Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 100: Tiệc rượu đầy năm

Chương 100: Tiệc rượu đầy năm



“Tổng giám đốc Thẩm, chúc mừng chúc mừng. Đảo mắt đó mà tập đoàn Minh Đạt cũng đã tròn 52 năm, sau này sẽ càng phát triển xa hơn!”

“Bà Thẩm gặp việc vui nên tâm trạng sảng khoái, sắc mặt thật tốt!”

Một nam một nữ nói chuyện là tổng giám đốc tài chính MT Tống Nguyên Sơn, và phu nhân Phương Nhã Cầm.

Mặt mày Thẩm Xuân Giang hớn hở, ôm quyền với Tống Nguyên Sơn: “Xin nhận cát ngôn.”

Dương Lam lập tức thân thiết kéo Phương Nhã Cầm, lặng lẽ nói những chuyện giữa phụ nữ.

“… Nghe nói, gia đình bà vừa nhận người kia trở về, hôm nay cũng sẽ xuất hiện chứ?”

Nụ cười Dương Lam cứng đờ.

Phương Nhã Cầm thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay bà ta: “Tôi không có chút chê cười nào đâu, dù sao, nhà tôi cũng có đứa con riêng chói lọi ở chỗ ấy, bây giờ lông cánh đầy đủ rồi, càng thêm không để người khác vào mắt. Cũng vì vậy, tôi càng hiểu rõ tâm trạng lúc này của bà hơn ai khác, không dễ chịu chỉ là phụ, quan trọng là không cam lòng!”

Đứa con riêng trong miệng Phương Nhã Cầm đó là Tống Lẫm.

Dương Lam vừa nghe, lập tức nước mắt cũng chảy ra ngoài, những uất ức chồng chất ở ngực dường như cuối cùng cũng tìm được chỗ trút ra, gần như nghẹn ngào: “Nhã Cầm, lòng tôi khổ quá…”

Dẫn vợ chồng Tống thị đến sân khấu tiệc rượu, Thẩm Xuân Giang và Dương Lam lại nhiệt tình nghênh đón vợ chồng Lăng Điện Tử và Hạ Hồng Nghiệp, vợ chồng Húc Phong và Tần Tựng.

Đến đây, tứ đại gia tộc của Ninh Thành Thẩm, Hạ, Tần, Tống, tụ họp một nhà.

Trên lầu hai, Thẩm Loan nhìn người trang điểm xấu xí trong gương, giống như biến thành một con quỷ, ánh mắt lạnh lùng, bốp một tiếng giòn vang, đánh vào chuyên viên trang điểm.

“Tiểu thư, cô ... sao cô có thể đánh người?” Người phụ nữ trẻ tuổi nước mắt lưng tròng, che lại mu bàn tay, giống như bị oan ức cực kỳ lớn.

Cô ta rất trẻ tuổi, n cũng không xấu, dáng vẻ mềm yếu, chọc người ta thương tiếc.

Chỉ tiếc, Thẩm Loan không phải đàn ông, hồ ly muốn quyến rũ, lại chọn sai đối tượng, không chỉ uổng phí công sức, còn có thể bị hoàn toàn bị phản tác dụng.

Nhưng mà, đau là sự thật.

Thẩm Loan dùng hết sức lực, không có chút nể nang.

“Làm nhân viên trang điểm chuyên nghiệp, cô có thể trang điểm thành như vậy, có tay cũng không bằng tàn phế.”

“Vậy cô cũng không thể đánh tôi!”

Thẩm Loan nhặt cây bút kẻ lông mày từ dưói đất lên, giả vờ đứng đắn: “Tôi biết, cô lấy tiền làm việc, có thể trang điểm cho tôi thành như vậy, cũng thật sự không dễ dàng. Còn về phần cô nhận tiền của ai, tôi không tò mò, cũng không quan tâm. Bây giờ có hai con đường mà cô có thể chọn: Điều thứ nhất, tiếp tục tìm đường chết, mà tôi sẽ làm cô chết nhanh chết, và khó coi hơn, bảo đảm trước khi cô lấy được lợi ích, sẽ khiến cho cô mất hết danh dự. Dù sao, danh tiếng của chuyên viên trang điểm bị phá hỏng, sau này muốn trộn lẫn vào đây cũng rất khó khăn. Đừng nghi ngờ tôi có năng lực này hay không, tuy rằng muốn đối phó với hai người chị kia thì hơi không đủ, nhưng trừng trị một cái chuyên viên trang điểm nho nhỏ như cô cũng dư sức, không nói chuyện khác, thân phận tam tiểu thư này đi ra ngoài, tin rằng có không ít người lấy lòng.”

