WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 79: Làm thuốc giải cho tôi

Chương 79: Làm thuốc giải cho tôi



Ra lệnh một tiếng, ba người đàn ông cao lớn đi vào WC nữ, còn người dẫn đầu và nhân viên phục vụ chờ bên ngoài, tiện thể trông chừng luôn.

“Anh Kỳ, em thấy đó chỉ là một đứa nhỏ, sao phải làm lớn như vậy?”

“Đối phương trả tiền, chúng ta đổi người.”

“Haiz…Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy cũng không biết chọc phải ai, lại bị chỉnh như vậy.”

Anh Kỳ nghe vậy, không khỏi cười lạnh: “Đồng tình với cô ta à, mày bây giờ cũng có thể vọt vào làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

Vẻ mặt nhân viên phục vụ ngập ngừng: “Em nào dám?”

“Người mày tìm đâu?”

“Đã bỏ thuốc rồi ném vào phòng.”

Một phút sau, ba người đi vào bất lực trở về: “Anh Kỳ, không tìm được!”

“Cái gì?!” Người đàn ông trừng mắt, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người người phục vụ: “Mẹ nó không phải mày nói nhìn thấy nó đi vào đây sao?!”

“Em, em thật sự có nhìn thấy! Nhưng… Có thể do nhận ra có điều không đúng cho nên đi rồi?”

Anh Kỳ nhíu mày: “Cô ta uống phải ‘ xa hương ’, thuốc bắt đầu có tác dụng, chạy không được xa, đuổi cho tao!”

Thẩm Loan dựa vào vách tường trên toilet, gạch men sứ lạnh lẽo phía sau lưng chạm vào làm lỗ chân lông co rút lại, nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cô lạnh lùng cười.

Sau khi chắc chắn an toàn mới từ WC nam đi ra.

“Một lũ ngu xuẩn.”

Xuyên qua hành lang, lẫn vào trong phòng lũ quỷ múa loạn, chỉ cần vòng qua sàn nhảy là có thể đến cửa thang máy.

Đúng lúc này, mấy người đàn ông cao lớn mặc tay trang vội vàng xuất hiện trong giữa sàn nhảy, giống như đang lục lọi kiểm tra hàng hóa, Thẩm Loan lắc mình một cái trốn sau dàn loa.

“Mẹ nó! Con vịt tới tay thế mà còn bay mất!” Nghe giọng nói này đúng là của người dẫn dầu được gọi là “Anh Kỳ”.

Thẩm Loan cuốn tóc lại rồi nhô đầu ra, chỉ thấy người đàn ông móc điện thoại ra, nhanh chóng ấn một dãy số: “Xin lỗi, ngài Tống người chạy rồi… Vâng, tôi hiểu dồi!”

Tống…

Thẩm Loan cắn răng, cô không nhớ mình đã chọc phải Tống Lẫm ở đây, vừa chuốc rượu, vừa bỏ thuốc, còn muốn tùy tiện tìm một người đàn ông tới ngủ với cô.

Kẻ điên!

Anh Kỳ kết thúc trò chuyện, có thể do nghe thấy chỉ thị của bên kia, đã có người chống lưng, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh hơn: “Hai người trông chừng ở cửa thang máy, lúc nào cũng phải giữ liên lạc, còn lại cùng tao tiếp tục tìm! Hừ, nếu tìm không thấy, cũng tuyệt đối không thể để cô ta chạy khỏi đây.”

“Vâng!”

Thẩm Loan chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định rời đi, xuyên qua một lối thoát hiểm, thế mà cô lại phát hiện ra có bậc thang lầu dẫn xuống sâu dưới nền đất, nhìn thấy những người đó đã sắp đến đây, Thẩm Loan nắm chặt tay, không hề do dự, lao vào trong bóng đêm, giống như một chiến binh dũng cảm chịu chết.



“ NgàiTrâu, Lục gia thế nào rồi?” Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đồng thời tiến lên, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ông lão tóc hoa râm trước mắt.

“Đã hết đau rồi, cộng thêm tác dụng của thuốc và suối nước nóng, sẽ không có vấn đề gì, yên tâm đi.”

Sở Ngộ Giang thở phào một hơi, thần kinh đang căng chặt cũng dần thả lỏng xuống: “Tôi dẫn ngài lên phòng nghỉ ngơi.” Nghiêng người, lễ phép làm động tác mời.

“Vậy làm phiền rồi.”

Hai người rời đi, Lăng Vân vẫn đứng ngoài cửa với khuôn mặt trẻ con lạnh lùng không đổi.

Lạch cạch!

“Ai” Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt đột nhiên sầm xuống.

Chỉ thấy một bóng đen xẹt qua, anh ta nâng bước đuổi theo, ngay lúc anh ta xoay người, một góc váy màu trắng quét qua, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.

Meo ~

Lăng Vân nhíu mày, nhẹ nhàng đá vật nhỏ mày nâu trên sàn nhà: “Hóa ra là mày đang gây rối.”

Xoay người rời đi, đi hai bước lại quay trở về, xách vật lông xù kia ôm vào trong ngực, cảm thấy vừa lòng quay về vị trí lúc trước: “Ồ? Lục gia khóa cửa?”



“Cô là ai?” Ánh mắt Quyền Hãn Đình lạnh lẽo nhìn chằm chằm vị này khách không mời mà đến trước mặt, hoặc là nói, kẻ đột nhập vào.

Lúc Thẩm Loan bước vào, đã bị “Cung điện dưới mặt đất” to lớn này làm kinh ngạc, trong suối nước nóng, một bồn thuốc chạm khắc ngọc bích, giường gỗ đàn hương lớn, ngọn đèn sáng ngời lại không chói mắt, còn có cánh cửa kia…

Nếu cô nhớ không lầm, loại cửa chống đạn cảm ứng này hẳn là hai năm sau mới được nghiên cứu phát minh và đưa ra thị trường, lúc này sao lại xuất hiện ở loại ở chỗ này? Chẳng lẽ…

Ngay lúc Thẩm Loan vẫn còn hoảng sợ, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên: “Cô là ai?”

C83 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.