Chương 40: “Đừng nói với anh, giày đó không phải mày làm!”
Rau ngâm các loại này là mẹ hắn tự gửi, cùng em gái hắn không liên quan, Lâm Kiến Quốc đừng có hiểu lầm tưởng bở là em gái hắn có ý gì đấy nhá. Khuê nữ Trần gia không lo không gả được, Lâm Kiến Quốc cũng đừng bởi vì chuyện này mà cho rằng em gái hắn chỉ có thể gả cho anh, mơ cũng đừng nghĩ.
Hiện tại việc bếp núc ở Trần gia do một tay Trần Ái Ân quán xuyến. Trần Bảo Quốc còn rất lo lắng bởi vì dính dáng đến lá thư đó, đắc tội Trần Ái Ân, về sau lỡ như Trần Ái Ân giận hắn, làm lơ hắn, cũng không làm đồ ăn ngon cho hắn nữa thì biết làm sao.
Hắn chỉ có một đứa em gái thôi đó, nếu con bé không để ý tới hắn nữa, hắn nhất định không để yên cho Lâm Kiến Quốc đâu!
Trần Ái Ân kéo kéo khóe miệng: “Thư đúng là do Lâm Kiến Quốc viết, nhưng anh ta viết cho em phong thư này là ý gì, em đọc mà không hiểu. Nội dung cũng rất bình thường, không giống như là có lồng mật mã. Anh ta có phải gửi nhầm rồi không?”
Nội dung trong thư là ghi sau khi Lâm Kiến Quốc trở lại trong quân thì mỗi ngày anh làm gì, một ngày ăn mấy bữa cơm, mỗi bữa cơm ăn đồ ăn gì, mùi vị là thế nào đó thế nào đó.
Nếu không phải cuối thư đề ra một câu, đồ ăn bộ đội không ngon như món ăn cô làm thì Trần Ái Ân thật sự hoài nghi Lâm Kiến Quốc không phải gửi thư sai nội dung, mà là gửi sai đối tượng.
Thư có nội dung thế này, không phải Lâm Kiến Quốc nên gửi cho mẹ anh ta sao?
Trần Ái Ân đem phong thư này lăn qua lộn lại đọc vài lần, cũng không thấy mọc ra thêm đóa hoa nào. Cho nên nói, Lâm Kiến Quốc viết phong thư này gửi đến đây, rốt cuộc là muốn biểu đạt điều gì?
Nghĩ mãi không ra, Trần Ái Ân dứt khoát đem thư giao cho Trần Bảo Quốc: “Anh, Anh giúp em nhìn xem, phong thư này của Lâm Kiến Quốc là có ý gì, em không hiểu lắm.”
Trần Bảo Quốc lấy qua, vừa đi vừa đọc: “Anh ta khen mày nấu cơm ngon hơn đại sư phụ trong quân khu.” Ngoài điểm này ra, hắn cũng không thấy có gì phức tạp. “Em à, anh ta viết thư tới có phải để hỏi han mày tình hình gần đây của Dương Dương không?”
Trần Ái Ân sờ sờ cằm: “Hẳn là ý này nhỉ.” Mặc dù trong thư anh ta có viết, Dương Dương do cô chăm sóc, anh ta cực kỳ yên tâm. Nói không chừng lời này của người ta chỉ là khách sáo thôi? “Vậy được rồi, để em trả lời anh ta phong thư, cho anh ta biết Dương Dương thật sự được em chăm rất khá!”
Mặc dù cô chưa từng sinh con, nhưng đối với việc nuôi dưỡng Dương Dương, cô thực sự rất rất tự tin.
Để tăng mức độ đáng tin cho lời nói của mình, Trần Ái Ân tự mình vẽ một bức tranh của Dương Dương, còn lấy bàn chân nhỏ cùng bàn tay nhỏ đã lớn lên một ít của thằng bé điểm chỉ lên trên tranh, chứng minh cô chăm cháu rất khá. Sau đó cô đem phong thư này gửi đi.
Nhận được hồi âm, Lâm Kiến Quốc so Trần Ái Ân lúc ấy càng thêm ngơ ngác. Phong thư này của Trần Ái Ân có phải là đang đáp lại triệu hoán tình cảm chiến hữu cách mạng của anh không vậy?
Tiểu kịch trường
Lâm Kiến Quốc: Trần Ái Ân đồng chí, em làm cơm cực kỳ ngon, đại sư phụ đều làm không ngon bằng em. (thả thính nghiệp dư)
Trần Ái Ân: Đúng vậy, cơm em nấu mà lại. (né thính chuyên nghiệp)