Tâm tình của Chúc Cường rất nặng nề, bạn tri kỷ cùng sinh tử với mình đã chết rồi.
Còn bị chết trong tay của mình.
Nhớ lại ngày trước, hai người cùng nhau bị đuổi giết, cùng làm một số chuyện tà ác.
Đột nhiên những ký ức tươi đẹp đó vụt qua trong đầu của hắn.
Bây giờ người bạn tri kỷ vào sinh ra tử với mình, lại chết ở trong tay của mình!
Hắn cũng không muốn.
Nhưng không hiểu tại sao, lại nhằm vào đối phương!
Chiến đâu kịch liệt ở trong hang động, máu thịt văng tung tóe.
Dù sao Chúc Cường cũng là một người thế đơn lực bạc, làm sao có thể chống đỡ được sự vây công của mọi người?
“Ta là bất tử!”
Đột nhiên thân thể giập nát của Chúc Cường nhào về phía một người, một mực ôm chặt lấy hắn.
Đó chính là một tên trưởng lão có quan hệ thân thiết với hắn!
Bành!
Chúc Cường tự bạo.
Ý chí tinh thần và linh lực cùng lúc tự bạo.
Tên trưởng lão bị hắn ôm trầm lấy kia liền bị trọng thương sắp chết.
Tinh thần của hắn gần như đã tan vỡ!
Móa nó, lúc còn trẻ, chúng ta đã từng thề nguyện chết cùng ngày, nhưng đó chỉ là câu nói đùa thôi.
Ngay cả lời thề cũng chưa phát ra, sao có thể làm thật đây?
Tên Chúc Cường chó chết này, vậy mà định kéo mình chôn cùng hắn!
Chiến đấu đã kết thúc.
Cường giả còn lại của Tà giáo, tất cả đều trầm mặc.
Phó Giáo chủ Vương Đồ đã chết, còn có hai vị trưởng lão cũng chết theo.
Vị Hộ pháp Tà giáo tới từ Tử Nguyệt quốc cũng vẫn lạc trong chiến đấu.
Hắn bị Chúc Cường đánh lén nên bị thương nặng, trong chiến đấu vừa rồi, tất cả mọi người rất ăn ý, làm dư ba trong chiến đấu tác động tới hắn.
Chúc Cường đột nhiên điên rồi, có liên quan với ma khói hay không, tạm thời không biết.
Nhưng vì sự an toàn của Tà giáo, tự nhiên là vị Hộ pháp tới từ Tử Nguyệt quốc này chỉ có thể chết đi.
“Rút lui, đổi chỗ, bẩm báo cho Tổng đà, chỉ sợ Chu Yến cũng lành ít dữ nhiều rồi!”
Tổng đà chủ Tà giáo ở Sở quận mở miệng nói.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, nháo nhào rút lui khỏi hang động.
Đồng thời trong lòng đều uất ức không thôi, Ta giáo làm gì cũng không thuận lợi, chết đi rất nhiều, đều bắt đầu từ lúc Sở gia tiêu diệt toàn bộ nội ứng của Tà giáo.
Sự căm hận đối với Sở gia lại tăng lên mấy phần.
“Ký chủ không bước ra khỏi tiểu viện, trạch ở trong nhà đã hoàn thành nhiệm vụ phản sát Tà giáo, ban thưởng tu vi mười năm!”
Sở Huyền mừng rỡ không thôi, quả nhiên là Chủng Hồn ấn quá tuyệt vời, Chúc Cường cũng rất cố gắng, vậy mà giết chết cường giả Tà giáo.
Ầm!
Một cỗ lực lượng và cảm ngộ tràn vào trong thân thể hắn, thực lực đang tăng trưởng một cách chóng mặt.
Sau khi đột phá tới Hư cảnh, tốc độ tu luyện của Sở Huyền đã chậm lại.
Dù cho ngày nào cũng nuốt Huyền Hư đan để tu luyện, tốc độ vẫn không thể tăng lên.
Cảnh giới càng cao, tốc độ tu luyện sẽ càng chậm.
Sở Huyền đoán chừng, tới kỳ hạn mình trạch vừa tròn một năm, tu vi có khả năng tăng lên tới Hư cảnh tầng tám tầng chín.
Tốc độ tu luyện như thế này, truyền ra ngoài chỉ sợ có thể dọa chết người.
