Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phi Thăng Chi Hậu

Chương 377: Người và thần đều phẫn nộ

Chương 368: Người và thần đều phẫn nộ





Phong Vân Vô Kỵ đi tới đi lui trong Kiếm các, trong đầu không ngừng suy nghĩ.



Tuyết vực, Ngạo Hàn Yên, một lần gặp gỡ. Thời gian đằng đẵng, tu luyện vĩnh viễn không dừng, hoàn cảnh sinh tồn khoấc liệt, những thứ này từ lâu đã khiến cho Phong Vân Vô Kỵ giống như đại đa số Thái Cổ võ giả: lạnh lùng, khó có thể bị ngoại vật hấp dẫn.



Cho dù đối phương là một nữ tử xinh đẹp, Phong Vân Vô Kỵ vẫn cho rằng, nữ tử này sẽ như đại đa số người mà hắn gặp phải, trở thành một người khách qua đường vội vã trong cuộc đời, thế nhưng…



"Đi, hay là không đi?" Phong Vân Vô Kỵ đi tới đi lui trong Kiếm các, trong lòng do dự. Nếu như tin tức không sai, Tuyết vực lần này sẽ rất khó ngăn cản được Phong tộc tiến công. Một khi Tuyết vực bị diệt vong, sợ rằng toàn bộ Thái Cổ sẽ chỉ còn lại nam nhân…



Về tình về lý, Phong Vân Vô Kỵ đều cảm thấy mình hẳn là nên đi cứu viện Tuyết vực, thế nhưng hắn ẩn ước lại cảm thấy có chút không thích hợp: "Tuyết vực đều là nữ tử. Tại Thái Cổ, ít có võ giả nào lại đi đối phó với nữ tử, cho dù là thù hận phần lớn cũng sẽ bỏ qua. Thời gian tồn tại của Tuyết vực tựa hồ cũng không phải rất lâu, chí ít cũng không lâu như Phong tộc, vì sao Phong tộc vừa xuất hiện liền muốn đưa những nữ tử này vào chỗ chết? Giữa hai bên hẳn là không có xung đột mới đúng."



Ngoài cửa mưa to tầm tã, thời gian vô cùng khẩn cấp, nếu như tin tức thu được chuẩn xác, lúc này Phong tộc sợ rằng đã cách Tuyết vực không xa, thậm chí đã bắt đầu tấn công Tuyết vực. Suy nghĩ kỹ càng một chút, Phong tộc tạm thời còn không biết vị trí chuẩn xác của Tuyết vực thánh điện, nhưng dựa theo thời gian mà tính, hiện tại cũng không sai biệt lắm đã đến rồi.



Thời gian khẩn cấp, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng không ngừng do dự, hành vi của Phong tộc chung quy vẫn khiến cho hắn cảm thấy có chút quỷ dị. Ngay lúc này, một việc khác đã khiến cho hắn hạ quyết tâm.



- Chủ công! Lại có tin tức mới nhất.



Trong bóng tối, một bóng người quỳ sát góc, cung kính nói.



- Nói đi!



Phong Vân Vô Kỵ dừng lại, trầm giọng nói.



- Chủ công! Tin tức mới nhất, Tuyết vực đã bị Phong tộc vây khốn. Đám thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, vực chủ Tuyết vực từ trong băng điện bay vọt lên, giao đấu với một người trong hư không, nghi ngờ đó chính là tộc trưởng Phong Tôn của Phong tộc. Tuyết vực bại vong chỉ là vấn đề thời gian. Đám thuộc hạ cảm thấy tình thế nghiêm trọng, không đợt cuộc chiến kết thúc, liền khẩn cấp đem tin tức truyền về Kiếm các. Xin chủ công định đoạt!



"Ầm ầm!"



Những tia chớp nổ vang bên ngoài Kiếm các, chiếu sáng toàn bộ đất trời. Vừa nghe được tin tức này, Phong Vân Vô Kỵ liền kinh ngạc đến ngây người.



"Vì sao? Vì sao? Vì sao Phong tộc lại muốn tấn công Tuyết vực?"



Sự tình quá khẩn cấp, Phong Vân Vô Kỵ đã không còn thời gian nghiên cứu nguyên nhân bên trong, tâm niệm vừa động, thân hình đã như tia chớp vọt ra, lai vào trong đêm mưa mờ mịt. Từ ngoài cửa Kiếm các nhìn ra, chỉ thấy một đạo không khí sáng trắng kéo dài mấy ngàn trượng trong hư không …



"Tách tách!"



Tại khoảnh khắc Phong Vân Vô Kỵ lao đi, bên ngoài Kiếm các, vầng sáng vô hình kia cũng đột nhiên biến mất. Phía trên, đại lượng nước mưa ào ào rơi xuống vách tường bên ngoài Kiếm các, tiếng va chạm lộp bộp không ngừng vang lên. Một phiến mưa bụi xuyên qua khe hở phun vào bên trong, khiến cho Kiếm các khô ráo trong nháy mắt trở nên ẩm ướt…



Trên đường từ Kiếm các thông đến Tuyết vực, một thông đạo chân không hình người không ngừng kéo dài trong hư không, nhưng lại không nhìn thấy một bóng người nào…



Nước mưa mưa tầm tã rơi xuống, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chỉ có một ý niệm: Nhanh! Phải nhanh hơn nữa…



Kiếm vực và Tuyết vực cách nhau khá xa, cho dù tốc độ dựa vào của Phong Vân Vô Kỵ, muốn chạy đến Tuyết vực cũng phải cần ít ngày nửa ngày, nhưng thời gian không đợi người…



Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chỉ còn lại một chữ "nhanh", tất cả những thứ khác đều bị bỏ qua. Cảnh vật hai bên lướt qua bên cạnh, thậm chí không kịp lưu lại một tàn ảnh trong mắt hắn, những nơi đi qua, tất cả cảnh vật dường như hòa hợp thành một thể.



"Ta còn có thể nhanh hơn!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng kêu lớn. Trong sâu xa, một loại cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, hắn cảm nhân được thân thể của mình trở nên nhẹ vô cùng, càng ngày càng nhẹ, những thứ hai bên đều hóa thành những sợi tơ trắng mơ hồ bay về phía sau, loại cảm giác thần thức mở rộng vô hạn lại lần nữa dâng lên trong lòng, nhưng lần này dường như có chút bất đồng…



Nếu như thời gian chậm lại mấy vạn lần, có thể xuyên qua nước dày đặc trong hư không nhìn thấy được thân hình Phong Vân Vô Kỵ. Cho dù thời gian chậm lại vô số lần, tốc độ của hắn vẫn nhanh đến kinh người. Nước mưa tựa hồ ngừng lại lơ lửng ở chung quanh, nhưng tốc độ của hắn thì lại không giảm đi bao nhiêu. Một vầng sáng trắng từ trong cơ thể phát ra, đồng thời càng lúc càng lớn, càng lúc càng chói mắt, những giọt mưa chung quanh đều bị nhiệt độ cao trong cơ thể hắn phát ra chưng thành hơi nước…



"Xoẹt!"



Khi ánh sáng trong cơ thể bắn ra đạt đến mức cường liệt nhất, một thanh âm lạ lùng bỗng vang lên. Từ không trung quan sát xuống, thân ảnh Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên khựng lại, sau đó toàn bộ tan ra, hóa thành từng điểm sáng trắng tiêu tán giữa hư không…



Không ai biết vì sao lại phát sinh loại tình huống này, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không biết. Sau một khắc, hắn cảm nhận được thân thể dường như đã biến mất, cũng không phải là loại biến mất như ý nghĩa truyền thống…



Vô số không gian thật nhỏ xuyên việt qua bên cạnh người, linh hồn nhanh chóng lướt qua trong không gian kết cấu của Thái Cổ. Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được rõ ràng quá trình này, nhưng còn chưa hiểu được đây là chuyện gì, loại xuyên việt không gian vượt quá tư duy cực hạn này đã ngừng lại, trước mắt trở nên sáng ngời, loại cảm giác thân thể tồn tại lại lần nữa trở về trong đầu.



Chung quanh đỉnh băng khổng lồ cao đến vạn trượng, hoa tuyết dày đặc lả tả bay xuống. Dưới đỉnh tuyết khổng lồ, từng vết tích hình cung kỳ dị phủ kín bên ngoài tuyết đọng.



Dưới đỉnh tuyết đồ sộ cao vạn trượng, một chùm điểm sáng dày đặc đột nhiên từ sâu trong hư không xuất hiện. Hư không nơi điểm sáng tràn ngập đột nhiên trở nên vặn vẹo, sau đó vô số điểm sáng bỗng ngưng kết lại, hình thành một thân thể hoàn mỹ, những điểm sáng còn lại hội tụ thành một kiện y phục màu trắng khoác lên thân thể nam tử kia.



Ánh mắt đảo qua những vết tích hỗn loạn trên mặt tuyết, Phong Vân Vô Kỵ ẩn ước phân biệt được một số dấu chân nhợt nhạt của nữ tử. Tại Thái Cổ, đạp tuyết vô ngân thật sự không phải là công phu cao thâm gì, vết tích trên mặt tuyết chỉ có thể nói lên một vấn đề, đó là đệ tử Tuyết vực đã bị Phong tộc làm cho cực kỳ cấp bách.



Tiếng gió thổi gào thét, trên đỉnh tuyết mây mù tràn ngập, Tuyết vực thánh điện loáng thoáng hiện ra trên đỉnh núi.



Phong Vân Vô Kỵ nhún chân một cái, tóc dài phiêu dật, người đã như một mũi tên, theo cơn gió bên cạnh đỉnh tuyết bay lên…



Gió tuyết đầy trời thổi qua bên tai. Phong Vân Vô Kỵ tại không trung gập lại, nhẹ nhàng hạ xuống trên sườn núi. Bốn phía yên ắng, trong hư không chỉ có tiếng gió tuyết tiêu điều. Thần thức đảo qua, lại không phát hiện bất cứ khí tức nào của người sống, cũng không có khí tức của Phong tộc.



Loại yên tĩnh dị thường này làm cho Phong Vân Vô Kỵ không khỏi trong lòng khẽ động, một loại cảm thụ không tốt dâng lên trong lòng…



Băng điện trong yên tĩnh dị thường, không có một đệ tử nào. Phong Vân Vô Kỵ bước nhanh về hướng băng điện, đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong liền đập vào trong mắt…



- A!



Phong Vân Vô Kỵ đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn những thi thể ngổn ngang trong băng điện. Những nữ tử hôm qua còn sống khoẻ mạnh, lúc này đã hoàn toàn biến thành thây khô. Máu tươi từ trong cơ thể các nàng trào ra, bắn tung tóe quanh tường và mặt đất, đây chính là là triệu chứng sau khi chết của Phong Ma Thiên Hạ quyết.



Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó bước nhanh qua những thi thể này, đi vào bên trong…



"Nàng sẽ không cũng gặp phải độc thủ chứ?…" Phong Vân Vô Kỵ tâm loạn như ma. Tại một cánh cửa, hắn nhìn thấy một hàng chữ viết ngay ngắn: "nhanh cứu cung chủ!". Bên cạnh hàng chữ viết kia, một nữ tử khuôn mặt vặn vẹo, cực độ thống khổ nằm trên mặt đất, một ngón tay nhuộm máu duỗi thẳng ra.



"Vì sao lại ra tay tàn nhẫn với những nữ tử này như vậy?" Phong Vân Vô Kỵ gia tăng tốc độ. Nhiều lần, tại phía trên một gian phòng khác do hàn băng tạo thành cách xa nhau, thân hình của hắn bỗng nhiên gập lại, giống như hình người xuyên việt, đáp xuống phía trên Tuyết vực băng điện.



Phía trên băng điện, vô số thi thể của nữ tử như thiên nữ tán hoa rải rác khắp nơi. Nơi cao hơn, vô số thi thể và tiên huyết trôi nổi giữa không trung, một lực lượng kỳ dị khiến cho thân thể các nàng sau khi chết vẫn lơ lửng giữa hư không…



Trên trời, dưới đất, thi thể của những nữ tử mỹ lệ đầy trời, còn có máu tươi trôi nổi tại không trung, tạo thành một hình ảnh quỷ dị, ảm đạm mà kinh hãi.



Từ trên mặt những nữ tử này, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được một sự kiên cường, trước khi chết dường như các nàng đang liều mạng bảo vệ thứ gì, giống như thứ này so với sinh mệnh của các nàng còn trọng yếu hơn…



Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm một chút, sau đó phóng ra một bộ phân nhỏ thần thức bị phong ấn trong đầu. Sau một khắc, vô số tin tức liền tràn vào trong đầu hắn, trong số những tin tức này có cả tin tức tường tận về vị trí không gian của Tuyết vực băng điện.



Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, từng bước bước về phía trên. Đến bước thứ mười hai, cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến đổi, hắn đột nhiên xuất hiện trong một không gian rộng lớn hư vô. Một cầu thang bằng bạch ngọc thật dài từ dưới chân uốn khúc kéo dài về phía trên. Trên đỉnh, một kiến trúc to lớn màu trắng hình chữ "vạn" lơ lửng giữa không trung, bóng râm che phủ cả Phong Vân Vô bên trong. Trong không gian tràn ngập một cỗ lực lượng quái dị.



Trên cầu thang bằng bạch ngọc kéo dài từ phía dưới đến nơi cao nhất, rất nhiều phụ nhân mặc cung trang tuổi tác dường như rất lớn, thực lực bản thân cũng tuyệt đối mạnh hơn lực lượng mà Tuyết vực biểu hiện nằm trên những bậc thang, máu tươi từ phía trên chảy xuống đến chân Phong Vân Vô Kỵ. Máu loãng đỏ tươi được thềm đá trắng tinh làm nổi bật có vẻ cực kỳ chói mắt.



Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng bước lên. Tại đầu cùng của cầu thang bạch ngọc, một phụ nhân trên mặt che một tấm lụa mỏng, ung dung lộng lẫy quỳ rạp trên mặt đất, trong đôi mắt phượng lộ ra bên ngoài khăn che mặt tràn ngập mê man và tuyệt vọng, còn có cực độ thống khổ. Từ trang phục mà nhìn, rất có thể là cung chủ của Tuyết vực băng điện,



Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, ý niệm cường liệt đầy rẫy trong hư không liền liền tràn vào trong đầu như thôn tính, cấu trúc thành một hình ảnh thảm liệt.



Trong hình ảnh, những cao thủ ẩn cư của băng điện này tựa hồ đang ngăn cản một người, một người cường hoành mà vô hình, nhưng không ai có thể ngăn cản hắn.



Tận cùng của hình ảnh, Phong Vân Vô Kỵ "nhìn" thấy được một cỗ cương phong cuốn về hướng viên cầu trung tâm của kiến trúc hình chữ vạn , mạnh mẽ phá ra một lỗ hổng…



Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Phong Vân Vô Kỵ xuyên qua lỗ hổng hình người kia, thấy được một chiếc giường băng bạch ngọc cổ xưa. Bước vào trong phòng, một mùi thơm liền xông vào mũi. Bàn tay lướt qua trên giường băng, một loại cảm giác nóng ấm truyền đến, Phong tộc rời đi vẫn chưa lâu.



Bỗng nhiên, từ xa xa, một cỗ khí tức bá đạo tràn đến, xuyên qua tầng tầng không gian. Từ trong khí tức quen thuộc kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được sự phẫn nộ của một con dã thú bị thương, còn có một cỗ xung động hủy diệt tất cả.



- A!



Một tiếng gầm giận dữ vang lên, chiến ý khổng lồ tràn đến, toàn bộ không gian đều rung chuyển. Chiến Đế đã càng ngày càng gần.



"Người ở đây có quan hệ mật thiết nào đó với Chiến Đế." Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng đưa ra cái kết luận này. Hiển nhiên Chiến Đế cũng nhận được tin tức, nhưng bản thân hắn không am hiểu khinh công, cho nên đã đến chậm một chút. Từ khí tức của Chiến Đế mà phán đoán, vào lúc này, bất cứ người nào xuất hiện tại không gian này sợ rằng đều sẽ bị hắn điên cuồng công kích.



Phong Vân Vô Kỵ cũng không muốn bị Chiến Đế trong lòng tràn đầy dục vọng hủy diệt quấn lấy, bởi vì còn có một người cần hắn giải cứu.



Ngạo Hàn Yên!



Phong Vân Vô Kỵ lục soát toàn bộ không gian, những cũng không phát hiện thi thể của Ngạo Hàn Yên.



Một lần nữa giải phong một bộ phận ý thức phong ấn trong linh hồn, Phong Vân Vô Kỵ lại tiến vào trong loại cảnh giới thống khổ kia. Từ trong vô số tin tức, rốt cuộc đã phát hiện một chút tins tức hữu dụng.



Sau một khắc, thân thể Phong Vân Vô Kỵ liền hóa thành vô số điểm sáng, trong nháy mắt tan ra, biến mất giữa không gian…










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch