"Làm sao đây, có nên tiến tới hay không?" Chiến La trong đầu không ngừng lưỡng lự. Hắn chưa bao giờ gặp qua một người như vậy, chỉ bằng một câu nói đã gần như làm tan rã sức chiến đấu của cả một đội quân, khiến cho người ta cảm thấy không thể chống lại.
Hắn liền quay đầu lại, muốn hỏi ý kiến của Chiến Phong, chỉ thấy Chiến Phong lúc này bỗng cắn chặt răng, giống như đã hạ quyết tâm.
- Môn hạ Chiến tộc không có người lâm trận rút lui, tiến lên!
Chiến Phong kiên quyết nói.
Từ giọng nói của của Chiến Phong, Chiến La cảm giác được nội tâm của hắn cũng đang dao động, thầm thở dài một tiếng: "Hy vọng đây chỉ là ảo giác, hy vọng đây chỉ là một thủ đoạn đánh lừa dối!"
Nhưng lý do này ngay cả bản thân Chiến La cũng không tin tưởng, là một cao thủ Thần cấp, căn bản không thể nào bị ảo giác lừa gạt.
Đoàn người sau khi trải qua cơn sợ hãi, cuối cùng cũng bắt đầu toàn lực tiến về Kiếm vực.
- Phân làm ba đường tấn công Kiếm các!
Chiến Phong cũng không quay đầu lại, nghiêm nghị nói:
- Chiến La dẫn một đội ngũ đi đến Nam Thăng đại điện phía bên trái, Chiến Mật dẫn một đội ngũ tấn công vào Bắc Đẩu đại điện, những người khác theo ta đến ngọn núi Kiếm các!
Trong khi nói chuyện, mọi người đã bước vào phạm vi của Kiếm vực. Ngoài dự liệu, bọn họ đi tới mấy trăm trượng cũng không thấy có bất cứ biến hóa gì. Chiến Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh những đám mây đen, phía sau lại ước có một phiến đỏ rực nổi lên trên bầu trời sâu thẳm. Trong lòng hắn cảm thấy không yên, mặc dù cảm thấy bầu trời có chút kỳ dị, nhưng thủy chung lại không biết chuyện gì xảy ra.
Hắn ẩn ước cảm giác được đôi chút không thích hợp, giống như đã quên mất một thứ gì quan trọng, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.
Đoàn người một đường tiến về phía trước, không có ai ngăn cản, cũng không có bất cứ dị trạng gì. Từ xa xa chỉ nhìn thấy một phiếm kim quang, đó là những Hoàng Kim giáp sĩ của Kiếm các đang bày trận bên dưới ngọn núi chờ đợi. Tu luyện thời gian dài đã khiến cho lực phòng ngự của Hoàng Kim giáp sĩ đạt đến một mức độ rất kinh khủng. Đồng thời nhờ xuất thân từ quân ngũ, cho nên bọn họ cũng có được sát khí rất hiếm có, không hề thua kém so với chiến ý ngập trời trên người đệ tử Chiến tộc.
Nhìn thấy đệ tử Chiến tộc phân làm ba đường tiến đến, tất cả Hoàng Kim giáp sĩ đều bày trận đứng đợi, không hề có dấu hiệu muốn tiến lên giao chiến.
Nhìn thấy trận thế của Hoàng Kim giáp sĩ, hầu hết đệ tử Chiến tộc đều thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu như đây là át chủ bài của Kiếm vực, vậy thì không cần lo lắng, dựa vào thực lực của chúng ta cũng đủ để đối phó?"
Chỉ có hai người không suy nghĩ như vậy, một người là Chiến Phong, còn một người là Chiến La. Chiến Phong theo bản năng cảm thấy không thỏa đáng, liền liếc mắt nhìn chung quanh, nhưng lại không phát hiện được gì. Chiến La lại càng cảm thấy trong lòng không yên, bất giác ngẩng đầu lên, phát hiện phiến màu đỏ phía sau mây đen càng ngày càng đậm, dần dần giống như huyết dịch ướt át, lơ lửng giữa không trung.
Bên dưới đỉnh núi Kiếm các cao ngàn trượng, tại một nơi nào đó trong lòng đất, Bổn Tôn phân hóa một tia tinh lực mở mắt ra. Hai con ngươi màu trắng bạc đảo qua lòng đất, dừng lại tại một thứ gì đó đang co rút lại thành một khối. Sinh vật kia phi thường khổng lồ, bề ngoài giống như được phủ một tầng lông xù rậm rãp, bên ngoài cùng còn lưu động một quầng sáng màu tím lấp lánh.
- Đứng lên!
Bổn Tôn lãnh lùng nói, ngón trỏ tay phải vươn ra, một luồng sáng trắng từ đầu ngón tay bắn ra tạo nên một tầng sóng gợn, sau đó biến mất không thấy nữa. Một lát sau, một luồng sáng trắng bỗng nhiên bắn ra từ hư không bên cạnh quái vật to lớn kia, nhập vào trong cơ thể của nó …
"Gào…"
Một tiếng gầm dữ tợn từ lòng đất vang lên, giống như tiếng gầm của một loại mãnh thú đến từ vũ trụ hồng hoang, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.
Đoàn người Chiến tộc đều cả kinh. Một cỗ khí tức tàn bạo không thể hình dung từ dưới đất bắn lên, trong nháy mắt bao phủ cả mặt đất. Trên bầu bầu trời, huyết sắc phía sau mây đen cũng càng ngày càng dày đặc. Từng phiến huyết vân sền sệt từ một nơi nào đó trong hư không nhanh chóng tràn ra, bao phủ khắp cả bầu trời Kiếm vực.
Trong lòng đất, quái vật to lớn kia cử động tay chân một chút, phát ra một trận tiếng vang răng rắc. Tầng tầng nham thạch bắn tung về bốn phía, những vết nứt lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Quái vật to lớn mở tay chân ra, lộ ra khuôn mặt hung ác mà xấu xí, dưới cặp môi rất dày vươn ra hai chiếc răng nanh bén nhọn trắng toát. Hình tượng không gì sánh được đã biểu lộ thân phận của quái vật này, chính là Thái Cổ Ma Viên.
Lúc này hình thể của Thái Cổ Ma Viên so với lúc trước đã lớn hơn không ít. Bộ lông trước kia vốn là màu xám, nhưng hiện tại lại biến thành màu đen, bên ngoài còn pha lẫn màu tím, giống như một quầng sáng màu tím dập dờn lưu động bên ngoài thân.
Bổn Tôn lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước. Thái Cổ Ma Viên khí thế hung ác đang chuẩn bị đại triển quyền cước lại bị hai tròng mắt trắng bạc băng lãnh của Phong Vân Vô Kỵ làm cho sợ hãi cúi đầu xuống.
- Đi lên, giết chết bọn chúng!
Bổn Tôn lạnh lùng nói:
- Không được chần chừ! Thiên kiếp của ngươi ta sẽ thay ngươi hóa giải.
Thái Cổ Ma Viên không ai sánh bằng cúi đầu kêu lên vài tiếng, sợ hãi nhìn Phong Vân Vô Kỵ.
Trước khi phân thần, con Thái Cổ ma vật này cũng không sợ hãi Phong Vân Vô Kỵ đến mức như vậy. Loại hung vật giống như nó vốn là mãnh thú nghịch thiên, sau khi trưởng thành lực lượng càng gia tăng gấp mấy trăm lần, hơn nữa tự do vận dụng tinh thần lực cũng vượt xa so với thời kỳ còn nhỏ. Lúc này, loại ma vật như Thái Cổ Ma Viên có thể nói bản tính bất phục, trời sinh hung tàn bạo ngược, nếu dùng vài chữ để hình dung, sau khi Thái Cổ Ma Viên thành niên căn bản chính là "vô pháp vô thiên".
Nhưng Thái Cổ Ma Viên vô pháp vô thiên này trước mặt Bổn Tôn lại giống như một hài tử.
Hai bàn tay to lớn đầy lông lá ôm lấy đầu, Thái Cổ Ma Viên giống như một đứa trẻ cúi đầu phát ra tiếng ô ô.
- Mau đi lên!
Bổn Tôn lạnh lùng nói, trong thanh âm đã mang theo một tia sát khí. Đối với Bổn Tôn mà nói, chỉ cần Thái Cổ Ma Viên còn không phản ứng, sợ rằng thật sự sẽ xuất thủ tiêu diệt con súc sinh này.
"Ô ô!"
Thái Cổ Ma Viên vẻ mặt kinh hãi, bàn tay to lớn liền huy động, tầng tầng nham thạch cứng rắn chung quanh tựa như bùn xốp bị nó gạt qua hai phía.
"Thứ gì vậy?" Chúng cao thủ Chiến tộc cảnh giác nhìn mặt đất trước người càng ngày càng cao, không ngừng gồ lên phía trước.
"Rắc rắc!
Mặt đất nhô lên gần trăm mét, từng vết nứt thật lớn từ trên đỉnh lan ra bốn phía. Từ nơi mà những vết nứt giao nhau, một chiếc đầu dữ tợn đầy lông lá lộ ra.
"Gào!…"
Hai chiếc răng nanh nhọn dài của Thái Cổ Ma Viên vươn ra ngoài miệng, hai bàn tay to lớn gạt đất đá sang hai bên, lộ ra phân nửa thân thể. Ánh mắt của nó đảo qua các đệ tử Chiến tộc, bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm điếc tai.
Toàn bộ Kiếm vực đều rung chuyển trong tiếng gầm của Thái Cổ Ma Viên. Tại khoảnh khắc khi nhìn thấy hung vật, Chiến Phong trong lòng giật mình, nhất thời nhớ ra mình đã bỏ quên điều gì.
- Không hay, mau lui lại! Đây là Thái Cổ Ma Viên, hơn nữa còn ở thời kỳ trưởng thành, sợ rằng nó sắp phải độ kiếp rồi. Khi độ kiếp diện tích cực kỳ rộng lớn, chúng ta đều ở trong phạm vi ảnh hưởng.
Chiến Phong vội hét lớn.
Tất cả đệ tử Chiến tộc nghe vậy đều cả kinh. Những cao thủ Thần cấp trong lòng càng run lên, tiếp xúc với nhiều bí mật của Thái Cổ, bọn họ đều biết những mãnh thú có thần cách một khi thành niên, lực lượng sở hữu vô cùng đáng sợ.
Mỗi một lần Thái Cổ hung vật xuất thế, nhất định sẽ gây nên một phen giết chóc long trời lở đất. Thái Cổ Ma Viên thành niên có bao nhiêu kinh khủng, tất cả những người đã từng nghe qua truyền thuyết về mãnh thú này đều hiểu được.
Thái Cổ Ma Viên thời kỳ còn nhỏ so với thành niên căn bản là một trời một vực.
- Mau lui lại, không nên bị kiếp vân ảnh hưởng!
"Gào!"
Thái Cổ Ma Viên lại gầm lên, phát ra một cỗ cuồng phong kéo theo vô số cát bụi, cuốn bay cả đám cao thủ Chiến tộc. Ngay cả đám người Chiến Phong cũng cảm thấy đứng không vững.
Chỉ hai ba lần cử động, toàn bộ thân thể của Thái Cổ Ma Viên đã bò lên mặt đất. Hai tay của nó gập lại, trong miệng lại phát ra một tiếng gầm lớn. Mấy ngàn cao thủ Chiến tộc, ngoại trừ một số cao thủ Thần cấp, toàn bộ đều bị cuốn tung lên, bay ra bên ngoài…
"Ầm ầm!"
Trên đỉnh đầu, gần như ngay khi Thái Cổ Ma Viên gầm lên, từ bên trong huyết vân phát ra một tiếng sấm đinh tai. Bầu trời giống như sụp xuống. Huyết vân cuồn cuộn nhanh chóng phủ kín toàn bộ thiên không, hơn nữa càng ngày càng nhiều, không ai biết từ nơi nào xuất hiện.
Huyết hồng vô tận trải khắp tầm nhìn, bầu trời như bị che lấp, đưa mắt nhìn chỉ thấy huyết vân cuồn cuộn.
Những tiếng đùng đoằng không ngừng vang lên giữa hư không, giống như như điện hoa đang nổ.
Thái Cổ Ma Viên vừa bò lên mặt đất, liền cảm giác được một sự khác thường, đó là một loại nguy hiểm cực độ. Nó ngẩng đầu nhìn lên, huyết sắc đầy trời liền phản chiếu vào trong hai con ngươi to lớn như sao sáng.
Sau đó giống như cánh cửa của phong ấn bị mở tung, ký ức truyền thừa vô cùng vô tận trong huyết dịch bỗng nhiên thức tỉnh.
Đây là thiên kiếp, mỗi một Thái Cổ Ma Viên thành niên đều phải trải qua thiên kiếp này tẩy rửa mới có thể xem như chân chính trưởng thành. Trong đầu Thái Cổ Ma Viên đột nhiên hiểu được điều này.
"Gào!"
Thái Cổ Ma Viên vốn nghịch thiên mà sinh, từ trước đến nay đều lấy giết chóc làm bạn, trời sinh hung tàn bạo ngược. Mặc dù biết uy lực của thiên kiếp vô cùng cường đại, nhưng nó vẫn không hề có ý định lùi bước.
Lực lượng của Thái Cổ Ma Viên đã đạt đến mức có thể xem thường một số tác dụng của quy tắc, loại hung vật này chính là thiên địa bất dung. Cho nên tại ghi chép trong Thánh điện, có vài chữ tổng hợp rất đầy đủ về Thái Cổ Ma Viên: "Nghịch thiên mà sinh, tranh đấu với trời!"
Mặc dù biết rõ thiên kiếp cường đại, nhưng Thái Cổ Ma Viên không hề có ý định lùi bước. Chỉ là trong đầu nó vẫn còn một chút nghi hoặc, căn cứ vào ký ức truyền thừa lưu truyền trong huyết dịch, thiên kiếp phải độ khi thành niên mặc dù có uy lực khổng lồ, nhưng cũng không cường đại đến mức này.
Nó làm sao biết được, trong quá trình trưởng thành, Phong Vân Vô Kỵ đã căn cứ vào khí lực của nó mà sáng tạo ra một đoạn khẩu quyết, làm cho nó hấp nạp thiên địa chi lực và nhật nguyệt chi phách nhanh hơn không ít, tiết kiệm rất nhiều thời gian từ khi còn nhỏ đến thành niên.
Thái Cổ Ma Viên vốn là loài vật nghịch thiên, sau khi trưởng thành lực lượng càng cường đại đến mức có thể xem thường một số tác dụng của quy tắc, lại thêm tu luyện công pháp. Loài vật nghịch thiên tu luyện phương pháp nghịch thiên, chính là nghịch càng thêm nghịch, thiên kiếp dẫn động đương nhiên càng vượt xa thiên kiếp bình thường.
Nhưng đồng dạng, một khi vượt qua thiên kiếp thời kỳ thành niên, thành tựu con Thái Cổ Ma Viên tu luyện võ công này cũng sẽ vượt xa những Thái Cổ Ma Viên bình thường.