Ngoài hắn ra, những con cháu dòng chính khác, trên cơ bản đều đã có đối tượng thông gia.
Ngay cả khi chưa xác định được, trưởng bối hai bên đều ngầm đồng ý, đồng thời để hai bên bắt đầu bồi dưỡng tình cảm.
Ví dụ như Sở lão thất, vị hôn thê của hắn chính là Hà Vi Vi.
Đôi này xem như là ưng ý, sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Tuổi của Sở Vân thì còn nhỏ, đương nhiên vẫn chưa ổn định được, hơn nữa Sở Thiên Minh rất yêu thương nàng, tạm thời không có ỷ định thông gia.
Chuyện Sở Huyền muốn làm, đơn giản là để cho Sở Vân có quyền nói chuyện, có thể quyết định tương lai của mình.
Từ lúc hắn trạch được mười tháng lại qua thêm mười lăm ngày, hôm nay là thời cơ đột phá Chân cảnh.
Sở Huyền khoanh chân ngồi ở trên giường, trận pháp Tiểu Ngũ Hành đã được kích hoạt.
Tuy rằng tốc độ đột phá của hắn rất nhanh, hơn nữa vừa đột phá là có thể củng cố tu vi, nhưng vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, cho nên phải khởi động trận pháp Tiểu Ngũ Hành.
Linh lực trong cơ thể bắt đầu cuộn trào, đang tiến hành lột xác.
Từng sợi ý chí tinh thần và linh lực cuộn trào, kết hợp với cảm ngộ Chân cảnh.
Tốc độ lột xác cũng không chậm, một canh giờ sau, Sở Huyền đã đột phá tới Chân cảnh.
Linh lực đã hoàn thành một lần thăng hoa, trong mỗi một sợi linh lực đều ẩn chứa ý chí tinh thần.
Sau khi đột phá, trong lòng Sở Huyền vừa động, một sợi linh lực đã trôi nổi trước mặt.
Bên cạnh liền xuất hiện một con thỏ được tạo thành từ linh lực.
Trông con thỏ này rất giống thật, không thể phân biệt ra thật giả.
Đôi mắt kia sáng ngời có linh tính, trong miệng lại phát ra tiếng kêu.
Mỗi một sợi lông trên người đều rất thật.
Khi chạm vào còn cảm thấy hơi nóng phát ra.
Khi cắt trên chân nó, con thỏ liền phát ra tiếng kêu thảm, nó nhảy cẫng lên và run rẩy, vết thương chảy ra máu đỏ tươi.
Hóa vật làm thật!
Đây chính là tiêu chí Chân cảnh!
Dưới Chân cảnh hầu như không thể phát hiện ra, linh lực hoá vật.
Sở Huyền lại nghĩ tới, một ghi chép mà hắn xem được trong một quyển tạp ký.
Có một cường giả Chân cảnh dùng linh lực hoá thành ngàn viên đan dược, bán cho một cái tông môn, nhưng cường giả của tông môn kia lại không phát ra đó là đồ giả.
Cho tới khi phát hiện, đan dược chỉ có thể gia tăng linh lực, cũng không có công hiệu đặc thù gì, sau đó lại tìm cường giả Chân cảnh để giám định mới biết được mình bị lừa.
Đương nhiên, cường giả Chân cảnh dùng linh lực hóa thành đan dược, nếu như không động tay động chân gì, võ giả dưới Chân cảnh nuốt vào là có thể khôi phục linh lực tiêu hao, thậm chí đột phá cảnh giới nhỏ.
Trong lòng Sở Huyền khẽ động, từng con thỏ, mèo con đáng yêu xuất hiện ở trong tiểu viện.
Lanh lợi, hoạt bát đáng yêu!
“Ký chủ trạch tới Chân cảnh, ban thưởng sủng vật Hám Thiên Kim bằng.”
Lại ban thưởng một con sủng vật?
Sở Huyền quan sát thông tin của Hám Thiên Kim bằng.
“Hám Thiên Kim bằng, Thần thú thượng cổ, sở hữu tốc độ cực nhanh, trên có thể rung động Cửu Thiên, dưới có thể làm nứt Cửu u…”
Xem giới thiệu về Hám Thiên Kim bằng, Sở Huyền chỉ có thể nói là quá trâu bò!
Không hổ là Thần thú thượng cổ.
Nhận lấy Hám Thiên Kim bằng, triệu hoán nó ra ngoài.
Là một con đại bàng oai hùng không tầm thường, trảo vàng, ánh mắt nhỏ sắc bén như ưng.
Thực lực là Chân cảnh tầng một.
Cái đầu chỉ có kích thước bằng chim bồ câu.
vẫn còn trong thời kỳ ấu sinh, không biết phải bao nhiêu năm nữa thì mới trưởng thành.
“Meo.”
Thiên Linh miêu liền nhảy tới, nhìn chằm chằm vào Hám Thiên Kim bằng.
Hám Thiên Kim bằng giương hai cánh ra, giơ móng vuốt lên, chụp vào cổ Thiên Linh miêu.
Thiên Linh miêu lập tức xù lông, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, toả ra một uy áp.
Kích phát ra hổ uy của Thần thú Bạch Hổ.
Hám Thiên Kim bằng cũng không e ngại, nghiêng đầu, có chút hiếu kỳ với con mèo này, vì sao có thể phát ra hổ uy.
Thực lực của Thiên Linh miêu bây giờ chỉ ở khoảng Hợp cảnh tầng ba yếu hơn so với Hám Thiên Kim bằng, nhưng đều là sủng vật của Sở Huyền, sẽ có tranh chấp, nhưng cũng không có đến tình trạng sống chết.
Sau khi đột phá tới Chân cảnh, lực lượng của Sở Huyền tăng lên rất nhiều.
Khoảng cách tới mức vô địch ở Nam châu lại gần thêm một bước.
Tà giáo không còn đáng lo.
Cường giả bình thường của Tà Vương đình cũng không đáng lo.
Theo như lời đồn thì Nam châu không Đế, chỉ cần đột phá tới Đế cảnh thì có thể nói là vô địch Nam châu, không cần quan tâm tới Tà Vương đình.
Đương nhiên, Đế cảnh cũng không phải vô địch.
Chỉ có thể xưng bá ở Nam châu mà thôi.
Ngoài Nam châu, thậm chí phóng tầm mắt trên cái thế giới bao la này, Đế cảnh cũng không tính là gì.
Sau khi đột phá tới Chân cảnh, tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn, Sở Huyền cũng không vội, chỉ chờ kỳ hạn trạch được đủ một năm tới.
Ban thưởng cho việc trạch đủ một năm chắc chắn sẽ khổng lồ.
Nói không chừng có thể dựa vào phần thưởng trạch một năm, mà trực tiếp đột phá tới Đế cảnh.
Chỉ cần đột phá tới Đế cảnh thì không còn e ngại bất cứ thế lực nào ở Nam châu.
Hám Thiên Kim bằng đậu trên cành Phệ Linh hoa, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Phệ Linh hoa, cảm thấy gốc cây nhỏ này có chút không tầm thường.
Bản thân là Thần thú thượng cổ, tự nhiên là ánh mắt của nó rất độc đáo.
Những thứ có thể lọt vào mắt đều sẽ không tầm thường.
Sở Vân còn đang trong quá trình bế quan, cũng không phải ai cũng giống như Sở Huyền, đột phá chẳng khác gì ăn cơm uống nước, cũng chẳng cần mất bao nhiêu thời gian.