“Mấy người xem đi, đây là cửa hàng bánh mì của trấn, bột mì đều được xay ra từ lúa mì được trồng trong trấn này, ăn rất ngon.” Mùi hương bánh mì thơm ngọt quanh quẩn chóp mũi khiến cho Trần Húc cùng Lưu Đông không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng.
Bọn họ nhìn qua chỗ tủ kính, rồi nhìn thẳng vào trong phòng- nơi một người máy đang làm bánh mì ở sau bếp, phía trước tủ kính bày đủ loại bánh mì nhìn rất ngon mắt.
Em gái Tô Thanh Thanh: Tô Lan Lan đi đến trước tủ kính, ồ một tiếng, dí mặt vào tủ kính khiến cho khuôn mặt như biến dạng.
Miêu Tuệ Tuệ lấy ra một miếng bánh mì cắt lát từ trong túi bóng đưa cho Tô Lan Lan: “Cho em ăn đấy, bánh này chị mới mua vào buổi sáng đó.”
Tô Lan Lan không dám nhận đồ từ người lạ, thầm nhìn nhìn cha mẹ lại nhìn nhìn chị gái.
Mẹ Tô vội vàng từ chối: “Không được không được, đồ ăn quý giá như vậy, Trưởng… trưởng trấn Miêu, cô nên giữ cho mình ăn thì hơn.”
“Không có việc gì, một túi bánh mì này rất nhiều, một mình cháu ăn không thể hết được, việc này cũng coi như là giúp quảng bá cho cửa hàng bánh ở trong trấn ạ.” Miêu Tuệ Tuệ đem bánh mì nhét vào trong tay Tô Lan Lan.
“Nhận lấy đi.” Tô Thanh Thanh gật gật đầu với cha mẹ, bọn họ cũng không có nói thêm cái gì nữa.
Tô Lan Lan cầm lấy bánh mì, đầu tiên ngửi qua một cái, mùi thơm khiến cô bé mở to hai mắt, như thể không rõ tại sao lại có đồ ăn thơm ngọt như vậy.
Tuy rằng rất muốn ăn một miếng lớn, nhưng đầu tiên Tô Lan Lan vẫn lễ phép đưa bánh mì đưa cho ba mẹ và chị gái.
“Ba, mẹ ăn trước đi ạ, chị cũng ăn đi.” Cô bé hiểu chuyện làm người khác đau lòng.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn cô bé gầy gò da bọc xương trước mặt, trong lòng cảm thấy thương cô bé vô cùng.
“Không cần, ba, mẹ và chị đều đã có rồi, em ăn đi.” Miêu Tuệ Tuệ đem bánh mì nhất nhất phân cho ba Tô, mẹ Tô cùng với Tô Thanh Thanh, thái độ cường ngạnh không dung cự tuyệt.
Trần Húc và Lưu Đông cũng có một miếng, bọn họ chỉ ăn một chút thôi, phần còn lại chuẩn bị mang về cho cha mẹ và mấy đứa bé ăn.
Đi thêm một chút nữa là tới tiệm tạp hoá Hy Vọng.
“Xin chào trưởng trấn Miêu.” Người máy “ra vẻ” chào hỏi với Miêu Tuệ Tuệ như con người.
“Xin chào.” Miêu Tuệ Tuệ cười tủm tỉm đáp lại nó.
“Đây là tiệm tạp hóa, có gia vị nấu ăn, giấy vệ sinh, còn có cả băng vệ sinh dành cho nữ.”
Nghe vậy trong lòng mấy người Trần Húc còn khiếp sợ hơn nữa, những nhu yếu phẩm hằng ngày này đã biến mất rất lâu rồi. Ở bên ngoài thị trường từng có người chi tận tinh hạch cấp 5, cấp 6 cũng chả mua được một cái.