“Thanh Thanh, bọn họ đông như vậy, để bọn ở lại đây có phải rất nguy hiểm không?” Mở miệng là một người phụ nữ gầy yếu.
Cô gái được gọi là Thanh Thanh chính là Tô Thanh Thanh mới đi khỏi thị trấn hy vọng chưa lâu. Cô đã phải tốn rất nhiều công sức để đưa ba mẹ và em gái của mình ra khỏi căn cứ, may mắn thay, cô đã tìm được một chiếc xe bus mini trên đường trở về thị trấn.
Sau quãng đường rất dài, mất hai ngày mới đến được thành phố H, qua quãng đường dài như vậy, chiếc xe bus mini đã bị hết xăng, cuối cùng lại bị thực vật biến dị tấn công khiến xe bị hỏng rất nặng.
Trời đã tối rồi mà đường đến thị trấn Hy Vọng vẫn còn rất xa, gia đình họ chỉ có thể ở lại đây một đêm.
"Chắc không đâu sao đâu ạ, bọn họ còn mang theo phụ nữ mang thai và trẻ nhỏ, để họ ra ngoài lần nữa sẽ giết chết họ." Tô Thanh Thanh nhìn cô gái nhỏ nhút nhát trong đám người và phụ nữ mang thai bụng to. Rốt cuộc, cô không thể ra tay tàn ác với bọn họ được.
Người phụ nữ nhìn thấy vẻ giãy dụa trong mắt cô, nhẹ nhàng xoa đầu: "Thanh Thanh nói không sao thì là không sao, cả đoạn đường đi khó khăn như này đều do cha mẹ liên luỵ con. Biết thế cha mẹ bảo con chỉ đưa em gái đi cùng là được, còn cha mẹ như thế nào cũng được.”
"Con sẽ không bao giờ làm như vậy, chúng ta là một gia đình và một gia đình phải ở bên nhau." Tô Thanh Thanh kiên quyết nói, gia đình là điểm mấu chốt cuối cùng của cô.
“Chị rất lợi hại, nhất định có thể đánh bay kẻ xấu.” Bé gái bên cạnh nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy tin tưởng.
Nói xong,lại lấy một nửa cái bánh bao mà cô bé tiếc mãi không dám ăn từ bên trong lòng ra, xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng, vui vẻ nheo mắt lại.
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, trìu mến xoa đầu con gái, hy vọng nơi con gái miêu tả thực sự tốt như vậy, để gia đình họ không còn phải lo lắng suốt ngày, con gái cũng không phải vất vả vì bọn họ nữa.
“Chị ơi, cái chị gái đáng yêu mà chị nhắc đến thật sự có thể biến ra đồ ăn, cho chúng ta ở trong một tòa nhà đẹp sao?” Giọng điệu của cô bé tràn đầy chờ mong.
Tô Thanh Thanh gật đầu: “Là sự thật đấy.”
Buổi tối khi đi ngủ, trên môi cô bé luôn nở nụ cười, trong giấc mơ có vô số bánh bao cuộn và một chiếc lều mới chỉ dành riêng cho bốn người bọn họ.
Sự im lặng đã bị phá vỡ vào sáng sớm ngày hôm sau, còn có âm thanh sột soạt từ xa vọng lại.
“Là chuột biến dị!” Đây cũng là lúc Hàn Uy canh đêm, anh ta nhìn thấy một khối lớn màu đen từ xa chạy về phía mình.
Một tiếng gọi lập tức đánh thức mọi người trong phòng.