Đây là lần đầu tiên Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy báo giá tinh hạch cấp hai ở trấn nhỏ này. Bây giờ cô đã hiểu tầm quan trọng của tri thức cho dù ở bất kì đâu.Thư viện xuất hiện làm cho cư dân của trấn nhỏ tràn ngập tò mò, Miêu Tuệ Tuệ ra khỏi thư viện liền nhìn thấy đã có mấy người vây quanh ở bên ngoài.
Hai chị em Tô Thanh Thanh, một nhà ba người Trần Húc và ba người nhà Hàn Vĩ cùng với ba chị em.
Ngoại trừ ba mẹ Tô Thanh và Lưu Đông đang đi tìm kiếm con gái, tất cả đều đến đông đủ.
“Trưởng trấn Miêu, đây là…” Tô Thanh Thanh hỏi.
“ Đây là thư viện Hy vọng của trấn nhỏ, ai muốn vào thì trả năm tinh hạch cấp một cho mỗi ngày vào, sách dành cho trẻ em và sách dành cho người lớn được để riêng với nhau. Nêu có hứng thú với thư viện mọi người có thể đi tim thủ thư.” Miêu Tuệ Tuệ chỉ vào người máy quản lý thư viện
“Ôi! Thư viện đẹp quá.” Tô Lan Lan cảm thán.
Các loại cảm xúc đan chéo lẫn lộn trong mắt mọi người cuối cùng hóa thành một tiếng kinh hô cảm thán.
Thần kì thật sự, trong một thời gian ngắn có thể xây dựng một tòa nhà khổng lồ, tráng lệ như vậy. Nhưng ở trong trấn nhỏ, mấy điều này chẳng có gì lạ cả.
“ Ở đối diện là quán ăn mới được xây, mọi người không muốn ăn có thể sang xem, tuy rằng bề ngoài quán ăn tương đối đơn sơ nhưng giá cả rất phải chăng.” Miêu Tuệ Tuệ nói.
Lúc này mọi người chẳng biết dùng từ gì để miêu tả cảm xúc của mình, ở đây thật sự là thế giới tận thế bọn họ quen thuộc sao?
Năm viên tinh hạch cũng không quý giá gì, mọi người ở đây đều có thể chi trả được cho nên mọi người nhanh chóng muốn vào thư viện để xem rốt cuộc hình dáng bên trong thư viện là như thế nào?
Mọi người vừa bước chân vào thư viện đã bị các quyển sách vô vàn màu sắc ở bên trong hấp dẫn, si mê nhìn khắp nơi.
Trạng thái như vậy tiếp tục tới chạng vạng tối, ba mẹ Tô Thanh Thanh thấy con gái lâu chưa về cho nên không yên tâm đi tìm con, hai ông bà hỏi thăm Miêu Tuệ Tuệ thì biết chỗ của con. Miêu Tuệ Tuệ ngồi ở quán ăn đơn sơ đối diện thư viện, nhàn nhã ngồi ăn cơm chiên trứng mỹ vị nhìn ba mẹ Tô Thanh Thanh đưa tiền đi vào thư viện và không thèm đi ra nữa.
Lúc này, ở ngoài cửa truyện đến tiếng động cơ ô tô, Miêu Tuệ Tuệ ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc ô tô nhỏ từ ngoài cửa đi vào, một bóng đen nhảy xuống xe. Đó là Lưu Đông – người đang đi tìm con gái.
Miêu Tuệ Tuệ ngồi đợi một lúc thì Lưu Đông mới đi đến trước mặt, sau đó ngồi đối diện với Miêu Tuệ Tuệ, có thể thấy rõ ràng sự mất mát trên mặt của anh ta.