Khi Tống Vũ Tinh về đến nhà đã là mười một giờ đêm.
Chủ yếu là công việc, sau khi làm xong việc thì về nhà, rất ít có khi nào vượt quá mười giờ. Sau khi vào nhà còn phải tiếp tục xử lý một vài vấn đề công việc nữa.
Vì nàng là một nữ giới có mục tiêu theo đuổi nên thật sự không cảm thấy có hứng thú với mấy thứ như cuộc sống giải trí cho lắm.
Đương nhiên là hai buổi tối này, nàng đều đặc biệt cùng Lâm Bắc Phàm ra ngoài chơi.
Không chỉ không cảm thấy mệt mà ngược lại còn thấy vui nữa.
Tình cảm giữa hai người nhanh chóng tăng lên.
Nói là bạn bè nhưng lại chỉ cách người yêu một chút thôi, thuộc kiểu cảm giác trên tình bạn, dưới tình yêu ấy.
“Lẽ nào đây chính là yêu sao?” Gương mặt của Tống Vũ Tinh vừa đỏ vừa nóng, cảm thấy càng ngày càng không giống mình.
Vào nhà, nàng cầm điện thoại lên, phát hiện ra có vài tin nhắn chưa đọc.
Liễu Như Mi: Tinh cách cách, ta định về nước tới thăm ngươi nè, có vui không?
Liễu Như Mi: Lạ thật, sao đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn?
Liễu Như Mi: Không phải lại bận công việc nữa đấy chứ?
Liễu Như Mi: Một bệnh viện có thể có bao nhiêu chuyện mà làm?
Liễu Như Mi: Có đó không vậy?
…
Đây là một người bạn vô cùng thân của nàng, từ nhỏ đến lúc học đại học đều học chung một trường, quen biết mười mấy năm cho nên quan hệ vô cùng tốt, cũng chính là bạn thân mà người ta thường nói.
Hai người các nàng gần như không có gì giấu nhau, ngày nào cũng có thể nói vài câu.
Tống Vũ Tinh lập tức trả lời.
Tống Vũ Tinh: Đây!
Đối phương cũng trả lời ngay.
Liễu Như Mi: Suýt chút nữa ta tưởng ngươi lại mất tích rồi đấy! Hai hôm nay ngươi làm gì thế, muộn như vậy mới trả lời tin nhắn?
Tống Vũ Tinh: Hai tối này ta đều đi với bạn mà!
Liễu Như Mi: Đi với bạn? Ngoại trừ một người bạn như ta ra, ngươi còn có bạn nào nữa? Hơn nữa còn là bạn tối rồi còn đặc biệt đi cùng…
Liễu Như Mi: Khai ra mau, không phải ngươi đi với tình lang đấy chứ? Hay lắm Tống Vũ Tinh, vậy mà lại tìm bạn trai sau lưng ta, trong lòng ngươi còn có ta nữa không? (Nấm hương gầy màu xanh.jpg)
Không hổ là bạn thân, từ một chút dấu vết nhỏ đã nhìn ra được tình hình của đối phương rồi.
Tống Vũ Tinh: Nói vớ vẩn gì đó? Ngươi còn không nghiêm túc như vậy nữa là ta không để ý đến ngươi nữa đâu! (Giận dữ.jpg)
Liễu Như Mi: Được rồi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết người đàn ông đó của ngươi là ai thì ta sẽ không đau lòng nữa!
Tống Vũ Tinh: …
Liễu Như Mi: Ta cũng chỉ quan tâm ngươi thôi mà, người lớn như vậy cũng chưa từng yêu bao giờ, quá thiếu kinh nghiệm! Nếu bị một tên cặn bã nào đó lừa đi thì lỗ to!
Liễu Như Mi: Tuy ta chưa từng yêu đương nhưng ta đã đọc mấy trăm bộ ngôn tình, sớm đã thấy nhiều hiểu rộng, mình đầy kinh nghiệm! Đôi mắt của ta chính là máy giám định cặn bã, có thể giúp ngươi giám định chất lượng của đối phương!
Liễu Như Mi: Chị em tốt, mau nói đi, ngươi muốn ta gấp đến chết luôn sao?
Tống Vũ Tinh: Được rồi, ta nói với ngươi là được chứ gì, hắn tên là Lâm Bắc Phàm, năm nay hai mươi tuổi. Chẳng qua chúng ta chỉ mới quen nhau có hai ngày, bây giờ là quan hệ bạn bè, vẫn chưa bắt đầu yêu đương!
Liễu Như Mi: Lâm Bắc Phàm? Ngươi không định nói với ta đối tượng yêu đương của ngươi chính là tên đại thiếu gia bất tài, cả ngày ăn chơi đàng điếm của tập đoàn Lâm thị đó đấy nhé?
Tống Vũ Tinh: Chính là hắn! Nhưng, hắn cũng không bất tài đâu…
Tống Vũ Tinh: Hắn không hề quá đáng như trong lời đồn đãi bên ngoài! Có khả năng hắn hơi đa tình nhưng thật ra hắn là một người đàn ông tốt có lòng trách nhiệm, quan tâm, dịu dàng, ở bên cạnh hắn ta rất vui vẻ! Ta cảm thấy hắn chính là bạch mã hoàng tử mà ta vẫn luôn chờ đợi!
Liễu Như Mi: Tống Vũ Tinh, ngươi thật sự trúng độc tình rồi!
Liễu Như Mi: Hắn quan tâm và dịu dàng với ngươi chỉ vì muốn lừa ngươi mà thôi! Hắn đều đối xử với mỗi một cô gái ở hội đêm như thế hết! Đợi sau khi lên giường rồi sẽ khôi phục bộ mặt thật thôi!
Liễu Như Mi: Nữ nhân nhất định phải bảo vệ tốt bản thân!
Liễu Như Mi: Ta khuyên ngươi mau cắt đứt với hắn ngay đi, bằng không sẽ lún sâu vào mất!
…
Nhưng cho dù bạn thân có nói thế nào thì từ đầu đến cuối Tống Vũ Tinh vẫn tin vào ánh mắt của mình.
Tống Vũ Tinh: Được rồi, không nói với ngươi nữa, tình cảm của ta, tự ta quyết định! Đã không còn sớm nữa, ngủ ngon!
Bắc bán cầu, nước Mỹ, trong một căn nhà sang trọng.
Một nữ tử tuyệt sắc nằm trên giường nổi giận bất bình: “Người chị em tốt này của ta thật sự trúng độc tình rồi, khuyên kiểu gì cũng không nghe, tên đàn ông cặn bã đó có gì tốt? Đàn ông quyến luyến hội đêm, cả ngày ăn chơi đàng điếm đều không phải đàn ông tốt gì! Chết tiệt, vậy mà còn ảnh hưởng đến tình cảm giữa chị em chúng ta! Bây giờ mình phải về ngay, mình nhất định phải lật bộ mặt thật của hắn!”
Nói rồi nàng lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị về nước.
Lúc này, nàng phát hiện ra một lá thư mời gần như phủ bụi, ánh mắt lóe lên.
Hai ngày bất tri bất giác trôi qua.
Trong hai ngày này, trên cơ bản ngày nào Lâm Bắc Phàm cũng sẽ đi thăm nam chính Tiêu Thần một lần.
Nhìn thấy hắn ta vẫn nằm trên giường như cũ là thấy vô cùng vui vẻ.
Sau đó, hắn đi tới bệnh viện Tống thị đón Tống Vũ Tinh, cùng nhau đi ăn tối, sau đó lại ra ngoài dạo phố, hoặc là làm ít tiết mục khác.
Hai người đều không biết mệt, tình cảm càng lúc càng tốt.
Bọn họ gần như chỉ cách nhau một cửa sổ giấy, chọc cái là thủng.
Nhưng hôm nay, đột nhiên quản gia dẫn một người tới xuất hiện trước mặt hắn.
“Thiếu gia, lão gia nói bây giờ ngươi đã không còn nhỏ tuổi nữa, cũng nên tiếp xúc với công việc ở tập đoàn! Đây là thư ký mà lão gia sắp xếp cho ngươi, có bằng thạc sĩ ngành quản lý đại học Harvard, hơn nữa còn từng làm công việc đầu tư rất có tiếng ở phố Wall hai năm, năng lực vô cùng xuất sắc! Ngươi có gì không hiểu có thể hỏi nàng!”