Mười giờ sáng hôm sau, Tống Vũ Tinh dẫn đội ngũ của nàng tới công ty tập đoàn Lâm thị.
Ở cửa, một người trung niên có hơi bụng bia nhìn thấy Tống Vũ Tinh, đôi mắt lập tức sáng ngời, cười ha ha đi lên đón.
“Chào ngươi chào ngươi! Ngươi là tổng giám đốc bệnh viện Tống thị, Tống tiểu thư đúng không? Đúng là khí chất hơn người như trong lời đồn! Ta là giám đốc bộ phận tiếp thị của tập đoàn Lâm thị, ta họ Dương, Dương Võ, hân hạnh, hân hạnh!”
“Giám đốc Lâm, chào ngươi!”
Hai người bắt thân thân thiện.
Sau đó, đội ngũ của Tống Vũ Tinh được đối phương mời vào trong phòng tiếp khách của công ty tập đoàn.
Sau một chén trà mới bước vào chủ đề chính.
“Tổng giám đốc Tống, hôm qua thiếu gia đã dặn dò, cứ dựa theo yêu cầu của các ngươi mà làm, lãi suất của khoản nợ mua lô thiết bị y tế này sẽ tính theo lãi vay mượn của ngân hàng hiện giờ!”
Sau khi Tống Vũ Tinh nhìn hợp đồng cũng gật đầu: “Cứ làm theo hợp đồng đi!”
“Tống tổng, ngươi hài lòng là được! Ngoài ra, chúng ta đã tranh thủ thời gian vận chuyển lô thiết bị mà các ngươi cần đó về bên này! Ngày mai có thể chuyển tới bệnh viện của các ngươi, ngày kia có thể vận hành thử và đưa vào sử dụng!”
Tống Vũ Tinh vô cùng ngạc nhiên: “Nhanh như vậy sao?”
Những thiết bị cỡ lớn mà bọn họ mua đó thường chỉ riêng vận chuyển đã mất mấy ngày rồi.
Sau đó lại thêm lắp ráp chạy thử, không mất một tuần thì không xong.
Nhưng đối phương chỉ cần hai ngày đã làm xong giúp bọn họ, không biết đã tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.
“Chuyện mà thiếu gia đặc biệt dặn dò mà! Nói là thế này, giúp các ngươi có thể nhanh chóng dùng thiết bị kiếm tiền, giảm thiểu áp lực tài chính!”
Tống Vũ Tinh nghe thấy mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Ngoài ra, thiếu gia còn nói nếu lô thiết bị cũ của các ngươi không biết phải xử lý thế nào thì có thể giao cho chúng ta, chúng ta có thể trả cho ngươi một cái giá khá phải chăng đấy!”
“Thật sao?” Hai mắt Tống Vũ Tinh sáng ngời.
Phải biết rằng, mấy thiết bị cũ này của bọn họ cũng đều là thiết bị y tế, không thể xử lý giống như rác thải mà nhất định phải bán cho công ty có tiêu chuẩn mới được.
Nhưng công ty có tiêu chuẩn này lại vô cùng ít, bọn họ lại thích nhân cơ hội ép giá.
Cho nên thẳng đến bây giờ vẫn chưa bàn xong giá cả.
Mấy thiết bị cỡ lớn này vừa chiếm chỗ vừa chiếm dụng tài chính, trở thành một chuyện phiền muộn trong lòng nàng.
Nhưng nếu tập đoàn Lâm thị có thể thu mua, còn có thể trả cho nàng một cái giá phải chăng vậy thật sự bớt được không ít công sức.
“Tống tổng, chúng ta không cần thiết phải nói dối làm gì!” Giám đốc Dương cười khổ: “Nếu ngươi đồng ý, bây giờ chúng ta có thể phái người qua đó chở những thiết bị cũ đó đi ngay!”
“Cảm ơn giám đốc Dương, cảm ơn sự ủng hộ của quý công ty!”
Tống Vũ Tinh không ngờ chuyến đi này lại thuận lợi như thế.
Mới chỉ qua thời gian một chén trà mà toàn bộ mọi chuyện đã bàn xong.
Còn xử lý được đống thiết bị cũ khiến nàng phiền lòng, bán ra với một cái giá tốt nữa chứ.
Tất cả những điều này đều phải cảm ơn một người.
“Đúng rồi, công tử nhà các ngươi đâu, sao không thấy hắn.”
“Công tử nhà chúng ta à...” Giám đốc Dương cười khổ: “Có khả năng đến bây giờ vẫn chưa dậy đâu! Hắn có một chức danh ở tập đoàn chúng ta nhưng không có lần nào đến trước mười hai giờ cả! Lão gia với lão phu nhân cũng vô cùng phiền lòng về chuyện này!”
“Hóa ra vẫn thích ngủ nướng à!” Tống Vũ Tinh che miệng cười: “Không cần lo lắng, thật ra công tử nhà các ngươi rất xuất sắc, có thể là do bây giờ vẫn còn khá ham chơi mà thôi!”
“Mong là như vậy!” Giám đốc Dương thở dài.
Thân là người cũ trong tập đoàn, hắn ta thật sự không hy vọng tập đoàn vì người thừa kế mà lụn bại đâu.
Chỉ là nhìn bộ dáng của đối phương cũng thật...!
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Tống Vũ Tinh bước ra khỏi tập đoàn với tâm thế thả lỏng.
Trên đường trở về, nàng không nhịn được mà cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn.
Tống Vũ Tinh: Hôm nay ta tới tập đoàn của ngươi, đã bàn xong chuyện rồi, cảm ơn ngươi!
Lâm Bắc Phàm: Không có gì đâu! (Mặt cười.jpg)
Tống Vũ Tinh: Ế? Trả lời nhanh như vậy, không phải bây giờ ngươi đang ngủ nướng sao?
Lâm Bắc Phàm: Không ngủ được, phiền!
Tống Vũ Tinh: Phiền gì thế?
Lâm Bắc Phàm: Chuyện tiền nong! Gần đây vô cùng thiếu tiền, làm gì cũng không có sức!
Tống Vũ Tinh: Ngươi đường đường là đại thiếu gia mà còn thiếu tiền (Nghi ngờ.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Sao không thiếu? Cha mẹ ta vì không cho ta đi ăn chơi đàng điếm nên đã ngừng trợ cấp vào thẻ ngân hàng của ta rồi! Trong thẻ của ta chỉ còn chưa đến một trăm vạn, ngay cả cơm cũng thành vấn đề (Khóc hu hu.jpg)
Tống Vũ Tinh: Thế này không phải đáng đời sao? (Cười trộm.jpg)
Lâm Bắc Phàm: ...
Tống Vũ Tinh: Nếu ngươi đã không có tiền vậy ta mời ngươi ăn cơm! Nhưng nói trước nhé, ta chỉ mời ngươi ăn cơm thôi, không đến mấy chỗ vớ vẩn kia đâu đấy, biết chưa?”
Lâm Bắc Phàm: Chỗ vớ vẩn mà ngươi nói là chỗ nào? Ta mới tốt nghiệp mẫu giáo một trăm tám mươi tháng thôi, không hiểu cho lắm! (Mặt đáng yêu.jpg)
Tống Vũ Tinh: ...
Tống Vũ Tinh: Bớt giả bộ với ta đi, chỉ cần nói ngươi có đồng ý không thôi! (Giận dữ.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Đồng ý!
Lâm Bắc Phàm: Đại tiểu thư, từ nay về sau ta chính là người của ngươi, mong ngươi nhất định phải thương ta đấy! (Sợ hãi.jpg)