Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phi Thăng Chi Hậu

Chương 116: Trọng hồi Thái Cổ

Chương 116: Trọng hồi Thái Cổ





Năm mươi vạn võ giả của gian ghồ các phái, thêm vào đó là hơn năm mươi vạn Đại Đức Ngự Lâm Quân giáp sĩ, tổng cộng lại là hơn một trăm vạn phi thăng giả xuất hiện trên mặt đất của Thái Cổ. khi cả trăm vạn đại quân này xuất hiện trên mặt đất của Thái Cổ thì vô số yêu thú xung quanh đều bị khí tức của nhân loại kích thích, những yêu thú có chút linh trí thì phát hiện những nhân loại này có số lượng tuy nhiều, nhưng thực lực lại rất thấp.



Vô số yêu thú gầm rống từ khắp bốn phương tám hướng ập đến, đạo đạo hắc khí truk từ khắp tứ phía phun thẳng lên trên trời, đến ngaycả những yêu thú ở ngoài vạn dặm cũng bị hấp dẫn bởi nơi này, chẳng khác gì bị điên ồ ạt ập đến nơi này, ở trong mắt của những yêu thú này thì đó đều là những lương thực cực tốt. Mắt thấy đại quân của yêu thú từ khắp tứ phía ập đến, chúng phi thăng giả sắc mặt đại biến, khí tức cường hãn của những yêu thú này trùng kích thẳng vào trong tâm linh của mọi người, những phi thăng giả ngạo thị cả vị diện nhưng giờ đây yếu kém chẳng khác gì những đứa trẻ.



Khi năm mươi vạn giáp sĩ liền bài liệt bố trận, chuẩn bị đối phó với những con yêu thú có thân thẻ to lớn kia tì ở trước mặt thân ảnh lóe lên, Phong Vân Vô Kị đã xuất hiện bên trên không trung.



Oanh! Những yêu thú bổn lai đang từ bốn phương tám hướng ập tới, đột nhiên như bị sự đe dọa nào đó, liền vội vàng bỏ chạy tứ tán. Bên trên thân thể của Phong Vân Vô Kị, cổ huyết tinh khí tức có được do đồ sát cả ngàn vạn đỉnh cấp hung thú khiến cho chúng yêu thú sợ hãi đến phát điên lên, bỏ chạy tứ tán.



Trong mắt của Phong Vân Vô Kị lãnh quang bắn ra tung tóe, phất cánh tay ra một cái, một con quái điểu to lớn liền đột nhiên như bị một cái gì đó chụp lấy, cực lực vùng vẫy đôi cánh, nhưng chỉ thấy Phong Vân Vô Kị dùng cổ tay ngoắc lên một cái thì con quái điểu đó liền kêu lên một cách thảm thiết, rồi lao thẳng xuống mặt đất, còn chưa kịp chạp tới mặt đất thì toàn thân từ trong ra ngoài bắt đầu tan rã, đến khi chạm vào mặt đất thì chỉ còn lại một bộ xương bọc da.



Phong Vân Vô Kị bước chân phải lên, bước qua bộ xương của yêu thú đó rồi nhìn quanh một lượt, tinh không thấy Thánh Điện tiếp dẫn sứ, sau khi tiếp dẫn sứ đã tử vong ở lần trước, Thánh Điện e là vẫn còn chưa kịp phái người khác thay thế. Bất quá, cũng không cần thiết, dù sao thì từ nay về sau ở cái vị diện này cũng không còn phi thăn gia nữa.



"Đều đi theo ta, ngự khí phi hành đi." Quay lại nhìn chúng nhân ở sau lưng đang còn sửng sờ bởi những ngọn núi hùng vĩ, đại đia thương mang của Thái Cổ, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại nói.



Cả trăm vạn người, không có một ai lên tiếng, đang lẳng lặng đánh giá phiến đại địa này, nghe thấy thanh âm của Phong Vân Vô Kị, rốt cuộc cũng hồi thần trở lại, người người liền bay lên khỏi mặt đất mà phi hành. Những vỏ giả ở cảnh giới phi thăng có thể ngự không phi hành, nhưng lại bay không cao, hơn nưa rất là hao phí chân khí.



Cả trăm vạn người đằng không bay lên, nhưng những giáp sĩ kia lại không quen phi hành, Phong Vân Vộ Kị thấy thế liền phất ống tay áo một cái, bàng đại chân khí hiển nhiên là đã xuất thủ, nguồn chân lực có thể dễ dàng phá hủy một tóa núi lớn cao ngàn trượng của Thái Cổ muốn mang theo năm mươi vạn người cũng không phải là khó.



Một phiến đen dày đặc do trăm vạn phi thăng giả tổ thành khiến cho đại đại bị che phủ bởi một phiến âm ảnh, nhưng nơi đi qua, phi cầm tảu thú đều làn lượt tránh né, có những võ giả thuộc phái hệ tự do nhìn thấy cảnh này không khỏi há hốc miệng mồm, không dám tin tưởng vào cặp mắt của mình.



Rốt cuộc, cũng đã đên nơ đặt bản doanh của Kiếm Vực, cả trăm vạn phi thăng giả hạ xuống mảnh đất rộng rãi ở truwóc Kiếm Các, khiến cho cát bụi dưới mặt đất bay lên cuồn cuộn, mọi người bên trong Kiếm Các đều dã bị kinh động, lần lượt chạy ra ngoài, nhìn vào Phong Vân Vô Kị đang dẫn đầu, rồi lại nhìn cả đại quân phi thăng giả nhìn dày đặc ở phía sau, ai ai cũng sửng sờ chẳng khác gì con gà gỗ. Hồi lúc nào -- phi thăng đã trở nên dễ dàng đến thế?



Trì Thương tiến lên nghênh đón Phong Vân Vô Kị, nhìn trái nhìn phải thì chỉ thấy Lãnh Nhược Sương với bộ mặt trắng bệch như vừa mỏi hỏi bệnh nặng, còn có một thiếu niên thần sắc lãnh mạc, im lặng không nói cười, khôn gkhỏi nghi vấn hỏi: "Sư phụ, Mạc Li Dạ bọn họ …."



Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, nói: "Bọn họ đều chết hết cả rồi, lần hàn động này có bất ngờ ngoài ý muốn, có ngoại lực gia nhập, ài, hiện tại an trí mon họ cho ổn thỏa cái đã, chuyện đó sau này hãy nói." Nói xong, iền phiêu nhiên tiến nhập vào trong Kiếm Các.



Cả trăm vạn đại quân, dù cho cả bốn vực cũng dung nạp không nổi, một cái Kiếm Các -- như thế nào có thể thu hết được, nhìn vào đám hậu bối đông nghịt đó, Trì Thương không khỏi phát sầu.



Trong tầng thứ ba của Kiếm Các, Phong Vân Vô Kị ngồi lên trên mặt sàn, tuy mấy tháng rồi mới trở về đây, nhưng Trì Thương vẫn thường xuyên quyét dọn nơi này khiến cho nó rất là sạch sẽ. Hai cánh cửa đều đã đóng lại, trên tầng thứ ba cả một phiến âm ám, lũ lũ quang tuyến len lõi xạ nhập vào căn phòng, ở tại nơi này, Phong Vân Vô Kị cảm giác nội tâm một phiến an tĩnh, phi thường bình hòa. Có rất nhiều chuyện, Phong Vân Vô Kị phát giác thấy bản thân cần phải bình tâm để suy nghĩ kĩ càng lại.



Kiếm Vực chi chủ - Phong Vân Vô Kị ở sau mấy tháng mang theo cả trăm vạn đại quân trở về, sáng sớm ngày hôm sau đã nhanh chóng oanh truyền cả Thái Cổ, những người nghe thấy tin tức này đều phi đằng. Trăm vạn người! Đó là khái niệm như thế nào? Chỉnh cả toàn bộ cao thủ trên Thái Cổ lại cũng bất quá là chỉ mấy ngàn vạn người mà thôi, nhưng Phong Vân Vô Kị một lần đi đã mang về một trăm vạn phi thẳng giả, cái con số này -- đúng là khá khủng bố.



Tứ vực cũng phi đằng, bất quản là Đao Vực hay Ma Vực, Thánh Vực hay Cửu U Vu Tộc đều đã bị kinh động.



Cũng chính vào sáng sớm của ngày này, Phong Vân Vô Kị ngồi tọa thiền ở trong tầng thư ba của Kiếm Các thì cảm giác thấy một cổ khí tức đặc biệt nhưng quỷ dị đang khóa cận.



Máy trăm trượng ngoài Kiếm Các, một lão giả gầy ốm khoác lên mình một bộ hắc bào phue từ đầu xuống chân đang ngự không bay đến, trong tay mang theo một chiếc trượng dài hơn một trượng, bay đi rất nhanh, mấy trăm trượng cự li loáng một cái là tới.



