Trần Húc và Lưu Đông liếc nhau, trên mặt hai người đều nở nụ cười nói: “ Ở đây so với tưởng tượng của chúng ta còn tốt hơn, có thể an cư ở đây.”
Hàn Vĩ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắp tới ngày dự sinh của vợ, nếu chậm chạp không dàn xếp tốt chỗ ở, đến lúc sinh thì thật sự rất nguy hiểm.
“Tôi sẽ ở lại đây trước, sau đó tôi sẽ lái xe đi ra ngoài tìm con gái, con bé chắc chắn sẽ thích nơi này.” Lưu Đông nói.
“Trưởng trấn Miêu nói, không thể lái xe ở đây, bây giờ mọi người nên xuống xe. Tôi còn phải đem xe đỗ ở trước cửa, tránh làm phiền mọi người.” Trần Húc nói với giọng điệu nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có “ Ba mẹ, hai người đi tìm trưởng trấn Miêu chọn phòng ở trước đi ạ, con sẽ đến sau.”
Đoàn người xuống xe và đi dọc theo con đường, hai bên là cỏ xanh, hoa hồng và gió nhẹ thổi vào mặt họ, thứ họ ngửi thấy không còn là mùi hôi thối nồng nặc, mà là bầu không khí trong lành đã biến mất từ lâu.
Sau khi Miêu Tuệ Tuệ thay quần áo và đi ra, cô nhìn thấy một nhóm người đang đi về phía bên này, bao gồm cả già và trẻ và một phụ nữ đang mang thai.
Cô chạy nhanh qua, với một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt.
"Chào mừng đến với trấn nhỏ Hy Vọng. Tôi là Miêu Tuệ Tuệ, trưởng trấn ở đây. Để tôi đưa mọi người đi chọn một ngôi nhà trước, chắc chắn mọi người đã mệt mỏi. Bây giờ điều cần nhất là nghỉ ngơi thật tốt." Miêu Tuệ Tuệ cụp mắt xuống, ánh mắt dán vào cái bụng to lớn của người phụ nữ đang mang thai.
Vợ của Hàn Vĩ: Dư Quyên gật đầu, cô ấy có ấn tượng rất tốt với cô gái nhỏ ngọt ngào này.
“Hiện tại trong trấn có bảy căn phòng, mọi người cần bao nhiêu?” Nhìn thấy trước mặt có nhiều người như vậy, Miêu Tuệ Tuệ không biết bọn họ có quan hệ gì, chỉ có thể hỏi trước.
“ Chúng tôi là ba người một nhà chỉ cần một căn phòng là được.” Hàn Vĩ mở miệng đầu tiên.
“ Tôi và con gái muốn một căn phòng.” Lưu Đồng nối tiếp nói.
“ Hai vợ chồng già chúng tôi sẽ sống cùng với con trai.” Mẹ Trần Húc cũng nói.
Ánh mắt Miêu Tuệ Tuệ dừng trên người ba chị em.
Cả ba đứa đều gầy, da bọc xương, mặt lấm lem đến mức không thể thấy gương mặt ban đầu của mấy đứa trẻ.
“ Nếu không, mấy đứa ở cùng với chú đi? Vừa hay con gái chú cũng rất thích chơi đùa với các bạn.” Lưu Đông vừa nghĩ vừa nói.
Người chị nãy giờ vẫn im lặng lắc đầu: “Bọn cháu đã gây đủ phiền toái cho các chú rồi, không thể để mọi người giúp đỡ tiếp nữa ạ. Cháu có tinh hạch, có thể chăm sóc tốt cho em trai và em gái của cháu."