Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh

Chương 9: Ăn một mình

Chương 9: Ăn một mình




“Vậy mà anh lại để cho tôi ở trong chỗ này hả!” Thật ra lần này Đại Ninh cũng không phải là soi mói gì, căn phòng này đúng là vừa nhỏ vừa ẩm mốc, cửa sổ thì chỉ có một lớp rèm che mỏng, tuy rằng mùa hạ vào ở thì sẽ không lạnh, nhưng đây là phòng cho quỷ hay sao?

Triệu Dữ không hề bất ngờ, anh ta bảo Triệu An An vào phòng trước.

“Cô Kỷ.” Người thiếu niên bình tĩnh nói: “Nhà tôi chỉ có loại phòng thế này thôi, mà bây giờ cũng không có cách tân trang nó lại, nếu như cô không vừa ý căn phòng này thì cô có thể đi xem mấy căn khác vậy.”

Vẻ mặt của Triệu Dữ không giống như đang giả vờ, Đại Ninh biết e rằng lời anh ta nói chính là sự thật, nên cô cũng không còn tâm trạng để đi thăm mấy căn phòng khác nữa, nên ra vẻ buồn bã.

Triệu Dữ nhìn thấy, cô gái trẻ nhón gót nhìn lại nhà trưởng thôn một cái, rồi lại nhìn nhà anh ta, vẻ mặt vô cùng khó đưa ra quyết định, cô lại đi vào trong nhà nhìn người ta thu dọn sắp xếp đồ đạc.

Anh ta không ngờ Đại Ninh lại lựa chọn ở lại đây.

Mấy người vệ sĩ làm việc cũng nhanh nhẹn lắm, họ đã đặt xong đồ của Đại Ninh, thảm đã được trải, mà rèm cửa cũng đã được thay.

Đại Ninh nói: “Các người về đi.”

Khi mấy người vệ sĩ rời đi, vừa hay Triệu Bình cũng đã đút xong cơm cho bố mẹ.

Triệu Dữ rửa tay, nói: “Đi gọi cô Kỷ ăn cơm.”

Triệu Bình không dám đi nên bảo em gái nhỏ đi.

Không bao lâu sau, Triệu An An đi vào cùng với Đại Ninh.

Triệu Dữ cũng không đợi cô, anh bưng bát cháy lên, ăn trong im lặng, nhưng mắt anh ta thì lại không nhịn được phải quan sát cô gái này, xem cô ấy còn định giở trò mèo gì nữa.

Đại Ninh không muốn nói chuyện, cô nhìn cái ghế cái bàn màu nâu đang chuyển sang màu đen, cô hoàn toàn không có ý định ngồi xuống.

Thanh Đoàn cũng không muốn nói chuyện, nó đưa Đại Ninh đi xuyên đường hầm thời gian, cũng không còn bao nhiêu năng lượng nữa, mấy ngày hôm nay nhìn hành động của Đại Ninh, nó cũng hiểu cô gái này đúng là cực kì nũng nịu, lại còn không chịu nghe lời nữa.

Nó đã không còn hy vọng Đại Ninh tấn công nam chính gì nữa, nó chỉ hy vọng Đại Ninh đừng chọc nam chính đến nỗi nam chính muốn giết chết cô là được.

Triệu An An ngồi trên cái ghế đẩu bằng gỗ, nhỏ tiếng nói: “Mời cô Kỷ ăn cơm.”

Đại Ninh nhìn sơ qua mấy bát cháo trên bàn, cô đoán được chắc vị nam chính này cũng không hoan nghênh cô lắm, nếu không tiếp khách sao lại chỉ có mấy món như này chứ.

Vẻ mặt cô ấm ức nói: “Thôi vậy, nhà các người nghèo như thế, tôi cũng không ăn gạo của các người làm gì, tối tí nữa Triệu An An đi gọi Chú Tiền mang cơm qua cho tôi là dược.”

Triệu An An nghe vậy thì gật đầu: “Dạ.”

Triệu Dữ thấy hành động của Đại Ninh rất phản cảm, sai bảo em gái anh ta như một người hầu vậy, anh ta nhanh chóng húp hết cháo rồi quay sang nói với Triệu An An: “Để anh cả đi cho, em cứ ở nhà.”

Đại Ninh cũng không quan tâm xem ai đi, cô có cơm ăn là được, càng không sợ Triệu Dữ sẽ hại cô. Tốt xấu gì thì anh ta cũng là một trong những nam vương, nên Triệu Dữ sẽ không làm ra mấy chuyện đê hèn như thế.

Với bản chất của một người nam chính, là trụ cột của gia đình, Triệu Dữ vô cùng “đạt chuẩn”.

Triệu Dữ dặn dò Triệu Bình coi chừng bố mẹ và em gái rồi đi ra ngoài.

Chú Tiền tỏ ý muốn đến ở, Chú Tiền sớm đã có sự chuẩn bị, ông ta biết cô cả đến nhà người khác sống cũng không sống yên ổn gì.

Thực tế, sợ cô cả có chuyện, mấy người vệ sĩ đã âm thầm bảo vệ.

Chú Tiền lấy hai hộp đựng thức ăn ra đưa cho Triệu Dữ.

“Phiền anh Triệu chăm sóc cô chủ nhà chúng tôi rồi.”

Mí mắt sạm đen của Triệu Dữ cụp xuống nhưng lại không nói gì, anh ta cầm lấy hộp cơm rồi quay trở về.

Hình như hộp cơm trong tay được phân thành mấy tầng, có vẻ rất nặng, cũng không biết đựng gì bên trong, Triệu Dữ cũng không hề nghĩ đến việc tìm hiểu.

Anh ta vừa trở về thì trời đã sập tối rồi.

Triệu Bình và Triệu An An đứng đợi ở ngoài cửa: “Cô Kỷ đâu rồi?”

Triệu An An trả lời: “Ở trong phòng rồi.”

Triệu Dữ nói: “Anh đi đưa hộp cơm, Triệu Bình dẫn An An đi rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ đi.”

Triệu Bình rất tò mò về hộp cơm trong tay anh trai mình, nó gật đầu đồng ý.

Triệu Dữ đi đến gõ cửa, một lúc sau mới có một cái đầu nhỏ thò ra từ bên trong phòng.

“Cơm của tôi đâu?”

Triệu Dữ đưa cho cô, anh ta nhìn qua khe cửa, nhìn thấy căn phòng cũ giờ đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Không nói đến tấm thảm mềm mại trên sàn, cái giường lớn xa xỉ kia dường như chiếm trọn cả căn phòng, trên giường còn có đủ các loại thú bông. Rèm cửa giờ đã biến thành một tấm màng hoa nhí tinh tế.

Cô gái trẻ giẫm chân lên tấm thảm, khóa cửa bỏ mặc anh ta ở bên ngoài.

Gương mặt của Triệu Dữ không cảm xúc, anh ta quay người đi về phòng của Triệu Bình.

Những tưởng hôm nay sẽ bị dày vò, nhưng tính ra cũng sống yên ổn rồi, không ngờ vừa đặt lưng lên giường thì có một mùi thơm mê người truyền đến!

Triệu Bình mở to mắt, thơm! Thơm quá rồi! Cả đời này nó chưa bao giờ ngửi được mùi gì thơm như thế!

Đột nhiên nó nuốt một ngụm nước bọt rồi nhỏ tiếng nói: “Anh à, cô Kỷ ăn món gì vậy?”

Triệu Dữ cũng không ngủ được.

Tuy rằng anh ta thận trọng hơn nhiều so với mấy người trong thôn, với lại từ nhỏ đã bắt đầu làm lụng khổ cực nhưng cảm giác bụng chỉ no bảy phần khiến anh ta đắm chìm vào trong mùi thơm đó.

Anh ta làm cả ngày ở ruộng, mệt hơn cả em trai và em gái mình.

Nghĩ đến cái hộp cơm tinh tế đó, anh ta dùng chăn đắp cho em mình rồi thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Ở một góc khác trong nhà, Triệu An An nằm trên cái chăn của mình, nó bị mùi thơm của đồ ăn của Đại Ninh làm cho mở to hai mắt.

Nó mới sinh chưa được bao lâu thì sức khỏe bố mẹ đều yếu đi cả, nó do hai anh trai thô kệch của mình nuôi lớn, ngày tháng của con bé này khổ hơn nhiều so với hai người anh của nó.

Nếu như nó không phải là đứa rất nghe lời anh mình, thì lúc này nó đã bị mùi thơm dẫn lối đến gõ cửa phòng cô cả mất rồi.

Phòng ở nông thôn không cách âm, cũng không ngăn cách mùi, khi bố Triệu và mẹ Triệu ngửi thấy mùi thơm này thì vô cùng lo lắng.

Đứa con cả của mình dẫn người tai to mặt lớn này từ đâu về thế?

Không nói đến nhà họ Triệu, Đỗ Điềm ở sát vách cũng bật dậy từ trên giường.

Cô ta nhìn sang nhà họ Triệu, có chút thắc mắc.

Trước khi đi xuyên sách, gia cảnh cô ta bình thường, nhưng cũng có mấy lần được ăn ngon, vừa ngửi liền biết đây là đồ ngon rồi. Với thân phận nhà họ Triệu bây giờ, có cơm ăn là may rồi, làm gì có thể ăn nổi mấy thứ ngon như thế.

Đỗ Điềm xuyên sách qua, đã sống những ngày khổ cực ở vùng thôn núi này hơn nửa tháng trời, giờ cũng thấy thèm.

“Nhà của anh Triệu Dữ xảy ra chuyện gì vậy ạ.” Buổi chiều Đỗ Điềm đi nhổ rau dại, dù sao thì cô ta cũng có mệnh nữ chính, cô ta có kĩ năng sinh tồn, mà cũng có tài nấu ăn.

Đỗ Nguyệt Hương nói: “Cô cả đến nhà nó sống rồi.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch