Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 56: Đẹp đến có chút lạnh lẽo (Nam chính xuất hiện chưa)

Chương 56: Đẹp đến có chút lạnh lẽo (Nam chính xuất hiện chưa)



Động tác của Dịch Hoằng rất nhanh, ngày hôm sau anh ta đã mang theo hợp đồng tìm đến cửa.

Thẩm Khiêm vui mừng trước thành công của anh ta, sảng khoái kí tên.

“Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Hai tay nắm lấy nhau, vừa chạm nhẹ đã tách ra.

Đến lúc này, lô đất Nam Giao số 7 thuộc về quyền sở hữu của Thẩm Khiêm, còn Dịch Hoằng cầm lấy khoản tiền bán đất 3 tỷ, dùng để bù đắp vào sự thiếu hụt của dự án khu biệt thự Lang Hoàn.

...

sơn trang Đông Li, Ninh Thành.

Lăng Vân vừa luyện bắn súng xong, đi từ bãi tập bắn dưới hầm lên, đúng lúc gặp Hồ Chí Bắc vội vội vàng vàng đi vào cửa, bước lớn đi thẳng vào trong.

“Tam gia.” Anh ta bước lên phía trước, chắn đường, một khuôn mặt lạnh không có biểu cảm.

“Thằng nhóc thối này, lửa cháy đến nơi rồi, cậu còn dám ngăn tôi lại?!”

Lăng Vân vẫn đứng lù lù không động động, một tên đầu nấm vô hại, nhưng khí tức xung quanh người thì lại lạnh đến đáng sợ: “Ngài có việc gì sao?”

“Tôi tìm Lục Gia.”

“Bây giờ Lục Gia không tiện gặp.”

Hồ Chí Bắc hơi sựng lại, có chút lơ mơ: “Anh ta giấu phụ nữ?”

Khóe miệng Lăng Vật giật giật, giọng nói trầm lại: “Ngược lại cái đó thì không có.”

Hồ Chí Bắc đảo đảo mắt, vượt qua anh ta, vừa đi vừa ồn ào: “Lục gia, lô đất mà ở Biển Bắc mà cậu nhìn trúng bị...”

Đi qua phòng khách, bước chân nhất thời khựng lại, giọng nói cũng dừng lại.

Chỉ thấy trong sân tập, người đàn ông đang nắm lấy thanh xà ngang thực hiện từng động tác đu người lên một với tốc độ làm người khác ngạc nhiên, nửa thân trên trần trụi lộ ra từng đường cơ bắp rõ ràng, như một con báo trong tư thế lấy đà sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu chém giết lẫn nhau.

Sôi sục, hùng dũng, mạnh mẽ.

Đến lúc này Hồ Chí Bắc cũng không ồn ào nữa, không hiểu sao tự nhiên lại yên tĩnh lại, ánh mắt dư thừa liếc sang chiếc máy tính bên cạnh, âm thầm mắng một tiếng “biến thái”.

Mười phút sau, người đàn ông mới buông tay khỏi thanh xà ngang, kết thúc luyện tập.

Lăng Vân cầm lấy khăn mặt tiến lên phía trước, Quyền Hãn Đình sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, đưa tay nhận chiếc khăn, tầm nhìn theo đó rơi trên người Hồ Chí Bắc, người dám tùy tiện xông vào đây: “Anh Ba, tìm tôi có chuyện gì sao?”

Ánh mắt nhạt nhẽo lộ ra một tia lành lạnh, khuôn mặt kia của anh ta lại đẹp trai đến nỗi không tưởng tượng nổi, làm người khác muốn gần gũi, nhưng lại sợ bị tổn thương bởi sự băng giá đó.

Hồ Chí Bắc là một con người lỗ mãng, quen thô bạo, lại không có văn hóa gì, không biết nên dùng từ nào để hình dung hai người anh em kết nghĩa này.

Dù sao cũng là— đẹp đến nỗi có chút lạnh lẽo

“Lần trước, không phải cậu nói nhìn trúng một lô đất ở Nam Giao, Biển Bắc sao, muốn dùng để xây dựng bến tàu, tôi đưa người qua xem, điều kiện địa lý đúng là rất tốt, đang chuẩn bị để cậu đưa ra một chủ kiến, không ngờ rằng đã bị người khác ra tay trước chiếm lợi thế, bị mua mất rồi!”

“Lục Gia, nước muối loãng.” Lăng Văn lặng lẽ đưa đến.

Quyền Hãn Đình uống một hụm, cằm hơi cau lại: “Ngồi xuống rồi nói.”

Lăng Vân xoay người rời khỏi, Hồ Chí Bắc ngồi xuống một cái ghế sô-pha ở bên cạnh: “Lô đất đó vốn dĩ là tài sản của tập đoàn Hằng Dịch, dự định dùng để xây dựng khác sạn nghỉ dưỡng năm sao, nhưng nội bộ tập đoàn xảy ra chút vấn đề, cần gấp tiền vốn quay vòng, cho nên mới quyết định bán miếng đất đó.”

“Chủ mua là ai?”

“Bất động sản Thiên Thủy.”

“Có bối cảnh gì?”

Hồ Chí Bắc không thể không phục anh một phát nói trúng mục tiêu: “Nhà họ Thẩm ở Ninh Thành.”

Người đàn ông nhếch mày, môi hơi nhếch lên một đường vòng cung nhàn nhạt, có đôi chút không đếm xỉa tới—

“Hóa ra là bạn cũ.”

Công ty vận tải đường thủy Huy Đằng trong tay Quyền Hãn Đình từng hợp tác một thời gian dài với tập đoàn Minh Đạt, mặc dù số lần hai bên gặp mặt không nhiều lắm, nhưng quan hệ vẫn luôn rất tốt.

Mặc dù nói, Huy Đằng không thiếu gì một khách hàng như Minh Đạt, nhưng mối làm ăn dâng đến tận cửa anh cũng không có lý do từ chối.

Mấy năm gần đây, cũng là tàm tạm, không có trở ngại gì.

“Càng thú vị hơn là trước đó Hoằng Dịch và Thiên Thủy từng cạnh tranh một miếng đất khác, trong thời kì đấu thầu thậm chí còn xảy ra bê bối, làm kinh động đến bộ Công thương và văn phòng đấu thầu. Nhưng vừa chớp mắt một cái hai nhà lại bắt đầu hợp tác vui vẻ, cậu không cảm thấy có vấn đề sao?” Tướng mạo Hồ Chí Bắc vạm vỡ, nhưng không có nghĩa là thần kinh anh ta cũng thô, nên điều cầ phải rõ ràng thì một chút cũng không qua loa.

“Tại sao cứ nhất định là lô đất kia?” Ánh mắt Quyền Hãn Đình có vẻ trầm tư.

“Vậy chúng ta có cần dùng ít thủ đoạn, ép nhà họ Thẩm chủ động nhả lô đất ra không?” Ngược lại, trước đây chuyện như thế này bọn họ làm cũng không ít, Hồ Chí Bắc sớm đã muốn sao được vậy.

“Không vội.”

“Vậy...”

“Vậy cho người đi điều tra một chút ngọn nguồn của tập đoàn Hằng Dịch.”

“Được.”

...

Giữa tháng bảy, cơn bão “yêu cơ” đã đổ bộ vào Vịnh Bắc Bộ, khí thế mạnh mẽ, hung dữ.

Dường như Ninh Thành cũng chịu ảnh hưởng, mấy trận mưa to liên tiếp, đến nay vẫn chưa có chiếu hướng sẽ nắng lên.

Thẩm Loan đem cây xương rồng đang tự do sinh trưởng ở ngưỡng cửa sổ chuyển vào trong phòng, thuận tay để trong góc tường, cũng không tưới nước, chăm sóc đầy đủ, nhưng cậu bạn nhỏ này dường như chẳng bị ảnh hưởng tí gì, vẫn xanh tốt như thường, vừa non lại vừa mỡ màng.

“Mày thật ngoan cường.”

Cười nhẹ một tiếng, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy màn trời buông xuống, mây đen cuồn cuộn.

Phòng khách ở dưới tầng, đang mở bản tin buổi tối—

“…Khu vực Vịnh Bắc Bộ chịu ảnh hưởng mạnh mẽ bởi cơn bão, Túc Thành, Ninh Thành, Biển Bắc và nhiều nơi khác đã đưa ra cảnh báo cơn báo đen, chịu ảnh hưởng của luồng khí xoáy nhiệt đới, theo báo được biết rằng sức gió trung bình cao, đạt trên cấp 12…, trong hai mươi năm trở lại đây, đây là lần đầu tiên đài khí tượng đưa ra cảnh báo đen… ngăn cấm tàu thuyền ra biển, tàu thủy bình thường dừng hoạt động…”

Hai ngày tiếp theo, cơn bão đổ bộ vào đất liền làm số người tử vong, bị thương không ngừng gia tăng.

Ngày 18 tháng 7, Ninh Thành mưa to không ngừng, Biển Bắc lại gánh chịu một một cơn sóng thần bất ngờ!

“…Theo báo cáo được biết, trận sóng thần lần này là do núi lửa phun ở bờ Nam gần biển của khu vực Vịnh Bắc Bộ tạo thành… lớp nham thạch nguội lạnh phía trên bao phủ một lớp dày trên bờ biển lại bị trận sóng thần đẩy chồng lên, có thể là sẽ hình thành một dạng bề mặt mới, bộ Tài nguyên đất đai và bộ Du lịch tham gia khảo sát…”

C58 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch