Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phi Thăng Chi Hậu

Chương 323: Dùng kiếm ngăn địch

Chương 323: Dùng kiếm ngăn địch

Nhìn thấy những cao thủ trong hệ phái tự do vốn còn đang lưỡng lự, dưới sự cổ động của Tàn Sư lại đồng loạt lao đến, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lo lắng. Từ bốn phương tám hướng, những cao thủ trong hệ phái tự do khác đang cuồn cuộn đổ về, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền cho rằng đang tranh đoạt hiên hiên kiếm và Hiên Viên Đế Tâm quyết, tất cả đều quát lớn bay về hướng về trung tâm của bình nguyên dung nham, một tầng lại một tầng, cuồn cuộn không ngừng…



- Ai dám động!



Phong Vân Vô Kỵ giận dữ quát một tiếng, hai tay mở ra, những trường kiếm đang xoay quanh tại bầu trời thành hình vòng xoáy đột nhiên bắn ngược xuống. Tiếng rít chói tai cắt ngang trời cao…



Trường kiếm dày đặc, hầu như mỗi một tấc không gian đều nằm trong phạm vi bao phủ của kiếm thế, nhìn qua khiến người ta sợ hãi. Trường kiếm trong tay Kiếm Thần phát ra, không có bao nhiêu người dám khinh thường.



Bên dưới tầng mây, mưa kiếm ào ào đổ xuống. Từng thanh trường kiếm hóa thành dòng sáng nghiêng nghiêng bắn xuống. Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Mặc dù số lượng trường kiếm rất nhiều, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại khống chế cực kỳ chuẩn xác. Mỗi một thanh trường kiếm hạ xuống đều vừa vặn đâm vào trong kinh mạch huyệt đạo của những người trong hệ phái tự do kia, đâm vào từ một mặt của cơ nhục, lại đâm ra từ một mặt khác. Mỗi một người bàn chân đều bị một mũi kiếm xuyên thủng, lực đạo trên thân kiếm mạnh mẽ đè bọn họ từ không trung xuống. Mũi kiếm cắm vào trong đất, đồng thời cũng đóng chặt những cao thủ trong hệ phái tự do bị đâm trúng xuống mặt đất.



Thoạt nhìn bề ngoài, những vết thương do kiếm này rất kinh khủng, nhưng chỉ cần là cao thủ đều hiểu rõ, Phong Vân Vô Kỵ vừa rồi đã nương tay, hắn chỉ vừa vặn làm tan rã năng lực chiến đấu của bọn họ, thương tổn chân chính lại không lớn.



Những cao thủ trong hệ phái tự do trúng kiếm đều là những người võ công không cao lắm trong đám người lần này đi đến bình nguyên dung nham. Phong Vân Vô Kỵ cũng không muốn tạo sát nghiệt. Trong số này có những người chỉ là mù quáng hùa theo, một số thậm chí ngay cả ở đây rốt cuộc đang làm gì cũng không biết, một số khác lại chỉ đến xem náo nhiệt, nếu như đại khai sát giới, vậy thì có khác gì ma tộc.



Quả nhiên, một chiêu tuyệt học ngự vạn kiếm của Phong Vân Vô Kỵ đã khiến cho rất đông người trong hệ phái tự do công lực không cao dừng tại mặt đất, nhưng một số kẻ khác tự ỷ vào công lực cao tuyệt, tuyệt không chịu lùi bước, một số người còn rút trường kiếm trên người ném xuống đất, trong mắt lóe lên thần sắc hưng phấn, tiếp tục lao về hướng về đám người Phượng Phi đang bị bao vây…



Xa xa phía trên mấy cây ngô đồng, hai gã nam tử áo trắng nhẹ nhàng đứng thẳng trên đỉnh của mấy gốc ngô đồng đã bị cháy một nửa. Bên dưới, một đám nam tử mặc trang phục tương tự, khuôn mặt lạnh lùng đứng thẳng, tay phải nắm chặt chiến đao trắng như tuyết tại thắt lưng. Số lượng của bọn họ khoảng chừng năm mươi người, chính là một nhóm thám tử của Chiến tộc.



- Kiếm Thần quả nhiên đã đến.



Nam tử đứng bên trái nhìn về phía trước, hờ hững nói. Hai bên ngô đồng, những đoàn người trong hệ phái tự do bay nhanh qua, dưới chân nhún một cái, một lần nữa nhảy ra xa.



- Ừm! Có điều không biết vì sao đế quân lại không đến. Lần trước, cộng thêm lần này, đều là cơ hội tốt để giết chết Kiếm Thần. Thật là đáng tiếc!



Nam tử đứng bên phải nói.



- Đây không phải là chuyện chúng ta có thể hỏi đến. Mấy chiến tướng đại nhân đã từng nói qua, hiện nay còn chưa phải là thời điểm để đối phó Kiếm vực. Đế quân tự có dự định của đế quân, chỉ cần có ngài, không chuyện gì mà Chiến tộc chúng ta không giải quyết được.



- Ừm…



Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau, một vị khách không mời đột nhiên tiến đến gần.



- Xin hỏi một chút! Nghe đồn là Hiên Viên thánh kiếm xuất hiện ở nơi này, không biết những người phía trước có phải vì chuyện này mà đến hay không?



Một thanh âm vang dội từ mặt hông bên dưới ngô đồng vang lên. Hai người quay đầu lại. Bên dưới tàng cây ngô đồng, năm mươi đệ tử Chiến tộc cũng đồng thời quay đầu sang. Mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng một cỗ áp lực vô hình lại áp bức về phía tên tráng hán mang theo phác đao * kia.



* Phác đao: một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay.



Mồ hôi lạnh từ trên trán tên cao thủ của hệ phái tự do kia chảy xuống. Trên cây ngô đồng, nam tử bên trái đột nhiên mỉm cười, chỉ vào phía trước lên tiếng:



- Đúng vậy, là ở phía trước! Nếu như ngươi muốn tranh đoạt Hiên Viên thánh kiếm, vậy thì hãy nhanh lên một chút!



- Ồ!



Tên nam tử kia cảm thấy áp lực trên vai nhẹ đi, trong lòng thở phào một hơi, hướng hai người trên cây ngô đồng ôm quyền nói:



- Đa tạ!



Cách đó không xa, một nhóm người trong hệ phái tự do đang chăm chú nghe cũng gật đầu.



Một nhóm cao thủ, không một tiếng động nhanh chóng bay về phía xa…



Trên tán cây, hai người của Chiến tộc nhìn nhau cười. Nước càng hỗn hợp thì càng có ý tứ…



Phong Vân Vô Kỵ đang lo lắng cho sự an toàn của Phượng Phi, tay áo vung lên, đang muốn từ không trung bay xuống giúp giúp một tay, ngay lúc này, tiếng cười âm lãnh của Tàn Sư bỗng vang lên từ phía sau:



- Phong Vân Vô Kỵ, hình như ngươi đã quên ta!



Trong tiếng cười lạnh, một đợt sóng lôi điện năng lượng cường hãn từ không trung bắn xuống.



Phong Vân Vô Kỵ giận dữ hừ một tiếng, đột ngột quay đầu lại, Vô Hạn Tiểu Thiên Địa một lần nữa mở rộng ra. Lôi điện năng lượng bắn xuống và kiếm khí tràn ngập trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa va chạm với nhau, phát ra những tiếng xè xè, hóa thành từng luồng khói xanh biến mất.



Ngay khi khi luồng sóng năng lượng biến mất, Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói:



- Đến mà không đón thì phi lễ, ngươi cũng tiếp của ta một chiêu!



Hai tay hắn giơ lên cao, bên dưới chân, vô số thiết kiếm còn lại bỗng bay ngược ra, kể cả những thanh trường kiếm bên dưới mặt đất cũng phát ra tiếng "ông ông", bay vút lên, quay đầu lại tại không trung, theo ngón tay Phong Vân Vô Kỵ bắn mạnh về phía trên. Trường kiếm dày đặc như châu chấu lại lần nữa bao phủ bầu trời, trong tầm nhìn chỉ có bóng kiếm không thể đếm hết, người và kiếm trùng điệp cùng một chỗ, không thể phân biệt rõ…



- Ha ha ha… Phong Vân Vô Kỵ! Ngươi cho rằng bằng đống sắt vụn này có thể chống lại ta sao? Ta không phải là phế thải…



Tàn Sư tay áo liên tục vung lên, mỗi lần chém ra liền có rất nhiều trường kiếm hóa thành bột phấn…



Ngay khi Tàn Sư chuẩn bị vung tay một lần nữa, mưa kiếm dày đặc như châu chấu trước người đột nhiên tản ra. Bên trong khe hở, một đạo cầu vồng màu đen như dải lụa bắn ra, tốc độ như tia chớp mạnh mẽ cắm vào ngực phải Tàn Sư, tạo thành một cái lỗ lớn, mang ra một chùm máu tươi, rất nhanh nhập vào trong bầu trời phía sau…



- A!



Tàn Sư kêu thảm một tiếng, sắc mặt trở nên tái nhợt, tay trái ôm ngực, lập tức lao thẳng về hướng đông.



Đạo cầu vồng màu đen lại lần nữa lao đến, tay phải Tàn Sư lập tức chém ra. "Xoẹt" một tiếng, Đệ Ngũ Kiếm Đảm từ tay phải Tàn Sư xuyên vào, đâm ra dưới nách. Tàn Sư lại kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, tốc độ nhất thời bạo tăng nhanh chóng chạy đi…



Phong Vân Vô Kỵ vẫy tay phải một cái, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền rít lên một tiếng, vẽ nên một vòng cung tại không trung, nhập vào lòng bàn tay của hắn.



Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn lại, liền phát hiện tên Tiêu Dao Đế Quân đột nhiên xuất hiện kia đã không còn thấy bóng dáng…



"Kéc!"



Một tiếng kêu đau đớn vang lên. Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài đạo đao khí hùng hậu uy lực tuyệt luân từ trong tay vài tên cao thủ Thần cấp chém ra, mạnh mẽ bổ vào cánh của thần thú Ly Loan. Con Ly Loan này dù sao vẫn còn chưa thành niên, lại phải đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, đây gọi là kiến nhiều có thể cắn chết voi, Ly Loan rốt cuộc cũng đã bị thương…



Phượng Phi vẫn duy trì một dáng vẻ lạnh lùng tuyệt đối, trong lạnh lùng mang theo cao quý, trong ưu nhã mang theo cao ngạo; nhưng Ly Loan này khi còn nhỏ đã từng làm bạn với nàng, lúc này lại bị thương, dường như đã kích động một thứ gì đó trong lòng nàng…



- Hiên Viên thánh lệnh không phải là thứ các ngươi có thể tranh giành. Những người nghe được, lập tức thối lui!



Phượng Phi lạnh lùng nói, thanh âm trong trẻo uyển chuyển như châu ngọc, nhưng lại lộ ra một cỗ hàn ý…



Ngay khi Phượng Phi nói ra những lời này, bên trong đoàn người, vài tên cao thủ của hệ phái tự do đang xem náo nhiệt bỗng nhiên sắc mặt kịch biến, nhanh chóng thối lui về phía sau, đồng thời hét lên:



- Mau lui lại! Mau lui lại!



Thế nhưng chẳng có một ai nghe theo hắn, ngược lại ở phía xa, có người nghe hắn kinh hô còn tăgn tốc lao đến nơi này…



Vài tên cao thủ trong hệ phái tự do kia vốn đã đứng cách khá xa, lúc này nghe được giọng nói của Phượng Phi, trên mặt càng lộ ra vẻ sợ hãi, lập tức xoay người, đầu cũng không quay đầu lại bay ra bên ngoài…



- Ta nói rồi, đây không phải là thứ các ngươi có thể tranh giành…



Phượng Phi lẩm bẩm nói, sau đó thân phượng bào đột nhiên mở ra. Một luồng sương mù màu hồng nhạt từ trong cơ thể của nàng tràn ra, nhanh chóng lan rộng đến chu vi mấy trăm trượng, đồng thời một vầng sáng trong suốt như một đóa hồng đỏ rực cũng mở rộng ra…




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch