Có thể thấy, vì sự an toàn của Dương Dương, Lâm Kiến Quốc đặc biệt bài xích và không tín nhiệm Từ Lệ Anh. Trần Ái Ân ngậm miệng, không nhắc đến đề tài Từ Lệ Anh nữa.
Sở dĩ lần này Lâm Kiến Quốc tới đội sản xuất xã Hồng Kỳ, ngoài để tận mắt thấy Dương Dương thì còn là vì muốn kiểm tra một chút tình huống của đội sản xuất này.
Vào thời điểm đó, anh quyết định đem Dương Dương đưa tới tới đây là bởi Trần Ái Trạch lúc trước luôn miệng miêu tả đội sản xuất Hồng Kỳ rất không tồi.
Nhưng bây giờ thế đạo loạn lạc, Dương Dương lại còn nhỏ.
Cho dù là chỉ tiềm tàng nguy cơ rất nhỏ, Lâm Kiến Quốc cũng muốn trong khả năng của mình đem tất cả nguy hiểm bài trừ, bảo vệ đứa con duy nhất của người anh tốt và Trần Ái Trạch —— Dương Dương.
Ngắn ngủn hai ngày, tình huống cơ bản của đội sản xuất Hồng Kỳ xem như làm Lâm Kiến Quốc yên tâm phần nào.
Nói là "xem như", mà không phải "hoàn toàn" là vì, nguyên nhân có hai điểm: Một, quá trình chuyển giao mười năm còn chưa qua. Vấn đề nan giải này còn chưa kết thúc, an toàn của Dương Dương tự nhiên là còn cần lo lắng. Hai, Từ Lệ Anh.
Nhìn Từ Lệ Anh đứng trước mặt mình cười tươi như hoa nở, Lâm Kiến Quốc thu hồi tầm mắt. Đây dường như đã là lần thứ tư rồi.
Từ Lệ Anh cũng không biết Lâm Kiến Quốc đang chửi thầm mình trong bụng: “Lâm đại ca, thật khéo, hai chúng ta lại gặp nhau. Anh về đây rồi, mấy hôm nay Dương Dương nhất định là vui lắm ha? Lâm đại ca, anh đừng trách em mặt dày. Em và Ái Ân rất thân thiết, khó tránh khỏi vì cô ấy mà nghĩ. Dương Dương sau khi được đưa tới đây đều là đi theo Ái Ân, cô ấy đối với Dương Dương tình cảm không cạn. Lỡ như Dương Dương không ở bên người cô ấy, cũng không biết Ái Ân có thể chịu được không nữa.”
Nhìn thấy Lâm Kiến Quốc không nói chuyện, Từ Lệ Anh lại tiếp tục: “Ngày thường lúc rảnh rỗi, Ái Ân thường kể với em, trước kia lúc chị Ái Trạch còn sống thì đối tốt với cô ấy biết bao nhiêu, hai người từng thân thiết như thế nào. Người không biết, còn tưởng cả hai là chị em ruột cơ mà. Chị Ái Trạch không còn nữa, Ái Ân khó tránh khỏi đem hết tình cảm với chị Ái Trạch chuyển sang người Dương Dương. Lâm đại ca, làm người không thể quá ích kỷ. Hiện tại Dương Dương không đơn thuần chỉ là mệnh căn của anh mà còn là mệnh căn của Ái Ân nữa đó.”
Lâm Kiến Quốc coi như đã rõ. Vị thanh niên tri thức Từ này không hy vọng anh đem Dương Dương mang đi, mà muốn anh để Dương Dương tiếp tục lưu lại bên người Ái Ân.
Nhưng chuyện này có quan hệ gì đến thanh niên tri thức Từ?
Không thể không nói, thanh niên tri thức Từ nói nhiều như vậy, chỉ có một câu đúng nhắt: Mặt thật dày!
“Cảm ơn cô quan tâm, về chuyện của Dương Dương, tôi cùng Ái Ân sẽ thương lượng tốt.”
Từ Lệ Anh vài lần nhắc tới Dương Dương, có muốn không làm Lâm Kiến Quốc chú ý cũng không được.
Nhìn thấy Lâm Kiến Quốc nguyện ý cùng mình nói chuyện, Từ Lệ Anh đặc biệt cao hứng, nhưng co lại không biết chính là, lúc này Lâm Kiến Quốc chú ý đến cô căn bản không phải là loại chú ý mà cô muốn kia: “Thật thế ạ, vậy thì tốt quá rồi, em thay Ái Ân cảm ơn anh nha. Nói thật, em cũng rất rất thích đứa nhỏ Dương Dương này. Nếu nó phải rời khỏi đây, không riêng gì Ái Ân, em cũng sẽ buồn lắm.”
Lâm Kiến Quốc vì đứa nhỏ Dương Dương này mà đặc biệt chạy tới Trần gia một chuyến. Nhìn dáng vẻ này thì hẳn là rất coi trọng Dương Dương.
Cho nên, rốt cuộc Dương Dương có phải là con của Lâm Kiến Quốc hay không?
Nhìn tướng mạo đường đường của Lâm Kiến Quốc, Từ Lệ Anh an ủi chính mình, không được nóng nảy.
Chỉ cần Dương Dương còn ở lại xã Hồng Kỳ, Lâm Kiến Quốc nhất định sẽ phải về thăm. Vậy thì hai người bọn họ sẽ có cơ hội gặp mặt thôi.
Quan hệ của Dương Dương và Lâm Kiến Quốc, cô không tiện hỏi thẳng anh nhưng có thể đi hỏi Trần Ái Ân nhỉ. Cô thật sự không tin là Trần Ái Ân một chút cũng không hiếu kỳ. Lần này Lâm Kiến Quốc tới, người nhà họ Trần chắc đã hỏi rõ chuyện Dương Dương và Trần Ái Trạch rồi.
Có thể từ trong miệng người khác nghe được đáp án, tất nhiên Từ Lệ Anh sao có thể để chính mình lưu lại ấn tượng xấu là đứa lắm miệng hay hỏi han trong lòng Lâm Kiến Quốc được chứ.
“Mà Lâm đại ca, giờ anh đang định đi đâu vậy ạ?”
“Tôi đi làm việc giúp nhà ba mẹ vợ.”
“Vậy ạ!” Từ Lệ Anh lúc này thật sự cao hứng. Cô cũng phải xuống đất kiếm công điểm, thế thì chẳng phải là có nhiều thời gian ở chung hơn với Lâm Kiến Quốc sao? “Chúng ta đi cùng nhé?”
Lâm Kiến Quốc cự tuyệt: “Không cần, cô đi trước đi. Ái Ân còn đang làm trà lạnh để tôi mang ra ruộng.”
Từ Lệ Anh nhịn xuống không lộ ra khuôn mặt thất vọng: “Được, em đi trước nhé.”
Đi xa một chút, nhìn bóng dáng Lâm Kiến Quốc đã khuất sau cổng Trần gia, Từ Lệ Anh mới bực bội mà dậm dậm chân: “Đúng là đầu gỗ, khó trách lúc trước muốn ép duyên cùng Trần Ái Trạch.”
Chờ đến thời điểm Từ Lệ Anh vào trong ruộng, công việc của cô đã có người hỗ trợ làm xong một nửa.
Đối phương là một cái thanh niên đen đen nho nhỏ: “Thanh niên tri thức Từ đã đến rồi à? Việc của em anh đã làm giúp một nửa rồi. Hiện tại nắng to như vậy, nếu không em qua dưới gốc cây nghỉ ngơi một chút đi. Dư lại một nửa, anh có thể giúp em làm một loáng là xong thôi.”
“Lý nhị cẩu, cảm ơn anh. Một nửa công việc còn lại, em từ từ tự mình làm là được. Cứ mãi nhớ anh hỗ trợ thế này, em cũng ngại lắm. Em tuy làm việc chậm thật, nhưng em có thể cố gắng mà.”
Lỡ như chút nữa Lâm Kiến Quốc lại đây, nhìn thấy người khác giúp cô làm việc, cô lại tránh ở dưới bóng cây nghỉ ngơi, vì vậy mà hiểu lầm cô là đứa ham ăn biếng làm, làm loạn quan hệ nam nữ thì làm sao bây giờ?
Từ Lệ Anh vì muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho Lâm Kiến Quốc mà ra sức nỗ lực, Trần Ái Ân cũng không biết.
Những người khác ở Trần gia đều xuống đất làm việc kiếm công điểm, bao gồm cả Lâm Kiến Quốc. Trong nhà chỉ còn lại Trần Ái Ân mang theo Dương Dương còn chưa cai sữa. Thấy thì nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cho Trần Ái Ân lu bu đến tìm không ra nam bắc.