Chương 30: Thì ra là hắn ta, mặc quần áo làm ta suýt nữa không nhận ra
Sau đó người có chút thân phận địa vị đều tới trao đổi danh thiếp, lôi kéo quan hệ với Lâm Bắc Phàm.
Dù sao thì đây chính là người mà ngay cả Hoàng lão cũng coi trọng.
Trong lời tán dương của mọi người, Lâm Bắc Phàm đẩy Diệp Tinh Thần đang tê dại mặt mày ra, khiêm tốn nói: “Thật ra ta không có bản lĩnh gì cả, ta không biết gì về đá hết, tất cả đều là do vị huynh đệ này của ta mang đến! Nếu không có hắn ta, chắc chắn ta sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy! Hắn ta có công lao vô cùng to lớn!"
Mọi người càng thêm bội phục Lâm Bắc Phàm.
Nhìn xem, đây chính là khí phách!
Nhìn xem, đây chính là thước đo!
Có công nhưng không kiêu ngạo, còn không quên mang theo người anh em vệ sĩ của mình!
Người thanh niên này có thể làm điều đó!
Đem ra để so sánh thì người anh em vệ sĩ này rõ ràng là không bằng anh bằng em.
Vẻ mặt tê dại đứng tại chỗ giống như cha mẹ ruột đã chết rồi vậy, ngay cả nói cũng không biết nói, người như vậy có thể làm gì?
Quả nhiên, vận mệnh giữa người với người là khác nhau!
Nam chính Diệp Tinh Thần: "..."
Lúc này, có người cau mày nhìn Diệp Tinh Thần: "Người này trông có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào đó rồi..."
"Nghe ngươi nói như vậy, ta phát hiện quả thật là thấy hắn ta có chút quen mắt!"
"Hắn ta là ai vậy?"
…
Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo nói: "Đương nhiên quen mắt rồi, bởi vì người anh em này của ta không chỉ là một vệ sĩ, mà còn là một người nổi tiếng trên mạng! Một người nổi tiếng trên mạng đang rất hot, thường được gọi là người có sức ảnh hưởng!”
"Người nối tiếng trên mạng? Ai vậy?"
“Ta vẫn không nhận ra được!"
…
“Cho các ngươi một cái gợi ý! Lâm Bắc Phàm dùng giọng điệu tao nhã nói: "Ngươi lẳng lơ quá, nhưng ta rất thích!"
Mọi người nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“A… thì ra là nam nhân thoát y quyến rũ kia, mặc quần áo vào làm ta suýt chút nữa không nhận ra!”
“Khó trách ta nói quen mắt như vậy!”
“Lâm tổng, người anh em vệ sĩ này của ngươi thật sự là một nhân tài!”
“Nhảy quyến rũ chết mất, ha ha!”
…
Nam chính Diệp Tinh Thần: "Phụt!"
Đã kiếm được nhiều tiền, lại còn kết giao được với Hoàng lão, đám người Lâm Bắc Phàm vui vẻ rời khỏi nơi đánh cược đá.
"Mi nương, hôm nay chúng ta kiếm được tất cả là bốn trăm chín mươi triệu, cộng thêm một trăm triệu tiền vốn, tổng cộng là năm trăm năm mươi triệu, chắc là chúng ta có thể làm được rất nhiều chuyện rồi đúng không?" Lâm Bắc Phàm xuân phong đắc ý nói.
Liễu Như Mi vô cùng kích động: "Gần sáu trăm triệu nhân dân tệ, quả thật có thể làm rất nhiều chuyện, rất nhiều kế hoạch đều có thể lên lịch trình! Lâm tổng, hôm nay vận khí của ngươi thật sự quá tốt, vậy mà lại mở ra hai khối phỉ thúy lớn!"
“Tất cả những chuyện này đều là Diệp huynh đệ mang đến!"
Lâm Bắc Phàm đắc ý vỗ vào bả vai Diệp Tinh Thần: "Nếu như không phải hắn ta đề nghị tới đây đổ thạch, ta sẽ không cắt được tảng đá chín nghìn vạn kia! Nếu như không phải hắn ta lựa chọn giúp ta, ta sẽ không mở ra được bảo vật tuyệt thế vô song trị giá bốn trăm triệu kia!"
“Hắn ta chính là đại quý nhân của ta!"
“Không có hắn ta thì sẽ không có ta của hôm nay!"
“Cảm tạ Diệp huynh đệ, khi trở về nhất định ta sẽ thưởng lớn cho ngươi!"
Những lời Lâm Bắc Phàm nói đều là lời trong lòng.
Nhưng những câu nói tán dương này rơi vào trong lòng Diệp Tinh Thần lại hết sức khó chịu, giống như là lăng trì xử tử.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn ta sẽ không bao giờ đề nghị đến đây.
Càng không giúp hắn tự tay chọn đá.
Ngươi thật là miệng tiện, tay hèn!
"Hắn ta? Thôi quên đi!" Liễu Như Mi bĩu môi.
Theo nàng, tất cả đều là may mắn, mèo mù vớ được cá rán cả thôi.
Hơn nữa, hôm nay Diệp Tinh Thần biểu hiện quá tệ.
Là người đi theo, đại diện cho thể diện của Lâm Bắc Phàm, kết quả hôm nay lại cúi gầm mặt, không tươi cười một chút nào. Thần thái cứng ngắc, không biết nói chuyện, hiền như khúc gỗ.
So ra thì Lâm Bắc Phàm lại biểu hiện vô cùng khéo léo.
Mạnh vì gạo bạo vì tiền, kết giao bạn bè.
Ở trước mặt người ngoài, còn bảo vệ mặt mũi cho vệ sĩ của mình, cho dù bồi thường mấy trăm vạn cũng không tiếc.
Kiếm tiền mà vẫn giữ vững sự khiêm tốn, không quên dẫn dắt anh em của mình.
Điều này làm cho nàng có một chút thay đổi quan điểm về Lâm Bắc Phàm.
Tên phá gia chi tử này cũng không tệ cho lắm!
Lúc này, nam chính Diệp Tinh Thần vô cùng mệt mỏi nói: "Lâm tổng, ta muốn xin nghỉ nửa ngày!"
Lâm Bắc Phàm kinh hãi: "Diệp huynh đệ, ngươi đây là..."
"Tối hôm qua uống nhiều rượu quá, đến bây giờ cơ thể vẫn không thoải mái chút nào, cho nên muốn xin nghỉ để nghỉ ngơi cho tốt, hy vọng ngươi có thể đồng ý!" Diệp Tinh Thần tìm một lý do.
Thực tế là muốn trở về để an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình.
Sáng thì bị mọi người cười nhạo là mãnh nam thoát y, buổi chiều lại giúp kẻ địch này kiếm được một khoản tiền lớn.
Trái tim hắn ta bị tổn thương quá nhiều rồi, quá mệt mỏi rồi, cần phải trở về để chữa lành.
Lâm Bắc Phàm quan tâm nói: "Người anh em, vất vả rồi! Đi đi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, ta phê chuẩn kỳ nghỉ này của ngươi!"
Chỉ có Liễu Như Mi bĩu môi, có chút bất mãn: "Diệp Tinh Thần xảy ra chuyện gì vậy? Hắn ta là vệ sĩ kiêm tài xế, bây giờ đang thực hiện chức vụ, phụ trách an toàn của ngươi, làm sao có thể rời đi giữa chừng như vậy chứ? Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có! Cho dù lập công, cũng không thể được sủng sinh kiêu!"
“Đừng nói Diệp huynh đệ của ta như vậy!" Lâm Bắc Phàm vung tay lên: "Hắn ta quả thật đã quá mệt mỏi rồi, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là tốt lắm rồi, để hắn ta nghỉ ngơi thật tốt! Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!"
“Đi đâu?"
“Đi đến bệnh viện, thăm người anh em Tiêu Thần!"
Ngay sau đó, họ đi đến bệnh viện.
Tay Lâm Bắc Phàm cầm một bó hoa tươi màu trắng, vẻ mặt nặng nề đi vào trong phòng bệnh.