Hàn Vĩ vốn định vén tay áo thu dọn phòng, nhưng cuối cùng phát hiện mọi nơi trong phòng đều sạch sẽ ngăn nắp, căn bản không có đất cho anh ta dụng võ, chỉ có thể đi qua đi lại mấy lần, lại vỗ vỗ cái đệm mềm xốp. Cuối cùng, nhịn không được đỏ hốc mắt.
“Thật tốt, thật tốt quá…Sau này, con trai và con gái rượu không phải ăn đói mặc rách giống hai vợ chồng mình rồi.” âm thanh Hàn Vĩ có chút run rẩy.
“Sao anh lại biết nhất định cái thai trong bụng là con gái nhỡ là con trai thì anh định ném nó đi luôn à? Anh nhìn lại mình đi, lớn đùng như này rồi còn khóc. Tí nữa kiểu gì con trai tắm xong nhìn anh sẽ cười vào mặt anh.” Dư Quyên lau nước mắt, cười nói:
“ Chắc chắn sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng tốt lên.”
Hàn Vĩ gật đầu thật mạnh.
Lúc này cửa phòng bị gõ vang, Hàn Vĩ mở cửa liền nhìn thấy Tô Thanh Thanh và Tô Lan Lan đang đứng ở ngoài cửa.
Trong tay Tô Thanh Thanh còn bưng một chén canh gà vàng óng ánh, bên trong còn có vài miếng thịt gà.
“Bọn em mang món này sàn để chị Dư bồi bổ thân mình, ở chỗ trưởng trấn Miêu có bán thịt gà và trứng gà, nếu muốn mua anh chị có thể tìm mua ở chỗ cô ấy.”
“Này, này quá quý giá, hai em mang về ăn đi.”
Dư Quyên vội vàng từ chối nói.
Mùi thơm của canh gà xộc vào mũi, theo bản năng Dư Quyên vội vàng nuốt nước miếng, canh gà thơm quá đi.
“Không có việc gì đâu ạ, giá cả thực phẩm ở đây rất phải chăng, anh chị ở đây mấy ngày sẽ biết thôi. Hơn nữa, mẹ em hầm canh gà ngon cực, em cũng tặng cả canh gà cho mấy người ở phòng khác nữa. Em để chén ở đây, anh chị ăn xong rồi trả lại cho em nhé! Kể từ khi đến trấn nhỏ Hy Vọng, Tô Thanh Thanh cũng mất đi phần nào sự lạnh lùng khi gặp trước đó, mà giống một cô gái đang tuổi thanh xuân hơn chút.
Tô Thanh Thanh xoay người rời đi, Hàn Vĩ muốn ngăn cô ấy lại, nhưng bị Dư Quyên kéo lại: “Anh không thấy sao? Cô gái này đang muốn cảm ơn chúng ta, lần tới chúng ta ăn cái gì, cũng cho cô ấy một phần.”
Ba chị em cũng có được một chén canh gà, ba người vây quanh canh gà nhìn một hồi lâu, tham lam ngửi mùi hương thơm ngon trong không khí.
“Mấy đứa uống đi, chị không đói bụng.” Chị cả
Tôn Ngọc nuốt nuốt nước miếng, đem chén đẩy hướng em trai và em gái.
Bé trai bảy-tám tuổi ít nhiều cũng đã có chút hiểu chuyện, thấy vậy cũng đem canh gà cho em gái uống.
Em gái út năm tuổi Tôn Nguyệt cười toe toét, húp một miếng canh nói: “Thơm quá, từ trước tới giờ em chưa được uống canh ngon như vậy.”