Sắc mặt chuyên viên trang điểm tái nhợt.

Thẩm Loan xuyên qua tấm gương trước mặt, lạnh lùng nhìn cô ta.

Cả người cô gái nhỏ bắt đầu run rẩy: “Không…Cô không thể làm như vậy…”

“À, vậy chỉ còn con đường thứ hai. Bây giờ, lấy dụng cụ của cô, trang điểm cho tôi một lần, cho đến khi tôi vừa lòng mới thôi. Cô không cần giải thích, cứ việc đẩy hết lên trên đầu tôi, khoản nợ này không quá nhiều, bọn họ đối phó tôi, cũng khó khăn hơn nhiều so với cô.”

Đôi mắt chuyên viên trang điểm sáng ngời, cúi đầu nghe theo: “Cô ba, vừa rồi là tôi bị ma quỷ ám, còn bây giờ… bắt đầu một lần nữa?”

Thẩm Loan chán ghét nhìn khuôn mặt trong gương, lạnh lùng nói: “Tẩy đi!”

Cách màn nhảy mở màn tiệc rượu mười lăm phút trước, chuyên viên trang điểm cầm theo cái hộp từ phòng đi ra, nghênh đón Thẩm Yên đang cười nhẹ nhàng.

Hai người một trước một sau đi về phía góc.

“Nói rõ chuyện của cô làm ra sao?”

Chuyên viên trang điểm cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Tôi cố ý trang điểm cho cô ấy thật sự rất xấu, trước khi đi, cô ấy còn nằm trên bàn trang điểm khóc lóc, trong miệng lẩm bẩm tẩy gì đó… Tôi không nói, trực tiếp đi ra.”

“Làm không tệ. Tiền đã chuyển vào tài khoản của cô, không nhiều không ít, vừa một vạn, có thể nhẹ nhàng dễ dàng hơn việc cô bôi bôi trét trét lên mấy khuôn mặt kia.”

“Cảm ơn cô hai.”

“Đi thôi, ngậm chặt miệng cho tôi!”

“Vâng.”

Cách mở màn tiệc rượu chỉ còn năm phút cuối cùng, người chủ trì, âm thanh, ánh đèn, rượu và mỗi người vào vị trí của mình.

Thẩm Yên kéo tay Thẩm Như, giày cao gót thướt tha đi ra khỏi phòng, trước khi xuống lầu, cố ý vòng đến căn phòng bên trong của Thẩm Loan, cốc cốc cốc—

“Cô có khỏe không? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!”

Không hề có tiếng động.

“Thẩm Loan?! Cô chết rồi có phải hay không?! Sao một câu cũng không nói?!”

“Tránh ra, không cần chị lo!” Tiếng khóc nghẹn ngào mang theo nức nở, Thẩm Yên nghe thấy cảm thấy cả người thoải mái, quay đầu trao đổi ánh mắt với Thẩm Như, giọng điệu vui sướng khi người gặp họa —

“Chó cắn Lã Động Tân! Nếu cô không biết tốt xấu, chúng tôi cũng không đợi nữa, tự khóc đi!”

Nói xong, xoay người rời đi.

Thẩm Như nhíu mày: “A Yên, em làm gì vậy?”

“Hừ! Cho nó một bài học nho nhỏ mà thôi, chị, chị đừng xen vào.”

Ánh mắt Thẩm Như hơi lóe, không hề mở miệng truy hỏi, tất nhiên cũng không rỗi hơi mà đi quan tâm Thẩm Loan chết hay sống.

C106 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch