Chương 315: Bí mật của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công
Lạnh, lạnh đến mức không thể hình dung, trong lòng Thái Huyền hoàn toàn lạnh lẽo.
- Ta không muốn thương tổn ngươi, thật sự…
Thanh âm run rẩy như một đứa trẻ lại vang lên.
Thái Huyền lập tức quay đầu lại, chỉ thấy tên thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia đang chậm rãi đi về phía mình; quanh người hắn, từng bóng ma hóa thành khói đen mờ ảo lượn lờ, giống như những dải lụa bay múa giữa không trung.
- Ta không muốn thương tổn ngươi, thật sự…
Giọng nói của thiếu niên lại vang lên, nhưng lần này lại thay đổi một phương vị khác.
Một người, hai người… vô số thiếu niên sắc mặt tái nhợt giống nhau như đúc chậm rãi đi về hướng Thái Huyền. Tướng mạo như nhau, gương mặt tái nhợt như nhau, thần kinh cũng run rẩy như nhau.
Thái Huyền quát lên:
- Me nó ngươi có bệnh à?… Không muốn thương tổn ngươi, không muốn thương tổn ngươi… mẹ nó nói cả ngàn lần rồi. Muốn xuất thủ thì nhanh lên một chút, có chiêu gì cứ thi triển ra đi!
Thanh âm từ bốn phương tám hướng vang lên khiến cho Thái Huyền cảm giác như đầu muốn nổ tung. Suốt đời gặp qua rất nhiều cao thủ, nhưng chưa bao giờ hắn gặp phải một đối thủ có thần kinh như vậy. So với lĩnh vực quỷ dị và thực lực không hề liên quan đến tuổi tác, thanh âm của hắn càng khiến cho Thái Huyền như muốn phát điên.
- Ta không muốn thương tổn ngươi, thật sự…
Bốn phía càng ngày càng có nhiều niên từ trong bóng tối đi ra, vây quanh Thái Huyền, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm giống như mê sảng.
Thái Huyền hàm răng nghiến lên ken két, nhìn những Chiến Ma chung quanh càng ngày càng đến gần, đột nhiên giận dữ quát một tiếng:
- Ngươi có nhiều người thì hữu dụng sao?… Không muốn thương tổn ta, vậy thì hãy để cho ta đến giết ngươi! Bất kể ngươi có bao nhiêu, lão tử toàn bộ giết chết!
Thái Huyền gầm lên một tiếng, trong lòng vốn có chút bực bội đột nhiên trở nên bình tĩnh âm trầm không gì sánh được.
Một luồng sóng khí vô hình từ vạt áo dài của Thái Huyền bắn về bốn phía. Sương khói màu đen chung quanh nhất thời bị quét sạch không còn.
Thân thể Thái Huyền vẫn duy trì một loại tư thế cổ quái, hai mắt một nhắm một mở, bắn ra từng luồng ánh sáng lạnh lẽo.
- Thái Huyền đệ thất thức…
Trên người Thái Huyền phát ra một cỗ khí tức hủy diệt cường đại. Cỗ khí tức này khiến cho những thiếu niên chung quanh đang chậm rãi bước tới bỗng nhiên khựng lại, biểu tình run rẩy cũng biến mất, ngẩng đầu lên, kinh nghi bất định nhìn Thái Huyền.
- Hủy Thiên Diệt Địa!
Thái Huyền quát lớn một tiếng. Từ dưới chân, một tầng hư ảnh nhàn nhạt không ngừng kéo dài. Mặc dù bên trong lĩnh vực đều là một phiến tối tăm, nhưng tầng này hư ảnh lại hoàn toàn có thể phân biệt với sương khói và những bóng đen khác.
Hư ảnh kia sau khi từ dưới chân Thái Huyền lan ra ba thước liền gập lại, sau đó hướng kéo dài lên bầu trời…
"Ầm ầm!"
Tay phải Thái Huyền nắm lại thành quyền, giơ thẳng lên bầu trời, trong tay bắn ra hàng vạn tia sét. Những tia sét nhỏ vụn đi qua, từng luồng khói đen như tuyết xuân gặp phải ánh sáng, nhanh chóng tan rã vào hư không…
Thái Huyền vừa mới thi triển Thái Huyền đệ thất thức, trong cơ thể liền bắn ra một vòng cương khí cường liệt, dấy lên một cỗ cuồng phong bên trong lĩnh vực. Khí đen nồng đậm tràn ngập bên trong lĩnh vực và những ma ảnh qua lại trong khí đen đều rít gào, lần lượt thối lui vào sâu trong lĩnh vực…
- Ngươi… bóng đen phía sau ngươi… tại sao lại rất quen thuộc…
Ngay lúc này, thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia đột nhiên chỉ vào phía sau Thái Huyền kêu lên.
Phía sau Thái Huyền, tầng hư ảnh nhàn nhạt đã hình thành một bóng ma ớn hơn mười trượng. Từ hình dạng của nó mà nhìn giống như một tuyệt thế Tà Thần, trong tay giơ lên mấy loại vũ khí, phát tán phát ra hận ý và sát ý như sóng cả.
Thái Huyền căn không quan tâm đến hắn, đao ý của thức thứ bảy đã như tên nằm ở dây cũng, không thể không phát.
"Ầm!"
Tia sét trên bàn tay Thái Huyền đột nhiên hướng thu vào phía trong, sau đó lại khoách triển ra. Hàng vạn tia chớp rít gào lao về bốn phía. Cùng lúc đó, thân thể Thái Huyền dưới sự khống chế của một lực lượng huyền diệu cũng chậm rãi bay lên…
Sắc mặt của thiếu niên rốt cuộc biến đổi, không hề nói thêm, lập tức quát lớn một tiếng. Vô số những thiếu niên từ bốn phương tám hướng bỗng hóa thành từng bóng đen gào thét, vẽ ra từng đường vòng cung tại không trung, lao về hướng Thái Huyền, hai chân co lại sau đó đạp ra, liền lướt qua trăm trượng không gian.
Một khắc này, thời gian phảng phất như dừng lại…
Những Chiến Ma dày đặc không thể đếm hết đồng thời đánh vào thân thể Thái Huyền, thân thể gần như toàn bộ đều bị những bàn tay bao trùm. Sau đó, tay phải của Thái Huyền đang giơ lên cao tại không trung đột nhiên bắn ra hàng vạn đạo lôi hỏa, ẩn chứa lực lượng hủy diệt, như mạng nhện bắn về hướng những thiếu chung quanh…
"Ầm ầm ầm…"
Từng tiếng nổ vang lên. Lôi hỏa lướt qua, từng "Chiến Ma" hóa thành tro tàn, từ bầu trời rơi lả tả xuống đất.
Tầm nhìn lại trở nên trống trải. Nhưng khi trong mắt trống trải, hai con ngươi của Thái Huyền bỗng nhiên co rút lại. Trong hai con ngươi như đêm tối phản chiếu hình ảnh của một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, quần áo vỡ nát, ngực đầy những vết cháy sém.
- Ta không muốn thương tổn ngươi!
Thiếu niên mở miệng nói, sau đó một chưởng ấn vào ngực Thái Huyền. Gần như đồng thời, hai ngón tay trái của Thái Huyền cũng khép lại tạo thành một thanh đao hẹp dài màu đen, thuận thế giơ lên, mang theo một luồng kình phong chém vào vai trái thiếu niên…
"Ầm!"
Chỉ một chưởng, thiếu niên đã ép Thái Huyền xuống đất mấy trăm trượng. Đất đá tung bay. Tay phải của thiếu niên vẫn như cũ ấn vào ngực Thái Huyền, mà trường đao dài hơn một trượng do hai ngón tay trái của Thái Huyền tạo thành cũng chém vào vai trái thiếu niên một thước. Chân khí lập tức truyền vào xương sườn, cơ nhục mạnh mẽ kẹp lấy trường đao.
- Ta không muốn thương tổn ngươi, thật sự…
Thiếu niên nhìn Thái Huyền rơi vào lòng đất, lẩm bẩm nói. Máu tươi trên vai trái tuôn ra như thác, nhưng hắn dường như không có cảm giác gì, tùy ý để cho máu loãng dọc theo bên ngoài thân thể chảy xuống. Máu loãng chảy xuống lại có màu đen…
- Ta là Thái Huyền, tuyệt đối sẽ không thua một kẻ thần kinh như ngươi!
Thái Huyền quát lớn, chân khí trong cơ thể điên cuồng bắn ra. Hai luồng chân khí hùng hậu một xám một xanh lục như thủy triều bắn ra khắp nơi. Nhưng nơi khí lưu màu xám chảy qua, ngay cả mặt đất cũng bị ăn mòn. Còn nhưng nơi khí tức màu lục tràn qua, từng tiếng lốp bốp lại vang lên. Từ bên chân trái Thái Huyền, một vòng chồi non rậm rạp từ dưới đất nhô lên, sau đó vươn cao sinh trưởng với một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tiếng "xùy xùy" đâm chồi sinh trưởng tràn ngập hư không, có thể nghe được rõ ràng…
Bàn tay của thiếu niên vốn đang chậm rãi vươn ra liền bị kiềm hãm. Hắn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn phiến xanh lục kia không ngừng mở rộng, cùng với những cây xanh đang nhanh chóng dài ra.
- Không… không…
Thiếu niên lắp bắp nói, đồng thời thối lui về phía sau.
Lần này ngược lại là Thái Huyền giật mình, vẫn như cũ nằm trên mặt đất, nhìn phiến xanh lục, lại nhìn sang Chiến Ma đang không ngừng thối lui về phía sau. Từ trên mặt hắn, Thái Huyền phát hiện ra một sự sợ hãi.
"Đúng rồi… đúng rồi…" Thái Huyền đột nhiên tỉnh ngộ. Bên trong lĩnh vực này vốn đầy rẫy khí tức tử vong. Những ma hồn gào thét kia hẳn là linh hồn của những người bị thiếu niên kia giết chết. Phiến không gian ma quỷ này cũng đồng dạng là một phiến tử vong, bên trong nó, không cho phép những thứ có sinh cơ tồn tại.
Thần thức nhanh chóng khuếch tán ra, Thái Huyền phát hiện, lĩnh vực của Chiến Ma mặc dù còn chưa tan vỡ, nhưng đã có dấu hiệu không ổn định. Toàn bộ lĩnh vực không gian mơ hồ rung lên. Thái Huyền thậm chí có thể cảm thấy không gian quy tắc ở nơi này đã có chút hỗn loạn.
- Ngươi đang làm gì?… Dừng lại, mau dừng lại…
Thiếu niên ở bên ngoài mấy trượng nhìn Thái Huyền, kinh nghi nói.
- Ha ha ha…
Thái Huyền trong lòng vui vẻ. Hắn biết mình đã đoán đúng. Sinh khí của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công trong cơ thể liền vận chuyển mấy chu thiên, thương thế trên cơ thể liền biến mất, ngay cả một vết thương cũng không có:
- Dừng lại… được thôi…
Thái Huyền tuy nói như vậy, nhưng căn bản không hề dừng lại, trái lại còn không ngừng vận chuyển sinh khí bên trong lĩnh vực. Sinh khí hùng hậu từ dưới chân truyền vào mặt đất. Phiến xanh lục lấy Thái Huyền làm trung tâm không ngừng mở rộng về bốn phía. Có Cửu Mệnh chiến giáp, vấn đề sinh tử nhị khí mất cân bằng đã không cần lo lắng.
Bên trong lĩnh vực âm u này, Thái Huyền lại cường hành mở ra một phiến xanh hoá rộng lớn. Cây xanh rậm rạp cùng với những cây đại thụ cao to đầy rẫy trong thiên địa, khiến cho nơi này tràn ngập khí tức sinh mệnh.
Thiếu niên từng bước thối lui về phía sau, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Thái Huyền, toàn thân không ngừng run rẩy.
Thái Huyền đứng thẳng trong phiến xanh lục, trong mắt đầy màu xanh. Đột nhiên trong lúc này, một loại minh ngộ dâng lên trong lòng: "Sinh tử nhị khí của Cửu chuyển sinh tử huyền công có thể nói là đoạt tạo hóa của thiên địa. Bên trong lĩnh vực tử vong như vậy, lại có thể cường hành mở ra một phiến xanh hóa. Nghe đồn Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công có tổng cộng chín tầng. Hư không tạo vật, sinh ra cây xanh, chẳng lẽ… tầng huyền công thứ chín có thể hư không sáng tạo sinh mệnh?"
Kết luận này khiến cho Thái Huyền toàn thân không ngừng chấn động. Sáng tạo sinh mệnh, đây là năng lực của thần. Có lẽ ngay cả thần cũng không chắc chắn có năng lực này. Loại như Chủ Thần vượt xa tầm nhìn của con người, bọn họ có thể tạo vật hay không cũng chẳng ai biết được.
Thế nhưng, sáng tạo sinh mệnh, bất kể nói như thế nào, đối với toàn bộ võ giả đều có thể nói là một tin tức đủ để chấn động linh hồn.
Thái Huyền càng nghĩ lại càng khẳng định, tầng thứ chín hoàn toàn có thể sáng tạo sinh mệnh.
"… Ta hiện tại đã có chút hiểu được vì sao sau khi đạt đến tầng thứ bảy, truyền nhân của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công lại gặp phải khốn cảnh sinh tử nhị khí mất cân bằng, sống không bằng chết… Sáng tạo sinh mệnh, đây không phải là năng lực của người, chẳng trách…"
Trong lúc suy nghĩ, Thái Huyền bỗng sinh ra một loại cảm giác như định mệnh.
"Nếu như tầng thứ chín của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công thật sự có thể sáng tạo sinh mệnh, sợ rằng lời nguyền của thượng thiên tuyệt đối không chỉ đơn giản là sinh tử nhị khí mất cân bằng…" Thái Huyền ngẩng đầu, lẩm bẩm nói. Giờ phút này, hắn đột nhiên cảm giác số phận giữa hắn và Phong Vân Vô Kỵ đang liên hệ chặt chẽ với nhau, chưa bao giờ gần nhau như vậy…
- Ngươi. . . bóng ma phía sau ngươi…
Giọn nói của thiếu niên đột nhiên vang lên.
Thái Huyền kinh ngạc. Đối với thiếu niên này, Thái Huyền cảm thấy cho dù thiên phú của mình có tốt cũng không thể cao hơn được hắn. Đây là một kẻ làm cho người ta đau đầu, không phải do võ công của hắn mà là do thần kinh…
- Bóng ma của ngươi… vì sao ngươi cũng có một bóng ma?…
Thiếu niên thấy Thái Huyền không đáp, liền tiếp tục lên tiếng. Những tiếng như kim thiết vang lên, phía sau thiếu niên, một bóng ma khổng lồ như tuyệt thế mãnh thú đột nhiên từ sâu trong bóng tối dày đặc tràn ra…
Trong đầu đột nhiên sinh ra một ý niệm. Thái Huyền liền nhấc chân từ bên trong phiến xanh lục đi về hướng thiếu niên. Phía sau hắn, một bóng ma màu đen khác chậm rãi thành hình…
- Ta chính là ngươi, ngươi cũng là ta… vì sao ngươi lại hỏi ta như vậy?
"Ông!"
Khi nhìn thấy bóng ma phía sau Thái Huyền, thiếu niên thần sắc kịch chấn giống như bị sét đánh, lẩm bẩm:
- Tại sao lại như vậy? Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi… thế nhưng tại sao ta có thể nhìn thấy ngươi?…
Thái Huyền nhất thời cảm thấy hứng thú:
- Ai quy định ngươi không thể nhìn thấy ta? Ta hiện tại không phải đã thấy ngươi sao? Đương nhiên ngươi cũng là có thể thấy ta. Nhìn thấy bóng ma kia không?… Ngươi có bóng ma, ta cũng có bóng ma, đương nhiên ngươi chính là ta…
Thiếu niên chỉ vào tự mình:
- Ta chính là ngươi… vậy ngươi là ai? Ta là ai?… Đúng rồi, ta là Chiến Vô Ưu… Không đúng! Ta là Chiến Ma…
Trên mặt thiếu niên lộ ra thần sắc nghi hoặc, tựa hồ có chút hỗn loạn. Mặc dù không rõ thiếu niên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng kinh nghiệm phong phú đã khiến cho Thái Huyền ý thức được, hắn đã nắm được một sơ hở, một sơ hở chí mạng của thiếu niên này, đó là linh hồn của y có vấn đề.
Thái Huyền cũng không còn trẻ. Hắn có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, bằng không thì cũng không thể trở tay chém ra một đao khi Chiến Ma phá vỡ Hủy Thiên Diệt Địa, đồng dạng trí lực của hắn cũng tuyệt đối không thấp.
Hai cái tên Chiến Vô Ưu và Chiến Ma đã khiến cho Thái Huyền suy đoán ra chân tướng của một sự thật, trong mắt lóe lên một vẻ tàn nhẫn…
- Ta là Chiến Ma, còn ngươi là Chiến Vô Ưu.
- Ngươi là Chiến Ma, ta là Chiến Vô Ưu… Không đúng!… Ta nhớ kỹ, ta là Chiến Ma, ngươi là Chiến Vô Ưu… Không đúng!
Thiếu niên bỗng nhiên dùng hai tay ôm đầu, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. Hai loại ký ức không ngừng đan xen trong đầu hắn:
- Ngươi không phải là Chiến Vô Ưu, ta mới phải!
Thái Huyền lạnh lùng nói:
- Ngươi là Chiến Vô Ưu, vậy Chiến Ma là ai?
- Chiến Ma… Chiến Vô Ưu… Ta rốt cuộc là ai? Ta rõ ràng nhớ kỹ ta là Chiến Vô Ưu. . .
- A!
Thiếu niên hét thảm một tiếng. Phía sau hắn, thân ảnh của một nam tử uy mãnh lộ ra phân nửa, giống như đang cực lực giãy dụa. Toàn bộ không gian phát ra tiếng "ông ông"…
Thái Huyền ngẩng đầu nhìn chung quanh. Chỉ thấy bầu trời đã nứt ra mấy đường, những khe nứt dần dần mở rộng. Trong lòng mừng rỡ, hắn liền tiếp tục nói:
- Ngươi là Chiến Ma… ta là Chiến Vô Ưu… Ta chính là ngươi, cho nên ta chính là Chiến Ma. Ta là Chiến Vô Ưu, cho nên ngươi cũng là Chiến Vô Ưu. Nhưng ngươi là Chiến Ma, không phải là Chiến Vô Ưu…
- A…
Thiếu niên không còn chịu nổi, ngửa đầu phát ra một tiếng gào như xé nát ruột gan. Từ trong thân thể của hắn, ma khí cường liệt không ngừng bắn ra. Toàn bộ lĩnh vực nổ tung, sương đen cuồn cuộn…
"Ầm ầm!"
Toàn bộ lĩnh vực cuối cùng tan vỡ. Một cỗ hàn ý nồng đậm tràn đến. Thái Huyền chợt cảm giác được một luồng khí tức cực lạnh, nhưng cũng không còn tâm tư để chú ý được nhiều như vậy, thân thể nhoáng lên, như tia chớp lướt về hướng Chiến Ma, tay dựng thẳng như đao, trực tiếp một chưởng đánh vào ngực trái của đối phương…
- A!
Thiếu niên kia kêu thảm một tiếng, trong miệng liên tiếp phun ra từng ngụm máu, thân thể như diều đứt dây bắn ra bên ngoài…
Bốn phía vang lên những tiếng kinh hô:
- Chiến Ma!
- Ngươi chính là Thái Huyền?
Một giọng nói uy nghiêm vang lên. Thái Huyền nghe tiếng liền xoay người lại, trong tầm mắt đều là vô tận tuyết trắng…