Tuy là Sở Huyền vẫn chưa hài lòng, bây giờ Sở gia tranh đấu với Tà giáo rất kịch liệt, nhiều lần hành động của Tà giáo đều thất bại, đồng thời cũng tổn thất nặng nề.
Nói không chừng sẽ cầu viện cường giả Tà Vương đình ra tay.
Cho nên, hắn rất muốn tăng tu vi lên cảnh giới Đế cảnh.
Ban thưởng tu vi mười năm, là tu vi có được do tu luyện Đại La Đế kinh bình thường, chứ không phải là tu vi mười năm mà Sở Huyền cắn đan dược tu luyện.
Tuy là như thế, thực lực của Sở Huyền cũng đột phá tới Hư cảnh, đạt tới Hợp cảnh tầng một!
Sau khi đột phá Hư cảnh tới Hợp cảnh, ý chí tinh thần và linh lực có thể hợp nhất, lại có cảm giác lực lượng bay vọt về chất.
” Hiện tại cường giả đệ nhất ở Tần quốc có lẽ là mình đi?”
Trong lòng Sở Huyền cảm thấy tự tin hơn một chút.
Hắn bây giờ có chút chờ mong, Tà giáo phái người tới đây lần nữa.
Hiệu quả của Chủng Hồn ấn mạnh ngoài dự đoán, khống chế mấy tên trưởng lão Hư cảnh của Tà giáo, gần như có thể tiêu diệt thế lực Tà giáo trong Sở quận.
Sở đô, Sở quận.
Một tấm biển được khắc hai chữ Hắc Nguyệt ở trước một đại lâu.
Bên cạnh Sở Thiên Minh có Sở Vân và hai tộc lão Sở gia đi theo, đi vào trong đại lâu.
Một nam tử trung niên nở nụ cười tủm tỉm, đã tiến tới để tiếp đón.
“Sở gia chủ đã lâu không gặp.”
Vẻ mặt Sở Thiên Minh hơi khó coi, Sở Thanh gặp phải tình huống cường giả Tà giáo vây giết, nếu nói không phải là tình báo mà Hắc Nguyệt lâu bán ra, thì hắn sẽ chặt đầu mình xuống làm ghế ngồi.
Cũng không phải Hắc Nguyệt lâu chưa từng làm chuyện như này.
Bọn họ bán tình báo, nhận nhiệm vụ ám sát, bán bảo vật…, nghiệp vụ của Hắc Nguyệt lâu trong phạm vi rất rộng, có đôi khi vì đạt được lợi ích mà âm thầm làm ra một số việc không từ thủ đoạn.
Hắc Nguyệt lâu có tâm tư rất đen tối, nổi danh toàn bộ Nam châu.
Giá cả ủy thác của bọn họ cũng không thống nhất, mà là dựa vào tình hình hiện tại mà quyết định.
Ví dụ như, ám sát một tên cường giả Hư cảnh đỉnh phong, vào vị trí một cường quốc, giá ủy thác không tính là quá cao.
Mà ở Tần quốc thì giá cả cao làm cho người tuyệt vọng!
Nếu không phải như thế, Tà giáo sớm đã ủy thác Hắc Nguyệt lâu này đi ám sát gia chủ Sở gia là hắn rồi.
Đương nhiên, vì tránh gặp phải loại chuyện này, cũng bởi vì rất cần thiết, Sở gia vẫn luôn là khách hàng lớn của Hắc Nguyệt lâu.
Trừ khi Tà giáo chịu bỏ một cái giá đắt, bằng không Hắc Nguyệt lâu sẽ không nhận nhiệm vụ ám sát một khách hàng lớn của mình.
“Vạn Lâu chủ, ngươi truyền tin cho ta, nói có tình báo quan trọng gì liên quan tới Sở gia, lời khách sáo cũng không cần phải nói nhiều, trực tiếp nói ra, giá cả bao nhiêu, có thật hay không?”
Tiến vào Hắc Nguyệt lâu, đi tới phòng khách quý, Sở Thiên Minh liền lên tiếng.
“Sở gia chủ, tình báo của Hắc Nguyệt lâu ta xưa nay vẫn đáng tin, tình báo không đúng, Hắc Nguyệt lâu sẽ bồi thường gấp ba, điểm này ta có thể hoàn toàn chắc chắn.”