Hai tên nô bộc đều có tu vi tụ khí Phàm cảnh, vừa thả tráp cơm xuống là nhảy vào cứu người.
Bọn họ đều ý thức được, tên nô bộc này là gian tế của Tà giáo, chỉ cần bắt được tên gian tế này thì bọn họ cũng xem như là lập công.
Lập được công lớn như thế thì chắc chắn sẽ có phần thưởng rất khủng, bọn họ sẽ có cơ hội thu được tài nguyên đột phá tới Huyền cảnh.
Nô bộc của Sở gia, phần lớn đều có thực lực Phàm cảnh, một khi đột phá tới Huyền cảnh sẽ trở thành quản sự của Sở gia, không cần biết là được cử đi tới đâu trong Sở quận, hay là ở lại trong Sở gia tộc, thân phận địa vị đều vô cùng cao quý.
“Giết chết hắn, nhanh giết chết hắn cho ta!”
Sở Huyền lộ ra dáng vẻ tức nổ phổi.
“Một tên nô bộc mà cũng dám tập kích bản thiếu, giết chết hắn cho ta!”
Hai tên nô bộc liên thủ với nhau, chẳng mấy chốc đã khống chế được Tà Giáo đồ, mà Sở Huyền nhân cơ hội xuất thủ, hét lớn: “Dám tập kích bản thiếu, chết đi cho ta!”
“Thập Tam thiếu, không thể giết !”
Hai tên nô bộc nhức cả trứng, đây chính là gian tế, giữ lại khi còn sống thì mới có tác dụng lớn, sao có thể giết được?
Quả nhiên là vị thiếu gia này rất phế vật trong dòng chính !
Tuy nhiên, một quyền của Sở Huyền đã đánh vào trên cổ họng của tên gian tế, một tiếng răng rắc, hai mắt tên gian tế liền trợn tròn, trong miệng phun ra một búng máu tươi, chỉ trong chốc lát đã tắt thở nghẹo cổ sang một bên.
Hai tên nô bộc cũng không biết phải làm gì!
Mà sau khi Sở Huyền giết chết gian tế, sắc mặt hắn trắng nhợt, sau đó xoay người sang chỗ khác làm ra vẻ buồn nôn!
“Thập Tam thiếu, đây là gian tế Tà giáo, chúng ta phải bẩm báo cho đại quản gia.”
Hai tên nô bộc cũng không biết nên nói gì, Thập Tam thiếu quả nhiên là phế vật.
Mới giết một tên gian tế thôi mà đã không chịu được mùi máu tươi, phải nôn nửa một trận!
Sở Huyền liền khoát tay, bảo hai tên nô bộc xéo đi.
Nô bộc khênh thi thể tên gian tế kia lên rồi rời khỏi, Sở Huyền quay trở lại trên ghế nằm, bắt đầu nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi, chắc là đóng kịch đạt rồi chứ?
Chỉ có làm như vậy, gia gia Sở Thiên Minh mới càng chán ghét mình, hoàn toàn gạt ra ngoài lề, không có khả năng trở về dòng chính, cũng sẽ không còn giá trị để gia tộc bồi dưỡng.
Mà sau khi điều tra kỹ trong Sở gia một lần, nếu có gian tế rình rập thì cũng sẽ không dám liều lĩnh ra tay đối với mình, phế vật dòng chính không có bao nhiêu giá trị để lợi dụng thì cần gì phải mạo hiểm ra tay?
Chắc là đoạn thời gian sau này có thể núp lùm ở đây một cách yên ổn.
“Ký chủ giết Tà Giáo đồ định phá hoại quá trình trạch, ban thưởng một rương Dưỡng Thần đan.”
Hệ thống lại vang lên nhắc nhở.
Không ngờ lại kích hoạt ban thưởng ngẫu nhiên một lần nữa.
Sở Huyền vội nhận lấy Dưỡng Thần đan, đây là một loại đan dược rất bổ ích đối ý chí tinh thần, không chỉ có tác dụng ở Huyền cảnh, cho dù đột phá tới Linh cảnh thì vẫn có công hiệu đề cao ý chí tinh thần.
Đan dược lấy từ hệ thống đều không phải loại đan dược bình thường.
Chính là loại có hiệu quả tốt nhất.
Sau đó hắn lấy một bình ra, đổ một viên Dưỡng Thần đan ra rồi bỏ vào mồm
Đan dược tan ra trong nháy mắt, một cỗ dược lực ấm áp chảy thẳng lên não của hắn, chỉ trong nháy mắt, Sở Huyền đã cảm thấy tinh thần rất thoải mái, ý chí đối với việc cảm nhận thiên địa đã trở nên rõ ràng hơn một chút.
Nằm ở trên ghế, yên lặng luyện hóa đan dược, cảm nhận được phạm vi rà soát của mình không ngừng tăng lên, ý chí tinh thần được tăng cường liên tục.
Tổ trạch của Sở gia, trong đại sảnh nghị sự, gần như Sở Thiên Minh bị chọc giận tới điên lên rồi.
“Phế vật, quả là phế vật, làm sao mà đứa con mà Lạc nhi sinh ra lại phế vật đến như vậy, ném hết thể diện của Sở gia ta rồi !”
Trong đại sảnh nghị sự, những người khác của Sở gia đều câm nín, chờ đợi sau khi Sở Thiên Minh phát tiết xong rồi lại tiếp tục nghị sự.
“Lạc nhi thiên tư xuất chúng, sinh ra đứa con phế vật như vậy đều do nữ nhân kia, bằng không Lạc nhi của ta làm sao lại sinh ra một đứa con phế vật như vậy?”
Những người khác tiếp tục câm nín.
Đứa con thứ ba của mình có thiên tư xuất chúng như vậy, lại sinh ra một đứa con phế vật, tất cả đều là do mẹ của Sở Huyền!
Sở Thiên Minh đã bị chọc giận tới mức điên cuồng, trong nô bộc của Sở gia có gian tế của Tà giáo, lúc đầu đã bắt sống nhưng lại bị Sở Huyền giết đi!
Giết gian tế, chắc chắn hắn sẽ rất tức giận, nhưng thực sự làm cho hắn tức giận tới mức nổi điên chính là sau khi Sở Huyền giết chết tên gian tế kia, thế mà không chịu được cảnh máu tanh đã nôn mửa liên tục.
Quả thực là phế vật !
Phế vật như vậy thì làm sao có thể làm nên chuyện lớn?
Đây mới là nguyên nhân chính làm cho hắn bị chọc giận tới mức xì khói.
Vào lúc này, Sở Thiên Minh đang suy nghĩ có nên để cho Sở Vân, cháu gái bảo bối của mình cách xa Sở Huyền một chút hay không.
Nhỡ đâu thuộc tính phế vật của Sở Huyền kia lại truyền cho Sở Vân thì làm sao bây giờ?
Nếu như cháu gái của mình bị hắn lây bệnh, lại biến thành phế vật thì xem như là tổn thất to lớn!
Sở Thiên Minh mắng một hồi, mới thở phì phò ngồi xuống ở chủ vị, quan sát mọi người trong phòng, lúc nhìn thấy thanh niên ngồi ở cuối cùng thì vẻ mặt mới hòa hoãn bình tĩnh trở lại.
Trong lòng thầm kêu may mắn, trong đời thứ ba của hắn không phải ai cũng phế như Sở Huyền vậy, cuối cùng cũng xuất hiện hậu bối có thiên tư xuất chúng.
Ví dụ như, Sở Thanh cháu đích tôn, người có thể tham gia vào nghị sự, tuổi còn trẻ mà đã là Huyền cảnh tầng bốn, sắp đột phá tới Huyền cảnh tầng năm.
Chẳng những thiên phú tu luyện xuất chúng, phương thức làm việc cũng rất lão luyện, thậm chí đã vượt qua không ít người thế hệ trước.
Lần này, cho Sở Thanh tham gia vào việc điều tra gian tế cũng chính là để cho hắn có thêm nhiều kinh nghiệm hơn.
Sở Thiên Minh đã xem hắn như là người thừa kế tương lai của Sở gia để bồi dưỡng.