Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 91: Cậu chủ của chúng ta đi tìm mèo

Chương 91: Cậu chủ của chúng ta đi tìm mèo



Lời này vừa nói ra, Hồ Chí Bắc đần người ra, Lăng Vân sững người, Sở Ngộ Giang bị sặc nước bọt đến nỗi mặt đỏ tía tai.

Nhưng mà, điều này vẫn không phải là gay go nhất...

“Lục gia, cậu tỉnh rồi.” Hồ Chí Bắc vui mừng ngạc nhiên đến không ngừng.

Trâu Liêm ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt ngại ngùng: “Cái kia... hình như phải phối với một vị thuốc, tôi lập tức đi bổ sung...” Rất nhanh liền biến mất không thấy người đâu.

Lăng Vân liếc nhìn Lục gia đang ngồi tựa vào đầu giường một cái, rồi lại nhìn sang hướng Trâu Lâm rời khỏi, bầu không khí có vẻ như có chút kỳ lạ!

“Khụ! Vừa nãy cậu đều nghe thấy hết rồi?” Hồ Chí Bắc nắm tay lại khẽ ho một tiếng, đúng vậy, anh ta rất ngại: “Lời đó của bác sĩ Trâu không sai, có muốn như thế nào đi nữa, cũng phải có mức độ. Ham muốn sảng khoái nhất thời dễ dàng sảy ra chuyện, cậu xem bây giờ cậu...”

Sắc mặt Quyền Hãn Đình đen lại: “Im miệng.”

“Lục gia à!” Hồ Chí Bắc giống như một người mẹ già, lời nói thấm thía: “Bây giờ tôi rất hiểu tâm trạng của cậu, chỉ mới lên giường một đêm mà cả người đã phát sốt lên thật sự là rất mất mặt, nhưng cũng không phải là nói cậu không ổn! Giống như cho cá vàng ăn vậy, cậu không thể cho nó ăn một bữa thật no, phải từ từ, bón từng chút chút một, như vậy no mới không bội thực.”

“...”

“Còn nữa, cái chày giã gạo đó cậu cũng không thể trông chờ mới một gậy đập xuống đã xong chuyện được, đúng không? Cơn sóng dâng trào tất nhiên sẽ phóng khoáng, khe nhỏ sông dài mới có thể duy trì phát triển lâu dài bala bala...”

Gân xanh trên trán Quyền Hãn Đình nổi lên: “Tôi nói, anh im miệng cho tôi!”

ừa...

Hồ Chí Bắc không tức giận, cũng không oan ức, chỉ quăng cho anh một ánh mắt đồng cảm, nhìn đi nhìn đi, bị chọc vào nỗi đau trong tim, thẹn quá hóa giận rồi.

Quyền Hãn Đình: “...”

Cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, Lục gia nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không phải là vì không có cách nào khống chế nổi nên phát sốt!”

“Vậy thì vì cái gì?”

“Vết thương bị nhiễm trùng!”

Hồ Chí Bắc thấy ánh mắt của anh ta giống như đứa trẻ không hiểu chuyện: “Vậy tôi hỏi cậu, sao lại có vết thương này?”

“...”

“Nếu không phải cậu làm quá mạnh mẽ, con gái nhà người ta có đến nỗi đào khoét thân trên của cậu gần tả tơi ra không? Nói đến cùng, vẫn là không khống chế nỗi nên mới gây ra họa!”

“...”

Lúc này trong nội tâm Lục gia có một vạn con ngựa cỏ bùn phi nước đại chạy qua.

(Ngựa cỏ bùn là một meme trên mạng xã hội Trung Quốc, biểu tượng thể hiện sự phản đối kiểm duyệt Internet).

Quan trọng là anh ta không có cách phản bác lại, dù sao, đằng sau sự phát triển của chuyện này, thật sự là anh tham hơi quá mức...

Một trận khuyên nhủ tận tình kết thúc, Hồ Chí Bắc nhìn bốn xung quanh: “Haizz, sao thuốc của bác sĩ Trâu kia vẫn chưa xong? Ngộ Giang, Lăng Vân, hai cậu ở đây trông chừng lão Lục cho tốt, tôi đi thúc giục.”

Hồ - người mẹ già – Tam gia cuối cùng cũng chịu đi rồi.

“Lục gia.” Sở Ngộ Giang tiến lên phía trước, cung kính thu lại ánh mắt: “Thân phận của người phụ nữ kia điều tra rõ ràng rồi ạ.”

“Nói đi.”

“Cô ta vào cùng một ngày với chúng ta, từ chỗ quầy check in điều tra ra cô ta họ Thẩm, tên là Thẩm Loan. Nếu như không có điều gì ngoài gì ý muốn, có lẽ là con gái riêng mà nhà họ Thẩm vừa mới nhận lại. Đi cùng với cô ta còn có ba người đàn ông khác, lần lượt là Thẩm Khiêm, Tống Lẫm, và còn....” Nói đến đây, Sở Ngộ Giang hơi khựng lại: “Cậu út nhà Tứ gia.”

“Hạ Hoài.”

“Vâng. Hơn nữa xem ra quan hệ của hai người rất tốt.”

“Nhà họ Thẩm...” Đôi mắt hẹp dài củ người đàn ông hơi híp lại, trong nháy mắt, lưu chuyển một tia kỳ lạ.

Con gái riêng và con mèo hoang nhỏ, thú vị!

“Tôi nhớ một thời gian trước nhận được thiệp mời đến sơn trang Đông Li?” Quyền Hãn Đình bỗng dưng mở miệng.

“Là tiệc rượu kỷ niệm ngày thành lập của tập đoàn Minh Đạt.”

“Thời gian?”

“Ngày 27 tháng này, cũng chính là ngày kia.”

“Nói với nhà họ Diệp, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Sở Ngộ Giang sững người, thay đổi ngay tức khắc, rũ mắt xuống xác nhận.

Lăng Vân có chút không biết giấu diếm cảm xúc, lập tức nghi ngờ, rồi lại kinh ngạc, đến cuối cùng vẫn xem như không quá ngu ngốc, không trực tiếp hỏi thẳng. Nhưng, sau khi đi ra khỏi phòng, thì lập tức gọi Sở Ngộ Giang lại—

“Anh nói xem, Lục gia không phải là muốn đi tìm người phụ nữ kia chứ?”

Sở Ngộ Giang nghe xong nhàn nhạt nói: “Cậu chủ của chúng ta không phải đi tìm phụ nữ, mà là đi mèo.”

C96 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch