"Ừm? Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Tương Tư hơi nghi hoặc một chút, vừa mới sáng sớm hẳn là không có quân vụ gì a.
"Đại nhân, Trấn Cương Sứ đại nhân truyền lệnh, bảo ngài đi gặp đại nhân một chuyến..." Không biết vì sao, binh lính phụ trách thông báo lại lộ ra ngữ khí hết sức cổ quái.
"Hả? !" Toàn thân của Lạc Tương Tư chấn động, Trần Khuynh Địch thế mà truyền lệnh bảo nàng đến gặp hắn? !
Chẳng lẽ, hắn đã đem lực chú ý phóng tới trên người của nàng, thậm chí đã bắt đầu hoài nghi nàng!
Cũng đúng, dù sao thì lúc này người ở bên trong Phủ Thành Chủ, chỉ có nàng không phải là người Thuần Dương Cung, lấy trí tuệ của Trần Khuynh Địch, sinh ra hoài nghi đối với nàng cũng là hợp tình hợp lý...
Lạc Tương Tư nhất thời liền ý thức được, đây chính là một lần nguy cơ lớn nhất từ khi nàng trùng sinh đến nay!
Nhưng cùng lúc, đây cũng là một lần kỳ ngộ!
Nếu như có thể đánh tan hoài nghi của Trần Khuynh Địch, vậy thì nàng sẽ thắng lợi, tranh thủ được thời gian cho bản thân trưởng thành, thậm chí còn có thể tìm kiếm được thêm càng nhiều cơ duyên, nhưng nếu như không làm được...
"Không! Không có khả năng không làm được!" Lạc Tương Tư hung hăng vỗ vỗ vào mặt mình, sau đó nói ra phía bên ngoài: "Ta đã biết, đợi ta trang điểm một chút, sẽ lập tức đi qua."
"Hả? ! Còn cần phải trang điểm sao?" Binh lính phụ trách thông báo phát ra câu hỏi mang theo sự nghi ngờ.
"Đáng chết, xem ra tên binh lính này là tâm phúc của Trần Khuynh Địch a, thậm chí ngay cả kéo dài thời gian cũng không để cho ta kéo dài."
"Hừm.., được rồi, vậy ta sẽ lập tức đi." Trần Khuynh Địch chỉnh sửa quần áo lại một chút, sau đó liền đi lên phía trước, đẩy cửa phòng sải bước đi ra bên ngoài.
"Tướng quân... Ngài và Trấn Cương Sứ đại nhân, là có quan hệ như thế nào a?"
"..."
Lạc Tương Tư liếc nhìn tên tiểu binh ở đối diện, nghĩ thầm: "Đối phương đây là đang thăm dò ta thay cho Trần Khuynh Địch sao? Ừm, vậy phải nghiêm túc trả lời cái vấn đề này!"
"Cũng không phải là quan hệ gì rất thân mật, chỉ là Trấn Cương Sứ đại nhân dù sao cũng là Trấn Cương Sứ đại nhân, chỉ cần là mệnh lệnh của hắn, ta đều sẽ không cự tuyệt, tin tưởng là ba vị Thống lĩnh đại nhân cũng sẽ như vậy đi."
Thế nào! Câu trả lời này rất hoàn mỹ đúng không?
Câu trả lời này biểu lộ bản thân cũng không có ý tứ leo lên quyền quý, cũng biểu lộ trung tâm, có thể xưng là câu trả lời hoàn mỹ nhất!
"Chỉ cần là mệnh lệnh của hắn, đều sẽ không cự tuyệt... ?!"
"Hmm? Vì sao sắc mặt của tên tiểu binh này lại trắng bệch như vậy, lộ ra biểu lộ bi thương khi nữ thần thầm mến nhiều năm sắp lập gia đình a?" Lạc Tương Tư nghi hoặc.
...
Trong Phủ Thành Chủ, Trần Khuynh Địch hài lòng mà nhìn thư phòng của mình.
"Ừm, cũng không tệ lắm."
Không uổng công khi hắn tốn nửa canh giờ để quét dọn một phen, dù sao thì tiếp theo hắn sẽ gặp một người cần phải tạo mối quan hệ, hơn nữa đối phương còn là một cô gái.
Đối với năng lực giao tiếp của mình, Trần Khuynh Địch là hoàn toàn không có tự tin, dù sao thì giáo huấn trước đó vẫn còn rõ mồn một, có quan hệ như nước với lửa cùng với Trần Tiêm Tiêm, quan hệ cùng với Dương Xuân cũng là không nóng không lạnh, chỉ có Doanh Phượng Tiên, hắn ít nhiều cũng khá thân cùng với nàng, nhưng vẫn không thể làm rõ ràng được ý nghĩ của nàng.
Thậm chí là ngay cả Long Ngạo Thiên, Trần Khuynh Địch cũng đều không có biện pháp lý giải lý do mà đối phương nhất định phải đánh bại hắn.
Cho nên đối với lần gặp mặt này, Trần Khuynh Địch đúng là vô cùng coi trọng.
"Lần này nhất định phải tạo mối quan hệ cùng với nàng! Đây chính là chuyện lớn có liên quan với tương lai và tính mệnh của mình!"
"Bất quá chỉ là nịnh nọt đơn thuần cũng không được, đối phương ở trên danh nghĩa thế nhưng là thuộc hạ của mình, cho nên phải ở dưới tình huống nắm chắc tốt phân tấc, làm cho đối phương cảm thấy mình là một cấp trên ưu tú, chỉ cần đi theo bản thân thì sẽ có thịt ăn, chỉ cần có xu thế liên quan tới lợi ích, quan hệ liền có thể cấp tốc ấm lên..."
Trần Khuynh Địch vừa lật quyển sách [phương pháp xã giao cùng với cấp dưới] ở trong tay, vừa suy nghĩ.
"Đại nhân, Lạc Tướng quân đã đến!"
"Hả!" Trần Khuynh Địch sững sờ, vội vàng đem quyển sách trong tay nhét vào bên trong giá sách, sau đó ho khan một tiếng, nói khẽ: "Vào đi."
"Vâng, đại nhân!"
Cửa chính thư phòng mở ra, Lạc Tương Tư dùng tư thế hiên ngang sải bước đi vào, tầm mắt của hai người đan vào với nhau tại thời khắc này.
Trong cái chớp nhoáng này, da thịt ở dưới quần áo của Lạc Tương Tư liền căng cứng lên trong nháy mắt.
"Áp lực thật là mạnh!" Ở bên trong cảm ứng của Lạc Tương Tư, thiếu niên trước mắt nhìn qua bất quá chỉ có mười bảy, mười tám tuổi, lúc này lại như giống như là một cái lò đốt thật to, cháy hừng hực đồng thời cũng đang không ngừng phóng thích nhiệt lực kinh khủng ra phía ngoài, cái áp lực nặng nề kia mặc dù vô hình, nhưng lại khiến cho người ta không tự chủ được mà khom người xuống.
"Thuộc hạ xin chào đại nhân."
"Không cần đa lễ."
Lạc Tương Tư cùng với Trần Khuynh Địch lần thứ hai liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là do Lạc Tương Tư mở miệng trước tiên: "Đại nhân, không biết ngài tìm thuộc hạ là có chuyện gì?"
Tới rồi! !! !
Trong lòng của Trần Khuynh Địch hết sức ngưng trọng, quả nhiên là cái vấn đề này! Trên thực tế là làm gì có chuyện gì, hắn chỉ là muốn giữ gìn mối quan hệ với nàng mà thôi... Nhưng ở đây tuyệt đối không thể nói như vậy! Nhất định phải nói ra một cái lý do gì đó mới được, nếu không nhất định sẽ bị người khác coi như là một tên biến thái quấy rối thuộc hạ.
"Ừm, là có liên quan đến sự tình Man tộc xâm lấn."
"Hả?" Trong lòng của Lạc Tương Tư run lên: "Quả nhiên là cảm thấy có người đang có tâm làm loạn đối với đại trận Phủ Thành Chủ sao, đây chính là một loại thăm dò a, mình nhất định phải cẩn thận!"
"Cô nên biết, ít ngày nữa Man Tộc sẽ tiến hành xâm lấn, hơn nữa căn cứ theo tình báo của ta, phương hướng chủ công của bọn hắn chính là Thành Thanh Đế, cho nên chúng ta sẽ phải tiếp nhận áp lực rất lớn."
"Vâng!" Thần sắc của Lạc Tương Tư đọng lại: "Quả nhiên là tên cẩu tặc Trần Khuynh Địch này có ý định chạy trốn, nhưng do hắn lo lắng có người phá hư trận pháp, cho nên mới đặc biệt gọi ta đến để dò xét...! Như vậy hiện tại phải trả lời hắn như thế nào?"
"Ta tin tưởng đại nhân." Lạc Tương Tư gằn từng chữ nói ra, một câu ngắn ngủi này, chính là đang ám chỉ bản thân của nàng tin tưởng hắn, cứ như vậy tên cẩu tặc Trần Khuynh Địch này cũng sẽ cảm thấy nàng sẽ không lo lắng về việc hắn chạy trốn, từ đó sẽ bỏ đi hoài nghi của hắn đối với nàng.
Thực sự là một câu trả lời hoàn mỹ!
Mà ở đối diện, Trần Khuynh Địch thì là...
"Đây coi như là tín nhiệm đối với ta a? Không ngờ được ta ở trong lòng của nàng thế mà cũng có một chút thiện cảm a!"
"Quá tuyệt vời! Xem ra lần này rất dễ dàng liền có thể tạo mối quan hệ!"