Chương 110: Chiến tranh cuối cùng và thống nhất (1)
Sự xuất hiện của Bách Hiểu Sinh hoàn toàn là một cái bất ngờ, nhưng chuyện bất ngờ này lại khiến cho sự tình vốn phức tạp lại trở nên giản đơn.
Trở về đỉnh Thái Sơn, Phong Vân Vô Kị phát hiện ở đỉnh núi nhiều thêm mấy chục đống thịt, nữ tế của Bách Lí Lãng, đại sư huynh của Trì Thương, còn có tiểu sư muội đột nhiên nổ tung ra, khiến cho mấy trâmco thủ ở bên cạnh thụ trọng thương.
"Đệ tứ thiên ma vương!" Tại khi nghe thấy cái tin tức này thì Phong Vân Vô Kị liền nghĩ tới ngay một người mà y đã biết được từ miệng của đệ ngũ thiên ma vương - đệ tứ thiên ma vương.
Hống!
Cơ hồ tại lúc Phong Vân Vô Kị nghĩ đến đệ tứ thiên ma vương thì từ những khối tàn hài của môn nhân Thương Mang Kiếm Phái, đám đám khói xanh hội tụ lại, một cổ cuồng phong từ bên vách núi ập đến hoá thành một bộ mặt to lớn nhưng quái dị.
"Phong Vân Vô Kị, đến đây, ta ở Anh Lạc đế quốc đợi ngươi!" Khuôn mặt to lớn nhưng khủng bố kia đột nhiên kêu lên một cách quái dị.
Xuy!
Sự đáp trả của Phong Vân Vô Kị là một kiếm, một kiếm khiến cho khuôn mặt quái dị đó phân ra thành mấy phần, phất ống tay áo một cái, đám khói xanh đó liền bị một đạo cuồng phong cuốn đi mất tăm.
"Anh Lạc đế quốc, ta sẽ đến." Phong Vân Vô Kị hướng mặt về nơi đám khói xanh đó, trong lòng cất tiếng.
Chân tướng của sự thật, sau khi bách Lí Lãng chết đi đã được vén lên gần hết, còn gã kiếm khách mũ xanh mà Phong Vân Vô Kị bắt được ở Thanh Tùng Thành cũng đã thừa nhận,căn bổn y chưa từng thấy Phong Vân Vô Kị cái gì cả, chỉ là vì bị Bách Lí Lãng dụ hoặc và uy hiếp nên mới vu khống cho Phong Vân Vô Kị. Đối với sự "bất đắc dĩ" của hắn, Phong Vân Vô Kị cung không them để ý đến,thật sự là không nên so đo với một nhân vật nhỏ bé như thế. Hiểu lầm lớn nhất được giải trừ, lần trở về vị diện này tuy nhiên gặp phải sự quấy nhiễu, nhưng cơ bản mà nói thì vẫn là thành công.
Giang hồ vạn phái, sau khi hội nghị ở tại Thái Sơn kết thúc, đã còn không quá tám ngàn, nếu như không phải thực hiện kế hoạch đúng lúc, con số này sẽ tiếp tục giảm xuống.
Phong Vân Vô Kị đem tình hình ở Thái Cổ sau khi phi thăng và mục đích của chuyến đi này thuật lại cho mọi người biết được, sau đó thì im lặng. Trên đỉnh Thái Sơn, mỗi một người đều lộ xuất thần sắc kinh hoảng, ai cũng không ngờ được sau khi phi thăng, không ngờ là lại không đến được tiên giới tốt đẹp như trong truyền thuyết, mà là Thái Cổ với nguy cơ tứ bề. Càng chấn kinh hơn nữa là những thiên sứ sau khi tiêu diệt mấy ngàn phi thăng giả sẽ tìm cách thanh tẩy cái vị diện này, mọi thứ lien quan đến võ học sẽ bị xoá sạch.
Có ngươi hoan hỉ có người ưu sầu, cũng có người cảm thấy rất có hứng thú đối với những võ học huỷ thiên diệt địa của Thái Cổ võ học, mọi võ giả có quía nửa khi nghe thấy Phong Vân Vô Kị nói ra chân tướng liền thất lạc, sau đó hưng phấn thay vào đó. Người học võ, trong thiên tính đèu có một loại trùng động truy cầu lực lượng cừơng đại, Phong Vấn Vô Kị đã triển hiện ra sự cách biệt quá lớn của võ học ở Thái Cổ và võ học ở cảnh giới phi thăng, khiến cho nhièu người đều rất muốn phi thăng ngay.
Phong Vân Vô Kị dùng danh nghĩa Kiếm Thần thỉnh cầu mọi người trong các kiếm phái tham gia vào trong trận thảo phạt ở Anh Lạc đế quốc vào mấy tháng sau, đông thời tìm cách kéo dại thời gian phi thăng, đợi đến khi mọi cao thủ ở cảnh giới phi thăng đều họi tụ lại thì mới tập trung phi thăng luôn thể.
Đối với mệnh lệnh của Phong Vân Vô Kị, hiện tại cơ hồ như không một ai dám phản đối nữa rồi, mà dù có phản đối cũng bị đồng môn bên cạnh dùng nhãn quang giết chết. Bất luận là như thế nào, tại đại lục, Phong Vân Vô Kị đại biểu cho sư tổ của cộng đồng chư phái, cũng đại biểu cho một cái thần thoại vĩnh viễn trong võ lâm.
Chuyến đi đến vị diện lần này cũng đã sắp kết thúc rồi, đầu óc đang vô cùng căng thẳng của Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng đã ổn định trở lại.
Ngày đó ở trên chiến trường, hai bên quân sĩ mà Phong Vân Vô Kị nhìn thấy, cũng chính là hai bên Đại Đức quân và Anh Lạc đế quốc quân.
Từ góc độ của đệ tứ thiên ma vương mà nói thì loại ma công quỷ dị này rất có thể là sẽ tạo ra rất nhiều siêu cấp võ giả ở trạng thái ma hoá, vì thế nên Phong Vân Vô Kị mới thỉnh cầu nhiều võ giả ở cảnh giới phi thăng tương trợ.
Hai tháng tiếp đó, Phong Vân Vô Kị nảy sinh một ý tưởng điên cuồng, y hướng về Đại Đức Thịnh Min hoàng đế mà yêu cầu một hổ phù của một chi quân đội gồm năm mươi vạn người, sau đó dùng hấp tinh đại pháp dần dần khai thác những kinh mạch theo lộ trình của Diệt Ma Tâm Kinh trong nội thể của bọn họ, sau đó lại lợi dụng thêm mấy tháng thời gian mà không ngừng quán chú giùm chân khí vào trong thân thể bọn họ, đề thăng bọn họ đến cảnh giới phi thăng.
Ba tháng sau, một đại quân chỉ do võ giả ở cảnh giới phi thăng tổ thành xuất hiện dưới tay Phong Vân Vô Kị, mỗi ngày không ngừng tiêu hao, rồi lại bổ sung, hao phí vô số tâm huyết, thì chi ddaij quân phi thăng giả này cuối cùng cũng thành hình.
Ở tại phế khu trong hoàng cung ở tại kinh sư, Thịnh Minh hoàng đế đọc tuyên ngôn tuyên chiến với Anh Lạc đế quốc, sau đó cả quân bị và hậu cần của Đại Đức đế quốc liền cấp tốc vận chuyển, nhất thiết đều là vì sự tồn tại của chiến tranh. Giang hồ cácc phái dưới sự hào triệu của Phong Vân Vô Kị liền hội tụ lại một chỗ, nghe theo sự chỉ huy của Phong Vân Vô Kị, mau chóng áp tiến về Anh Lạc đế quốc.
Phong Vân Vô Kị đứng ở ngay giới tuyến của Đại Đức đế quốc và Anh Lạc đế quốc, trên một mảnh thảo nguyên bằng phẳng mà rộng lớn, ở phía đưới là vô số đại quân của Đại đức đế quốc, ở một bên khác là những giang hồ võ giả, thần thức cường hãn dĩ nhiên là đã phân bố khắp chiến trường, trong cảm ứng của thần thức, đại quân của Anh Lạc đế quốc đang ồ ạt từ phía xa ập đến chiến trường, theo như cảm giác thì thấy có khí tức của mấy chục vạn người đều hoàn toàn không mang theo khí tức của con người, Phong Vân Vô Kị biết được, những người đó – hay nguyên bổn là người, hiện nay đã quy nhập vào đám ma nhân, những người này nên để cho đám giang hồ cao thủ đối phó.
Thịnh Minh hoàng đế ngổi trên một chiếc xe ở xa, ngẩng đầu nhìn ra xa thì nhìn thấy một phiến thuỷ triều đang dũng động, kèm theo đó là những tiêng bước chân rầm rầm từ phía xa truyền lại, Thịnh Minh hoàng đế lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng đến rồi …."
Một cổ thần thức âm lãnh ở phía chân trời như thuỷ triều ập đến, thuấn gian bao bọc cả chiến trường, Phong Vân Vô Kị chớp động, thần thức liền nghênh tới.
Xuy xuy xuy!!!
Trong hư không truyền lại một loạt những thanh âm toé lửa, mây đen cuồn cuộn từ khắp bốn phía ập đến, loáng một cái đã bao trùm cả bầu trời trên chiến trường, những tiếng sấm chớp rì rầm cũng những đạo thiểm điện không ngừng đan xen giữa các đám mây, giữa các khe hở của các đám mây là một bầu trời máu và những đám mây máu. Bên trong một đám mây máu là một quái vật to lớn có hai chiếc cánh và một chiếc đuôi dài màu đen tuyền, đang ở xa nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, hai con mắt trên đầu phát xuất quang mang xán lạn trông chẳng khác gì hai vì sao đang treo lơ lửng trên không trung.
"Ngươi đến rồi!" Thanh âm của đệ tứ thiên ma vương vang vọng khắp không trung, thanh âm khàn khàn đến khó nghe, chẳng khác gì tiếng kim thiết va chạm mà vang lên.
"Đúng thế, âm mưu của ngươi đã hoàn toàn thất bại." Phong Vân Vô Kị ngảng đầu nhìn lên đệ tứ thiên ma vương trong đám mây, đầu tóc tung bay phi vũ trong gió.
"Bổn toạ lại không nghĩ như thế, chỉ cần bổn toạ giết được ngươi thì nhưng tên nhân loại này, bổn toạ có thể dễ dàng diệt sạch, hiện tại dù cho người trong Thánh Điện muốn nhúng tay vào cũng không kịp nữa rồi. Tên hỗn trướng đệ ngũ, không ngờ lại bại trong tay ngươi, đúng lầcí thứ vô dụng, dù cho ngươi không giết hắn ta thì bổn toạ cũng giết cái tên phế vật của ma tộc này."
"Đên đây, hãy để chúng ta kết thúc tràng chiến tranh này!" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, hai tay giang ra, khí kiếm xán lạn cùng được ngưng luyện xuất hiện.
Sắp xếp hàng hàng lơ lững trên không trung, một đạo ô hồng quang mang từ trong lòng bùng phát, hoá thành một đạo lưu quang tấn tốc bay vòng quanh khắp chu thân của Phong Vân Vô Kị, mang theo những tiếng lêu vùn vụt xé gió ….
"Đến đây, hãy để bổn toạ kết thúc cuộc đời của ngươi!" Đệ tứ thiên ma vương hợp hai tay lại ở giữa trước ngực, đạo đạo huyết quang từ bốn phía hội tụ lại, tiếng điện hoa phích lịch ba lạp vang vọng khắp bầu trời, nghe chẳng khác gì ngày tàn của thế giới đã đến.
"Tiến công!" Thịnh Minh hoàng đế vưa vung bảo kiếm vừa hét lên, đại quân của Đại Đức đế quốc liêng ồ ật tiến về phía trước, còn phía bên kia thì vang lên những tiếng gào chẳng khác gì dã thú, hàng hàng chiến sĩ của Anh Lạc đế quốc hò hét, thân thể đột nhiên trở nên bành trướng, khiến cho khải giáp trên thân thể bị xé toạc ra, đạo đạo thân hình màu xanh đứng về một bên, thần sắc trong mắt tràn ngập sự tàn nhẫn và hiếu sát.
"Lên!" cao thủ cử giang hồ các phái họi tụ lại một chỗ, giận dữ gầm lên một tiếng, ai ai cũng đằng không bay đi, hướng về đám nhân loại bị ma hoá bởi đệ tứ thiên ma vương ….