Kết cấu của vũ trụ không phải là vĩnh viễn bất biến. Rất nhiều vị diện liền nhau, hai vị diện thậm chí càng nhiều hơn cùng sở hữu một vách chắn vị diện. Nhưng giữa vị diện cũng có thể không liền nhau; nếu như khoảng cách giữa vị diện phi thường gần, sẽ được gọi là khe hở vị diện; nếu như khoảng cách phi thường xa, giữa hai vị diện đó sẽ tràn ngập hắc ám và hư không vô tận.
[Thánh điện quy tắc thiên]
Phong Vân Vô Kỵ đi phía trước, Độc Cô và Tây Môn ở phía sau, ba người bay lên, như tia chớp lao về phía hố đen to lớn trên bầu trời, trong nháy mắt đã vào chìm vào bên trong. Ngay sau khi ba người lao vào số đen sâu thẳm hình vòng xoáy, một trận ánh sáng cường liệt bỗng từ trong hố đen bắn ra, bao phủ khắp cả thiên địa. Kiếm ý hùng hậu ẩn chứa trong ánh sáng trong nháy mắt hủy diệt toàn bộ ác ma đang lao tới, cánh gãy và chân tay cụt bay đầy trời, ma huyết màu đen vẩy ra như mưa.
Trong hư không vô tận, ba người tạo thành thế tam giác đặt chân giữa hư không, dưới chân chính là vòng xoáy màu đen to lớn kia. Đường nét mơ hồ của vị diện bên dưới vòng xoáy to lớn cũng biến mất trong sương đen nồng đậm tràn ngập chung quanh.
Phía trên vang lên từng tiếng rít, bên trong còn mang theo thanh âm chấn động của những đôi cánh ác ma. Ba người hờ hững ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua bóng tối dày đặc nhìn thấy vô số ác ma vị diện dữ tợn đang từ bốn phương tám hướng tràn về thông đạo hình vòng xoáy dưới chân, những đôi mắt ác ma hung ác phát ra ánh sáng sắc bén trong bóng tối.
- Giết chết bọn chúng!
……
Từng tiếng thét chói tai từ bốn phương tám hướng vang lên. Ác ma gào thét tràn đến như một đám mây châu chấu, từng đạo ma khí trong cơ thể phát ra, như những cột khói từ phía trên bắn xuống, từng đạo ma khí hội tụ thành những cột ma khí lớn hơn đánh về phía ba người.
Ngay lúc này, Độc Cô Vô Thương đột nhiên bước ra một bước, tay phải không nhanh không chậm vẽ lên không trung một vòng. Một cỗ kiếm ý hạo hàn nhu hòa, có lực lượng bao dung vạn vật quét qua hư không, trong nháy mắt, từng đạo ma khí điên cuồng công đến biến mất vô tung…
Đông đảo ác ma đang từ phía trên điên cuồng lao xuống đột nhiên trong từ cực động chuyển thành cực tĩnh, lơ lửng phía trên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, giống như không thể tin được. Trong vô thanh vô tức, tất cả công kích đều giống như trâu chìm vào biển…
Đông đảo ác ma còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, bên trái Phong Vân Vô Kỵ, Tây Môn Y Bắc cũng bước ra một bước, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, mái tóc dài không gió tự động phất phơ, thiết kiếm trong tay phải hóa thành một hư ảnh mơ hồ, hai tay cầm kiếm, chém vào hư không trước người…
"Ầm!"
Lấy ba người làm ranh giới, hư không bỗng nhiên biến thành nửa trắng nửa đen, dị trạng này chỉ duy trì không đến một khoảnh khắc liền biến mất vô tung, nhanh đến mức khiến cho người ta gần như cho rằng đây chỉ là ảo giác.
Tây Môn Y Bắc chậm rãi thu kiếm, mái tóc dài bay lượn cũng dần dần lắng lại. Trong hư không bên phải hắn, tro đen ào ào rơi xuống, cả một khoảng không rộng lớn không còn lại một ác ma nào, chỉ có tro đen dày đặc. Còn ở bên trái, thi thể ác ma rậm rạp lẳng lặng lơ lửng trong hư không, biểu tình trên mặt vẫn như một khắc trước khi Tây Môn Y Bắc xuất kiếm, nhưng trong thân thể đã không còn một chút dấu hiệu của linh hồn, toàn bộ đều đã chết.
Một bên là hư vô, còn một bên lại những xác chết lơ lửng, cảnh tượng cổ quái này che phủ thần thức của ba người có khả năng cảm nhận một khoảng cách thật xa.
Giải quyết xong toàn bộ đám tiểu ác ma yếu ớt, ba người không nói một lời, Phong Vân Vô Kỵ dẫn đầu, lướt nhanh về sâu trong hư không.
Một nhóm ba người, trong thời gian dài đằng đẵng đã dần dần hình thành một sự ăn ý vô hình. Sau khi thực lực của ba người đều đạt đến Thần cấp, sự ăn ý này lại sinh ra một loại uy hiếp cường đại khó có thể dùng lời nói rõ.
Một đường tiến về địa điểm mà hóa thân cuối cùng biến mất, dọc theo đường đi, ác ma thời không vô cùng vô tận lao về phía ba người, nhưng chỉ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Phòng ngự của Độc Cô, công kích của Tây Môn, hai người liên thủ, mỗi người một kiếm, chỉ tùy tiện ra tay, nhưng trong tầm nhìn, tất cả ác ma đều bị thanh trừ.
Phong Vân Vô Kỵ căn bản không cần động thủ. Dưới sự phối hợp của Tây Môn và Độc Cô, không một ác ma nào có thể đến gần. Trong hư không mấy vạn dặm, bên phải là một phiến hư vô, còn bên trái lại là xác chết trôi nổi khắp nơi.
Sâu trong bóng tối, tại một nơi trong vực sâu vũ trụ, khí tức của ác ma còn cường hãn hơn so với ba người đã gặp từ phía xa truyền đến, khí tức cường đại đó số lượng không dưới mấy ngàn. Tại trung tâm của vực sâu bị ma vụ dày dày đặc bao phủ, một tồn tại cường đại đang lạnh lùng xuyên qua thời không nhìn về phía ba người.
Ba người bay vọt lên, không chút do dự lao vào trong sâu bị ma vụ nồng đậm bao phủ.
- Ha ha ha! Hoan nghênh những bằng hữu nhân loại đến từ vị diện xa xôi quang lâm!
Một giọng nói như chuông lớn vang lên trong hư không:
- Ta đã chuẩn bị tốt, hãy hưởng thụ bữa tiệc mỹ vị của ta.
- Ha ha ha…
Chúng ác ma phụ họa điên cuồng cười rộ lên.
Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ chợt lóe sáng. Ánh mắt đảo qua, tất cả ác ma đang cười lớn đều không khỏi cúi đầu, tiếng cười đột nhiên mà dừng. Nhiều ác ma như vậy, nhưng không một kẻ nào có thể chống lại ánh mắt của hắn.
- Khốn khiếp!
Sau một thoáng trầm mặc, một tiếng gầm cực độ giận dữ vang lên. Ba người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong vực sâu, một ác ma khổng lồ cường đại được đông đảo ác ma vây quanh đang giận dữ quan sát ba gã khách không mời mà đến.
Thân thể cứng rắn hơn sắt thép, vẻ ngoài ngăm đen mang theo sáng bóng lạnh lẽo, thân hình cao lớn, năm chiếc sừng cong cong thật dài, cùng với ngọn lửa màu đen không ngừng phun ra nuốt vào khắp toàn thân, ánh mắt lạnh lùng gây cho người ta áp lực, có cảm giác như hít thở không thông, đây chính là tồn tại cường đại thống lĩnh đông đảo ác ma vị diện lưu lạc trong hư không mà đám người Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy.
- Chỉ là ba tên nhân loại, không ngờ lại dọa cho các ngươi thành cái dạng này!
Tên ác ma lĩnh chủ cường đại kia gầm lên.
Dưới thân, nước đen không biết sâu bao nhiêu theo tiếng mà chấn động, thân thể cao lớn từ từ đi đến. Hắn có đầu của ác ma và thân người, nhưng nửa người dưới thì lại là thân thể cự thú, còn có một cái đuôi trâu thật dài.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong vực sâu, đại lượng bọt nước văng khắp nơi. Một đạo ma khí dày đặc hình tròn từ dưới thân ác ma lĩnh chủ lan về bốn phía, khí tức thuộc về người ở địa vị cao bao trùm khắp cả vực sâu vũ trụ này, khiến cho chúng ác ma không khỏi run lên bần bật.
- Giết chết bọn chúng!
Ác ma lĩnh chủ gầm lên, một ngón tay xù xì như vỏ cây vạn năm chỉ về hướng ba người.
Hư không rung động. Chúng ác ma tựa hồ tỉnh táo lại, giận dữ gầm lên, từ phía sau thân thể khổng lồ gần trăm trượng của ác ma lĩnh chủ tràn ra, lao về hướng ba người. Trong khoảng thời gian ngắn, ma khí như mây đen dày đặc che lấp tứ phương, tràn về phía ba người Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ gật đầu. Phía sau, Tây Môn Y Bắc ngược gió tiến lên, trực tiếp lướt qua bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, hướng về cơn sóng ác ma như vạn ngựa phi nhanh, thần thái lạnh lùng bình tĩnh.
"Ầm!"
Một luồng ánh sáng đen trắng giao nhau từ trong tay Tây Môn Y Bắc phát ra, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ vực sâu đen kịt. Tiếng nổ lớn như long trời lở đất, thanh thế khiến cho ác ma cường đại nhất cũng phải khiếp sợ…
Chỉ một chiêu, bên cạnh ác ma lĩnh chủ, gần ngàn tên ác ma hộ vệ cường đại cùng với ác ma lớn nhỏ gần đó đều tử thương gần như không còn, chỉ lưu lại một phiến tử thi lẳng lặng trôi nổi giữa hư không.
Trong phiến vực sâu ma vụ bao phủ này, từ vô cùng huyên náo trong nháy mắt lại trở nên cực kỳ an tĩnh, chỉ còn lại một mình ác ma lĩnh chủ mở đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào phiến tử thi lơ lửng, tựa hồ không thể tin được những gì xảy ra trước mắt.
- Trời ạ, trời ạ…
Ác ma lĩnh chủ không ngừng lẩm bẩm hai chữ này. Khoảnh khắc sáng rực kia đã hoàn toàn chấn động linh hồn của hắn. Hắn không cách nào lý giải được, trong một thân thể nhân loại nhỏ bé vì sao lại có thể phát ra lực lượng cường đại đến như vậy, trong nháy mắt đã hủy diệt tất cả thủ hạ của hắn.
Trong cặp mắt lớn như chuông đồng tràn đầy mê man, tựa hồ còn đang chìm đắm trong một ác mộng chưa tỉnh lại.
- Không, không!
Trong yên tĩnh, ác ma lĩnh chủ đột nhiên vung vẩy hai cánh tay lớn ngăm đen, hướng về bầu trời gầm lớn:
- Ta nhất định phải giết chết các ngươi!
Trong tiếng rống giận dữ, một vầng sáng đen kịt từ trong cơ thể ác ma lĩnh chủ bắn về bốn phía.
- Muốn sống hay chết?
Một thanh âm lạnh tận xương tủy từ trên đầu vang lên. Ác ma lĩnh chủ toàn thân cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên, lĩnh vực đang lan ra cũng trong nháy mắt dừng lại.
Phía trên chiếc sừng trắng như ngà voi dài nhất của hắn, một gã nam tử nhân loại đang đứng phía trên, chỉ cách một tầng lĩnh vực hơi mỏng. Ánh mắt của nam tử này vô cùng lợi hại, giống như có thể xuyên qua thể xác trực tiếp nhìn thấu linh hồn, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.
"Con sâu nhỏ này rốt cuộc làm thế nào leo lên đỉnh đầu ta? Vì sao ta căn bản không cảm giác được?"
- Thần phục, hay là chết?
Trên đỉnh đầu, thanh âm hờ hững băng lãnh lại vang lên.
- Muốn ta thần phục nhân loại, ngươi đang nói giỡn sao?
Ác ma lĩnh chủ gầm lớn một tiếng, lĩnh vực đen kịt lại lần nữa bắn mạnh ra…
"Ầm!"
Một đạo thần thức cường đại hóa thành hình mũi nhọn cuyên qua vầng sáng lĩnh vực của ác ma lĩnh chủ, trực tiếp đâm vào đầu hắn.
"Ầm!"
Lực lượng cường đại ẩn chứa trong thần thức khiến cho thân thể cao lớn ác ma lĩnh chủ bị nhấc bổng lên, bay ra khỏi nước, lại lần nữa rơi xuống trong vực sâu bên dưới.
Một cỗ lực lượng linh hồn cường đại nặng nề ép xuống trên hồn thể của ác ma lĩnh chủ. Hắn căn bản không thể tưởng tượng, một nhân loại nhỏ bé lại có linh hồn cường đại đến như vậy. Trước mặt loại lực lượng này, toàn bộ linh hồn của hắn đều không thể động đậy, đừng nói đến thi triển lĩnh vực.
"Cộp cộp!"
Tiếng bước chân từ trước người vang lên:
- Nói cho ta biết tên của ngươi!
- Ba Nhĩ Đích Tư Tháp.
Ác ma lĩnh chủ toàn thân run lên. Chỉ là một lần xâm lấn vị diện bình thường, hắn làm sao cũng không ngờ được lại chọc vào địch nhân cường đại như vậy. Đứng trước lực lượng của đối phương, hắn căn bản không có một cơi hội phản kháng nào.
- Nói cho ta biết, đây là cái gì?
Phong Vân Vô Kỵ tóc dài phất phới, tay phải nắm lại. Từ trên ngực ác ma lĩnh chủ, một khối da thịt bổng thoát ra, bay vào bàn tay của hắn.
- A!
Linh hồn của Ba Nhĩ Đích Tư Tháp chấn động, phát ra một tiếng kêu thảm liệt, giống như thứ bị Phong Vân Vô Kỵ kéo xuống không phải huyết nhục mà là linh hồn của hắn.
- Ta, ta cũng không biết.
- Ồ?
Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng. Ác ma lĩnh chủ chỉ cảm thấy toàn bộ linh hồn đều co quắp lại, giống như bị lửa địa ngục thiêu đốt, nhịn không được phát ra những tiếng kêu thảm thiết như xé nát ruột gan.
- A!
- Ta nói, ta nói! Đó, đó là tiêu chí của chủ nhân vĩ đại…
Ba Nhĩ Đích Tư Tháp toàn thân run rẩy. Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng cảm giác được, khi tên ác ma lĩnh chủ này nói đến hai chữ "chủ nhân" trong lòng cực kỳ sợ hãi, loại sợ hãi này còn lớn hơn so với sợ hãi mình.
Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu xuống, một lần nữa liếc nhìn dấu vết to lớn trên da thịt. Đó là một tiêu chí vô cùng đơn giản, một chiếc mặt nạ màu bạc.
Ký ức từ sâu trong đầu bỗng hiện lên. Phong Vân Vô Kỵ cầm khối da thịt từ ngực ác ma lĩnh chủ trong tay, thì thào lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là Hoàng của chiến trường thần ma cổ?
- Tây Môn…
Phong Vân Vô Kỵ xoay người, trở về vị trí ban đầu.
Tây Môn Y Bắc gật đầu, lập tức triển khai trường kiếm trong tay…