"Vị tiền bối này, không biết đến đây có việc gì không." Trì Thương nhìn thấy vị lão giả đó liêng không dám chậm trễ, cung kính hỏi.



"Ta muốn gặp vực chủ của các ngươi."



"Trì Thương, để ông ấy tiến vào đi." Thanh âm của Phong Vân Vô Kị từ tren lâu các truyền lại, vị lão giả không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng thương tang ngẩng đầu lên, những nếp nhăn trên thân thể tựa hồ chớp động một cái, sau đó thân hình dột nhiên biên mất truwóc mắt của Trì Thương ….



Trong tầng thứ ba của Kiếm Các, một điểm quang mang màu xanh từ trong bóng tối xuất hiện, sau đó không gian đột nhiên ba động, lão giả gầy gò đó đột nhiên xuất hiện ở trước thân thể của Phong Vân Vô Kị.



Phong Vân Vô Kị quá hãi hùng, phương thức xuất hiện của lão giả này đúng là quá quỷ dị, võ công căn bổn không thể có được. Trong lòng tuy nhien chấn kinh nhưng trên mặt của Phong Vân Vô Kị lại chẳng thể hiện chút thần sắc nào, trong lòng biết được đối phương có chuyện cần giúp đỡ, lần vừa rồi chính là thể hiện thực lực của bản thân.



"Lão phu là trưởng lão của Vu tộc – Vu Tế. Chuyến đi đến đây lần này, là có chuyện muốn nhờ Kiếm Hoàng." Hắc bào lão nhân nói.



Đó là lần đầu tiên Phong Vân Vô Kị chân chính giao thiệp với người của Vu tộc, ở trên thân thể của vị trưởng lão này, Phong Vân Vô Kị cảm thụ thấy một cổ lực lượng hạo hàn nhưng quỷ dị, đối diện với vị Vu tộc trưởng lão này, chẳng khác đối diện với cả phiến Thái Cổ thương mang, đối diện với cổ lực lượng thương tang đó. Phong Vân Vô Kị không biết đó rốt cuộc là loại lực lượng thần bí nào mà khiến cho bản thân có cảm giác như thế, ở trong lòng, hai chữ Vu tộc luôn khoác trên mình một tầng sắc thái thần bí.



"Không biết trưởng lão rốt cuộc là muốn giúp chuyện gì? Nếu như có khả năng, tại hạ không dám chói từ." Phong Vân Vộ Kị cũng rất lễ mạo, đứng thẳng thân người dậy, mời trưởng lão ngồi xuống.



"Thế thì ta thay mặt cho Vu tộc đa ta Kiếm Hoàng trước, do vu thuật của Vu tộc ta quá quỷ dị và hạo hàn, nếu như không phải là người có thiên tư thông dĩnh, tuyệt đối vô pháp tu tập vu thuật, nhưng Thái Cổ lại có nhân khẩu điêu linh, vì thế, nhân số của Vu tộc cho tới giờ vẫn không nhiều, lần này nghe nói Kiếm Hoàng trở về vị diện dẫn về cả trăm vạn phi thăng giả, tộc trưởng của ta thỉnh cầu Kiếm Hoàng, để cho tộc ta trong trăm vạn phi thăng giả lựa chọn mấy vị đệ tử." Vu Tế mở miệng nói



Phong Vân Vô Kị trầm ngâm không nói, còn Vu Tế thì vẫn nhìn vào y, đợi lời phúc đáp của y.



Trong bốn vực thì Ma Vực và Đao Vực đã đối địch với Kiếm Vực, chỉ còn lại Cửu U Vu Tộc và Tuyết Vực mà thôi, tuy nhiên không biết hai vực này có thực lực như thế nào, nhưng đủ sức để sánh ngang danh với Đao Vực và Ma Vực thì thật lực cũng không phải thường, có thể kiến lập giao tình với Kiếm Vực là chuyện quá tốt, càng huống gì Kiếm Vực cũng vô pháp nuốt trôi con số lớn phi thường đó. Nghĩ đén chỗ này, Phong Vân Vô Kị sảng lãng đáp: "Xin trưởng lão cứ tự nhiên, chỉ cần bọn họ nguyện ý, Vô Kị tuyệt đối không ngăn cản."



Vu Tế nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị mọt lát rồi nói: "Nếu thế thì Vu Tế đại biẻu cho Vu Tộc đa tạ Kiếm Hoàng, Vu tộc ta nhờ ơn Kiếm Các mà truyền thừa được một tuyến hương hỏa, ngày sau sẽ báo đáp."










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch