thèm, cứ ngước nhìn qua, nhưng nó lại nhát gan, không dám đi qua.
Trương Vĩnh Phong đi ra nói: “Bạn nhỏ qua đây cùng ăn cơm nào.”
Bé Hai lại nhìn sang mẹ của nó, mẹ của nó liên tiếp vẫy tay nói: “Thôi vậy, Bé Hai nó không hiểu chuyện, lỡ như chọc giận đến cô Kỷ…”
Trương Vĩnh Phong mỉm cười để lộ hàm răng trắng tươi: “Không sao đâu, cô cả có chuyện muốn hỏi.”
Lý Bé Hai bước vào cùng với Trương Vĩnh Phong, nó ngồi lên ghế, ánh nhìn của nó đều đã bị đồ ăn trên bàn thu hút. Lý Bé Hai nhỏ nhắn căn bản không có cách nào rời mắt, nhà nó ăn tết còn không có nhiều món ăn thế này nữa!
Không nói đến mấy đĩa thịt với trái cây ở chỗ xa, những món ăn được bày ra trước mặt đứa bé gái là súp trứng hoa quế, có màu vàng, mùi hương ngọt lịm, dùng trứng gà, bột mì, đường và nước khuấy đều với nhau.
Đại Ninh nói: “Đừng nhìn nữa, ăn đi!”
Lý Bé Hai cũng không nhịn nổi nữa, nó dùng đũa gắp một cái rồi cho vào miệng. Miệng của nó phồng lên, thái độ vô cùng kỳ lạ, sau đó thì trở nên ngạc nhiên.
Đại Ninh thấy vậy thì vui lắm.
Cô đợi cho đứa bé nhỏ ăn được nhiều rồi lên tiếng hỏi nó: “Em gái à, trong thôn của em, nhà nào không có nuôi lợn vậy?”
Chú Tiền không ngờ cô cả vẫn còn nhớ đến chuyện này, khóc cười không xong.
Mắt của Lý Bé Hai trở nên đờ đẫn, nó không hiểu sao cô cả lại hỏi chuyện này, nó nói: “Nhà ai cũng nuôi lợn cả.”
Nhưng rất nhanh sau đó, như thể nó nhớ ra được điều gì vậy .
“Nhà của anh Cún không có nuôi lợn, hai năm trước nhà anh ấy bán lợn để khám bệnh cho bố anh ấy rồi, bây giờ chuồng lợn vẫn để trống ấy, anh Bình phải đi học, không ai cắt cỏ cho lợn cả.”
Đại Ninh chống cằm, cô nghe có chút quen tai: “Anh Cún của em tên là…”
Miệng của Lý Bé Hai còn dính cơm nó nói: “Anh Cún tên là Triệu Dữ.”
Đại Ninh: …
Cô nhìn cả căn phòng đầy ắp người, nếu như không phải cô đã biết nam chính nữ chính là ai, có lẽ cô không biết có ngày họ đổi đời ấy. Suy cho cùng lần này cô đến đây để phá hoại tình duyên của người khác, vẫn nên nhắm vào điều này sẽ tốt hơn.
Vì để tránh xa mấy con lợn trong thôn, Đại Ninh chịu đau nói: “Chú Tiền, con muốn đến nhà họ Triệu ở.”
Chú Tiền thấy rất nhức đầu.
~
Triệu Dữ đặt cái lưỡi hái xuống, rồi lại đứng trong sân dội sạch bùn đất trong chân mình đi, lúc này anh ta mới tiến vào trong nhà.
Trong nhà, một đứa bé gái tên Triệu An An đang bày biện chén đũa.
Tuy rằng nó mới có sáu tuổi nhưng lại rất gầy, cứ như một con khỉ nhỏ vậy, chứ không hề mũm mĩm dễ thương như mấy đứa bé gái nhỏ khác, bình thường mấy con gà trong nhà đều do nó cho ăn cả, Triệu Dữ sờ đầu em gái mình hỏi: “An An à, bố mẹ ăn cơm chưa?”
Triệu An An nói: “Anh cả anh về rồi hả, bọn em vẫn đang đợi anh nè, anh hai vẫn đang đút cho bố mẹ ăn đó.”
Tuy nó còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện.
“Anh cả anh mau ngồi đi, để em đi gọi anh hai.”
Triệu Dữ nói: “Để anh đi.”
Anh ta đi vào trong phòng bố mẹ, cả không gian tràn ngập mùi thuốc, lại còn có mùi rất khó ngửi nữa. Trong tấm chăn cũ là một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông nằm yên, mắt miệng bị lệch, người đàn bà sức tàn tựa mình vào đầu giường.
Nghèo khó và bạo bệnh khiến bọn họ trông già đi trước tuổi.
Một cậu trai trẻ đang ngồi bên giường đút cơm cho bọn họ.
Triệu Dữ nói: “Tiểu Bình, để anh làm cho.”
Năm nay Triệu Bình mười hai tuổi, thấy anh mình về rồi nên nó rất vui: “Anh à không cần đâu, em đút xong rồi.”
Nói xong nó đưa chén cho Triệu Dữ nhìn, quả nhiên đã sạch rồi.
Mẹ Triệu hỏi thăm: “Có mệt không con?”
Triệu Dữ nhếch môi: “Không mệt đâu mẹ.”
Mẹ Triệu thấy vô cùng có lỗi, già trẻ lớn bé trong ngôi nhà này đều biến thành gánh nặng trên người Triệu Dữ, đè nặng đôi vai một người trai tráng trưởng thành.
Bà ta không kiềm được nước mắt và sự đau lòng nói: “Con với em trai em gái đi ăn đi.”
Triệu Dữ đồng ý, lấy cái bát bên cạnh rồi cùng đi ra ngoài với Triệu Bình.
Ba anh em ngồi trên bàn cơm.
Trên bàn chỉ có ba chén cơm khô và một đĩa mù tạt.
Lúc ăn cơm im lặng, Triệu Bình đột nhiên lại cất tiếng nói: “Anh, em nghe nói trong thôn có người giúp cô cả chuyển đồ, được tới ba triệu sáu trăm nghìn lận đó!”
Triệu Dữ ngưng đũa lại, ngẩng đầu nhìn nó.
Triệu Bình nói: “Em giờ mười hai tuổi rồi, có sức rồi, em cũng muốn đi thử xem sao.”
Triệu Dữ lắc đầu, giọng nói bình tĩnh: “Không được.”
Mặt Triệu Bình đỏ bừng lên, cuối cùng cũng không dám cãi lại lời anh mình, nên nó không nói gì thêm. Triệu Dữ nhìn sang em gái nhỏ của mình: “An An, canh chừng anh hai của em, không được để nó đi.”
Triệu An An gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Dữ lại đi ra đồng, một mình anh ta đảm bảo cho miệng ăn năm người, chuyện may mắn duy nhất chính là thu hoạch năm nay cũng không tệ lắm.
Triệu An An cho gà ăn trong vườn.
Triệu Bình nhìn đứa em gái nhỏ rồi thong thả bước ra ngoài.
Triệu An An hét lớn nói: “Anh hai!”
Triệu Bình nói: “An An à em nhỏ tiếng chút đi! Đừng để anh cả biết nhé, anh chỉ đi xem chút thôi.”
Nó lôi em gái sang, dụ dỗ nói: “Em có muốn anh cả không cần phải mệt thế nữa không?”
Triệu An An gật đầu.
“Anh hai đi giúp cô cả chuyển đồ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi. Đợi khi anh hai kiếm được tiền, anh cả sẽ không cần phải mệt thế nữa, trên tay anh cả chảy máu, em có thấy khó chịu hay không?”
Triệu An An bắt đầu do dự.
“Như vậy đi, em chăm sóc bố mẹ nhé.” Triệu Bình chạy đi nhanh như một làn khói.
~
Buổi chiều tin đồn lan xa, ai cũng biết cô cả ra tay rộng rãi cả.
Vậy còn không đi thì sẽ vô cùng hối hận, nghe nói cô cả vẫn còn hành lý ngoài núi nữa, muốn giành được thì phải đi.
Đại Ninh cắn hạt dưa, đứng trên tầng hai nhìn xuống.
Trong đám người, có một chàng trai trẻ độ chừng mười một mười hai tuổi, cơ bắp và bắp chân của nó rất nhỏ, mà nó cũng lùn, nó ôm lấy đồ của Đại Ninh, đi lại khó khăn trong đám người đó.
Đại Ninh biết nó.
Nếu như không lầm, thì nó chính là em trai của Triệu Dữ, tên là Triệu Bình. Bây giờ Triệu Bình vừa đen vừa gầy, trông hệt như một người dân gặp nạn vậy, thua xa lúc cùng tỏa sáng với Triệu Dữ vào mấy năm sau.
Cô không thích nhà họ Triệu, bởi vậy thấy thế cô cũng không thấy đáng thương.
Triệu Bình mười hai tuổi bước đi loạng choạng, Đại Ninh xem một hồi thì thấy chóng mặt, không ngờ giây tiếp theo, Triệu Bình lại ngã lăn ra đất.
Trong hộp vang lên tiếng lốp cốp lốp cốp.
Lúc đó Triệu Bình ngây người ra, trong phút chốc sắc mặt nó chuyển sang màu trắng bệch.
Nó biết đồ nó mang càng nặng thì sẽ kiếm được càng nhiều tiền. Cậu trai trẻ tham nhiều nhưng trong hộp toàn là đồ sứ, hễ ngã là sẽ vỡ hết.
Sự cố này khiến tất cả mọi người đều sững lại.
Trưởng thôn có chút thất thố nhìn sang Đại Ninh, ông ta sợ cô cả sẽ nổi giận.
Chú Tiền cau mày, nhỏ tiếng nói: “Cô cả, cô coi…” Chú Tiền là người mềm lòng, trong lòng ông ta nghĩ đây chỉ là một đứa trẻ nhà nghèo, ông ta còn chưa nói gì thì sắc mặt của đứa bé đã trở nên trắng bệch rồi. Chén sứ cũng không đáng bao nhiêu tiền, chi bằng thôi đi vậy.
Đại Ninh trừng mắt: “Để nó đền.”
Cô trang điểm xinh đẹp, nói chuyện cứ hệt như một ma nữ không có trái tim vậy: “Ai bảo nó không cẩn thận.”
Vốn dĩ cô đến đây đâu phải là để công kích Triệu Dữ, hành nhà họ Triệu chút thì đã sao nào.
“Chú Tiền, tính kĩ nợ đi, không được thiếu một cắc nào.”
Vẻ mặt Triệu Bình trắng bệch, nó sắp sốt ruột đến bật khóc rồi. Nó không nên cãi lời anh hai đến đây chuyển đồ, bây giờ còn chưa kiếm được tiền, còn bị dính họa lớn nữa.
Bác Lưu chạy đến thở hồng hộc, gọi Triệu Dữ đang làm việc trong cánh đồng: “Mau chạy qua đi! Em trai con gây ra họa lớn rồi!”
Triệu Dữ nghe thấy vậy thì liền đi ra khỏi đồng, gấp đến không kịp mang giày, nhanh chóng đi đến nhà trưởng thôn.