Ngày thứ ba sau khi Đệ Nhất phân thần điều khiển Luyện Ngục Chi Vương vượt qua tầng tầng hư không, hàng lâm đến vùng đất bỏ hoang, cũng chính là lúc Ám Cát Cổ Đức ở trong hư không gặp được An Đức Liệt bị chiêu thứ tám của Kiếp Ma Đạo đánh trọng thương nguyên thần, chỉ còn thoi thóp một hơi.
"Ầm!"
Từng vòng sóng gợn nổi ra, Ám Cát Cổ Đức quần áo lam lũ, tóc tai bù xù từ trong hư không bước ra. Sau khi vẽ nên một đường ngiêng trên bầu trời, hắn từ từ đáp xuống mặt đất sương mù dày đặc tràn ngập. Mặc dù quần áo trên người rách nát, mái tóc rối tung, nhưng cặp mắt của hắn lại lấp lánh có thần.
Khi bóng dáng của Ám Cát Cổ Đức xuất hiện trên bầu trời tây bắc Ma Giới, trên mặt đất rộng lớn, đông đảo Cửu U chiến sĩ liền quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Tham kiến đại nhân!
Từ trên người Ám Cát Cổ Đức, đám Cửu U chiến sĩ vốn có cảm giác nhạy bén đã nhận ra được khí tức của An Đức Liệt. Đối với tất cả địa Cửu U chiến sĩ, hiện giờ An Đức Liệt chính là nhân vật chí cao vô thượng.
- A!
Bên ngoài sương mù, đám yêu ma nhìn thấy cảnh này nhất thời trở nên ồn ào.
- Đó không phải là Ám Cát Cổ Đức đại nhân sao? Ngài đã trở lại rồi sao?
- Tại sao Cửu U chiến sĩ lại tỏ ra thần phục ngài?
- Quá tốt rồi, ma tộc chúng ta cuối cùng vẫn còn một cao thủ.
- Có lẽ, Ám Cát Cổ Đức đại nhân sẽ dẫn dắt chúng ta phản công đám nhân tộc Thái Cổ kia.
Đối với những nghị luận này, Ám Cát Cổ Đức cũng không để ý tới. Ung dung sửa sang lại áo quần một chút, hắn liền cất bước đi vào sâu trong sương mù dày đặc, nơi Chủ Thần thứ mười bốn nghỉ ngơi.
- Ám Cát Cổ Đức tham kiến Chủ Thần thứ mười bốn đại nhân!
Đối mặt với bóng đen chọc trời như ngọn núi lớn trong sương mù dày đặc, Ám Cát Cổ Đức ung dung quỳ xuống, một tay ôm lấy ngực, cung kính nói.
- Ừ.
Chủ Thần thứ mười bốn dường như cũng không cảm thấy bất ngờ vì sự xuất hiện của Ám Cát Cổ Đức, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng. Bóng ma to lớn của hắn đứng sừng sững trong trời đất, giữa trán hiện lên hai điểm màu vàng tối, dần dần khuếch tán ra, hóa thành một cặp mắt hoàng kim lạnh giá vô tình. Có điều không biết vì sao, trong cặp mắt lạnh nhạt này lại hiện lên một chút suy yếu.
Ánh mắt của Chủ Thần thứ mười bốn nhìn vào trên người Ám Cát Cổ Đức, sau đó một luồng ý thức cường đại tràn vào trong hắn. Một cảm giác như kim đâm lên trong lòng, nhưng Ám Cát Cổ Đức cũng không chống cự, ngược lại buông lỏng sự khống chế đối với thân thể.
"Ầm!"
Trong đầu vang lên một tiếng, đồng thời thân thể Ám Cát Cổ Đức cũng hơi run lên. Sau đó tin tức cặn kẽ liên quan đến Ám Cát Cổ Đức, từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, việc lớn việc nhỏ nhanh chóng lướt qua trong hư không dưới dạng những hình ảnh mơ hồ.
Ám Cát Cổ Đức biết, đây là Chủ Thần thứ mười bốn đang lật xem ký ức của hắn. Ký ức có được từ An Đức Liệt đã nói rõ, Chủ Thần thứ mười bốn chính là nhờ vào phương thức này để biết được tin tức kỹ càng của Thái Cổ, lại thông qua phán đoán của An Đức Liệt, tìm được chỗ ẩn thân chính xác của Đông Phương Thanh Long, sau đó phát động tấn công.
Trên thực tế, kế hoạch tấn công Thái Cổ của Chủ Thần thứ mười bốn, đều là dựa vào "ý tưởng tấm công Thái Cổ" trong đầu An Đức Liệt.
Mặc dù luận về lực lượng, ngoài chư thần ra, Chủ Thần thứ mười bốn chính là sinh linh đỉnh cao trong toàn bộ vũ trụ, nhưng đối với thế giới này, đối với Thái Cổ, Ma Giới và Thiên Đường, hắn lại giống như một đứa trẻ vô tri. Phương thức tiếp thu kiến thức của hắn chính là lật xem ký ức của đối phương như vậy.
Ám Cát Cổ Đức cố gắng chịu đựng đau đớn do ý thức cường đại biến thái của Chủ Thần thứ mười bốn lật xem ký ức. Sâu trong nội tâm, hắn bỗng có một sự hiểu ra. So với Chủ Thần thứ mười bốn trong ký ức của An Đức Liệt, Chủ Thần thứ mười bốn hiện giờ mặc dù vẫn cường đại biến thái, nhưng rõ ràng đã có dấu hiệu suy yếu, quả nhiên đã bị thương rất nặng trong hành động tại Thái Cổ.
Mặc dù đã đưa ra kết luận này, nhưng Ám Cát Cổ Đức vẫn không dám xem thường. Lạc đà gầy còn lớn hơn so với ngựa, dù là một Chủ Thần sa sút cũng tuyệt đối không phải thứ mà sinh vật phàm tục có thể khinh nhờn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, giọng nói của Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng vang lên trong đầu Ám Cát Cổ Đức: "Đi đi… thay thế An Đức Liệt!"
Khi nói những lời này, Chủ Thần thứ mười bốn cũng chưa từng hiện thân. Hắn thu hồi ý thức cường đại của mình, sau đó đi vào quốc độ tối đen trong sương mù dày đặc.
- Ám Cát Cổ Đức nhất định sẽ toàn lực thần phục Chủ Thần thứ mười bốn đại nhân!
Ám Cát Cổ Đức cung kính nói. Cho đến khi khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn hoàn toàn biến mất khỏi hư không, hắn mới đứng dậy, xoay người nhìn về phía đại quân đông đảo ở tây bắc Ma Giới. Ánh mắt của hắn bừng sáng, khiến cho những ngôi sao trên bầu trời cũng trở nên ảm đạm.
oOo
Cùng lúc này, ở dãy núi phía tây nam Ma Giới.
Chủ Thần thứ mười bốn phát động tấn công Thái Cổ, đã điều yêu ma ở nơi này đến trung bộ và đông bộ Ma Giới. Mà cuộc phản công của bốn Chí Tôn Thái Cổ khiến cho đám yêu ma đều chạy trốn đến tây bắc Ma Giới. Trong sự đuổi giết của nhân loại Thái Cổ, cũng chỉ ở nơi gần Chủ Thần thứ mười bốn nhất, đám yêu ma mới cảm thấy an toàn một chút.
Ngọn lửa của Chu Tước đã thiêu đốt đông nam Ma Giới ba ngày ba đêm. Hơi khói do thi thể đám yêu ma bốc cháy lượn lờ dâng lên, nhuộm bầu trời đông bộ thành một mảng đen kịt. Dựa theo thời gian để tính toán, không lâu sau đại quân Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ sẽ tiến đến khu vực tây nam, do đó toàn bộ yêu ma ở nơi này đã rời đi trước, chạy về hướng tây bắc Ma Giới. Chỉ trong mấy ngày, vùng đất rộng lớn này đã biến thành một khu vực không người, đối lập hoàn toàn với tây bắc Ma Giới chật chội.
Đêm tối bao phủ, dãy núi như mãnh thú đang rình mồi. Trong dãy núi đột nhiên bốc lên những đốm lửa, một đốm rồi hai đốm, từ đỉnh núi đến chân núi, trong nháy mắt dãy núi phía tây nam này đã giống như biến thành tinh không giữa nhân gian.
Trong ánh sáng của những đống lửa, thấp thoáng chiếu rọi ra những bóng người mặc áo bào đen, trầm mặc không nói. Vô số bóng đen cúi thấp người, lẳng lặng ngồi vây quanh đống lửa.
Tại trung ương dãy núi có một đống lửa lớn nhất, Thái Huyền biến mất đã lâu đang ngồi xếp bằng ở đó, bên cạnh y là một số tướng lĩnh khác của quân đoàn Hủy Diệt, bao gồm cả Huyền Tẫn và thủ lĩnh Bách Liễu Kê của tộc nhân dưới thủy lao Ma Giới. Ngày đó Đệ Nhất phân thần đánh chết An Đức Liệt, khiến cho trong quân nổi loạn. Đại quân tây bắc Ma Giới cực kỳ bất mãn đối với vương triều Trung Ương, sau khi Đệ Nhất phân thần rời đi, bọn chúng đã bao vây vương triều Trung Ương tầng tầng lớp lớp. A Long Tác và quân đoàn Sát Lục phản bội, quân đoàn A Tu La trung lập, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ trung lập, còn Thái Huyền thì dẫn dắt chiến sĩ của quân đoàn Hủy Diệt giết khỏi trùng vây, sau đó cũng chẳng biết đi đâu. Không ngờ bọn họ vẫn luôn ẩn nấp ở nơi này.
- Chư vị, hôm nay vương triều Trung Ương đã sụp đổ, nhiệm vụ của chúng ta tại Ma Giới đã không cần tiếp tục tiến hành.
Mái tóc dài của Thái Huyền xõa xuống, trên gương mặt màu đồng cổ đầy những nếp nhăn. Y vốn là một kẻ hào phóng kiên cường, nhưng sau khi trải qua chiến tranh, khuôn mặt đã hiện vẻ tang thương.
Từ đỉnh núi đến chân núi, giữa không trung đến mặt đất, vô số nhân tộc Thái Cổ đắm mình trong ánh sáng yếu ớt do những đống lửa phát ra, vừa lẳng lặng lắng nghe lời nói của Thái Huyền. Từ sau khi gia nhập vào dưới trướng Đệ Nhất phân thần, Thái Huyền bất tri bất giác đã trở thành thủ lĩnh của bọn họ.
Ánh lửa chập chờn phát ra tiếng lốp đốp, trong bầu trời đêm có vẻ rất vang dội. Đây là một buổi tuối mê mang, cũng là một ngã rẽ khiến người ta lưỡng lự. Trong lòng mỗi người đều có một sự hiểu ra: trong buổi tối này, đám người bọn họ sẽ đưa ra một quyết định cuối cùng trong đời, cũng là quyết định quan trọng nhất. Ở chỗ này, những chiến hữu trong thời gian dài đằng đẵng sẽ quyết định hướng đi của mình… Bọn họ vẫn cho rằng đó là một giấc mộng, đến khi chết cũng không thể thực hiện, nhưng bây giờ lại có thể làm được. Ha ha… nhưng thật sự có thể sao?
Trong bóng tối, những tộc nhân của quân đoàn Hủy Diệt cúi đầu, ánh mắt nhìn lướt qua cánh tay mọc vảy đen của mình, cùng với lông đen nhàn nhạt nhô ra dưới vảy, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khổ sở.
Sau khi ma hóa, đó đã không còn là thân thể của loài người nữa. Chẳng lẽ mình lại mang theo thân thể đã bị Ma Giới ô nhiễm này trở về Thái Cổ? Mình nên làm thế nào để đối mặt với những tộc nhân ở cố hương?
Nếu như thật sự có một ngày có thể trở lại cố hương, ta hi vọng sẽ trở về một cách sạch sẽ… Cho dù cô độc chết trong một góc vũ trụ tối đen, ta cũng không muốn để tộc nhân nhìn thấy hình hài này.
Trong bóng tối bỗng có một giọng nói vang lên:
- Đại nhân có trở về Thái Cổ không…
Khi hai chữ "Thái Cổ" truyền vào trong tai, Thái Huyền chợt cảm thấy toàn thân rung động. Trong tai nghe được tiếng gió lớn từ nơi xa thổi qua trời cao, chỉ là thanh âm đó lại xa xôi như vậy, giống như tiếng thì thầm của buổi đêm.
- Trở về, sẽ về…
Thái Huyền xuất thần nhìn đống lửa, lẩm bẩm nói:
- Sẽ về, ta sẽ trở về… nhưng trước khi trở về, ta còn có một chuyện quan trọng phải làm… sau khi làm xong ta sẽ trở về.
- Vậy… đại nhân, có thể… phiền ngài một chuyện được không?
Một giọng nói thầm thấp vang lên.
- Ngươi nói đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi!
Thái Huyền trả lời.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau giọng nói kia mới vang lên:
- Đại nhân, chờ khi ngài trở về sẽ biết…
- Ừ.
Vẻ mặt Thái Huyền ngẩn ngơ gật đầu một cái, cũng không để ý trong lời nói đó có gì không ổn.
- Huyền Tẫn đại nhân, ngày mai ngài hãy dẫn bọn họ đi đến đông bộ Ma Giới gặp ba vị Chí Tôn, sau đó trở về Thái Cổ. Chuyện này xin nhờ ngài rồi!
- Yên tâm đi!
Huyền Tẫn nhắm hờ hai mắt, gật đầu một cái. Chinh chiến tại Ma Giới đã khiến cho y hao tổn quá độ, lại không kịp thời bổ sung, cho nên vẫn luôn ở trong trạng thái mệt nhọc.
- Huyền Tẫn đại nhân, nếu như gặp được ba vị Chí Tôn…
Bách Liễu Khê dừng lại một chút, trên khuôn mặt tang thương đột nhiên hiện lên sắc hồng, trong mắt cũng phát ra ánh sáng lấp lánh, giọng nói có phần kích động:
- Xin nói với ba vị Chí Tôn, tộc nhân dưới thủy lao Ma Giới chúng tôi tuyệt đối không làm ba vị Chí Tôn mất thể diện, cũng không làm nhân tộc Thái Cổ ta mất thể diện… Những gì chúng tôi làm đều là vì bốn chữ "nhân tộc Thái Cổ".
- Bách Liễu đại nhân, ngài…
Huyền Tẫn mở mắt ra một chút, giật mình nhìn Bách Liễu Khê:
- Ngài không cùng chúng tôi trở về sao?
Bách Liễu Khê lắc đầu một cái, một vẻ thống khổ chợt hiện lên trên mặt rồi biến mất:
- Chúng ta, không thể nào trở về được nữa…
Thái Huyền và Huyền Tẫn ngạc nhiên nhìn Bách Liễu Khê, hai người đều cảm thấy khó hiểu. Trong bóng tối vang lên thanh âm vi vu, từng tên đại hán mặc áo bào đen theo sau Bách Liễu Khê đứng dậy.
- Ta tin tưởng, chủ công nhất định sẽ trở lại. Chúng ta sẽ ở Ma Giới chờ ngài… còn có… số mệnh cuối cùng của chúng ta…
Bách Liễu Khê đứng lên, ánh mắt quét qua những bóng người cao lớn trong bóng tối:
- Các vị tộc nhân, có thể gặp gỡ chư vị tại Ma Giới, hơn nữa còn cùng nhau chinh chiến vô số ngày đêm… đối với chúng ta đã là hi vọng xa vời rồi. Đời người có thể sảng khoái đánh một trận, không cần bị tù đày ở thủy lao, khuất nhục chết đi… chúng ta, cũng thỏa mãn rồi.
Đôi môi Bách Liễu Khê giật giật, còn muốn nói điều gì, nhưng mấy lần mở miệng đều không thể thốt nên lời:
- Chư vị, xin tạm biệt …
Nói xong, Bách Liễu Khê cũng không quay đầu lại, đi về hướng bên ngoài dãy núi. Mỗi người đều có đều có lựa chọn của mình, hôm nay gặp nhau vốn là như vậy. Bách Liễu Khê đã đưa ra quyết định của mình.
- Bách Liễu đại nhân… có thể nói cho ta biết vì sao không?
Từ trên người Bách Liễu Khê, Thái Huyền cảm nhận được một khí tức bất an.
Tiếng bước chân của Bách Liễu Khê chợt dừng lại, quay lưng về phía Thái Huyền, bóng dáng chập chờn trong ánh lửa. Lấy lại bình tĩnh, y hờ hững nói:
- Thái Huyền… ngài quên rồi sao? Thật ra… chúng ta đều là người đã chết… chúng ta vĩnh viễn cũng không thể trở về Thái Cổ…
"Ong!"
Trong đầu Thái Huyền bỗng chấn động, giống như bị sấm sét đánh trúng:
- Bách Liễu đại nhân…
Khi Thái Huyền khôi phục tinh thần lại, Bách Liễu Khê đã dẫn theo tộc nhân dưới thủy lao Ma Giới còn sót lại, trong ánh mắt tôn kính của vô số tộc nhân, biến mất vào màn đêm mờ mịt.
Đây là một buổi tối khó khăn. Sau khi Bách Liễu Khê rời đi, không còn người nào lên tiếng nữa. Mọi người vây quanh đống lửa, ôm lấy đầu gối, trong lòng đầy tâm sự. Một đêm này, không ít người đã tiến vào nhập định bên cạnh đống lửa.
Khi Thái Huyền từ trong nhập định tỉnh lại thì đã vào canh ba. Trong bóng tối loáng thoáng vang lên tiếng hít thở như có như không. Thái Huyền nhìn lướt qua, phát hiện rất nhiều người đã đóng sáu giác quan, tiến vào trong nhập định.
"Bọn họ đã quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi." - Nhìn những khuôn mặt quen thuộc trong bóng tối, trong lòng Thái Huyền đột nhiên có một cảm giác ấm áp. Tộc nhân ban đầu từ Thái Cổ đi đến Ma Giới đã chết trận hơn phân nửa, cũng chỉ còn lại những người này. Mà hôm nay, những tộc nhân theo mình tiến vào Ma Giới này cuối cùng đã có thể trở về Thái Cổ. Như vậy, cũng xem như gỡ bỏ một chuyện đáng tiếc trong lòng.
Trên mặt hiện lên một nụ cười, Thái Huyền vuốt qua thanh đao đen hẹp dài bên người, cảm giác lạnh giá nơi đầu ngón tay khiến y một lần nữa cảm nhận được sinh mạng tồn tại.
"Gặp lại sau, tộc nhân của ta… Hi vọng sau khi các ngươi trở về Thái Cổ, không còn phải chịu đựng đủ loại khuất nhục tại Ma Giới nữa… Hi vọng dưới sự thống lĩnh bốn vị Chí Tôn, các ngươi có thể giúp tộc ta giành lấy thắng lợi trong cuộc chiến thần ma lần thứ hai. Như vậy, Thái Huyền dù có chết cũng không hối tiếc. Xin nhờ cậy…" - Trong đêm tối, Thái Huyền hướng về từng người ở chung quanh yên lặng cúi người, sau đó một tay cầm lấy đao, lặng lẽ đi ra bên ngoài.
- Đại nhân!
Một giọng nói hơi rụt rè đột nhiên gọi Thái Huyền.
Thái Huyền ngẩn ra, chợt dừng bước, theo tiếng nhìn lại, trông thấy một khuôn mặt hơi trẻ trung đang bừng sáng, cặp mắt long lanh nhìn chăm chú vào mình. Đây là một tên tộc nhân phi thăng không lâu, trong lòng Thái Huyền hiểu ra như vậy. Tộc nhân tiến vào Ma Giới quá nhiều, y cũng không thể nào đi quan sát từng người. Tên tộc nhân này mặc dù trên mặt đầy khói lửa, thoạt nhìn có vẻ tang thương, nhưng vẫn không gạt được ánh mắt của y.
- Là ngươi nhờ ta giúp một chuyện sao?
Thái Huyền dừng bước, ánh mắt lướt qua bóng tối nhìn vào trên người nam tử kia.
- Đúng vậy thưa đại nhân!
Trên mặt nam tử hiện lên sắc hồng, còn có vẻ hưng phấn, lại có chút do dự. Y cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó mới ngẩng đầu lên nói:
- Đại nhân, khi nào ngài sẽ trở lại?
- Trở lại à…
Thái Huyền ngẩng đầu lên, một cảm giác buồn bã dâng lên trong lòng. Có lẽ… là kiếp sau.
- Ngươi nói đi!
Thái Huyền cố đè nén tâm tình trong lòng, lên tiếng hỏi.
- Đại nhân, nếu như ngài trở lại, xin mang những thứ mà tôi để lại về Thái Cổ. Xin nhờ cậy!
- Ừ.
Thái Huyền gật đầu, không nói gì thêm, bước nhanh về phía trước.
"Ầm ầm!"
Sau khi Thái Huyền rời khỏi dãy núi tây nam Ma Giới mấy ngàn dặm, phía sau đột nhiên vang lên mấy tiếng nổ lớn long trời lở đất. Trong tiếng vang lớn kia, tiếng thét tuyệt vọng của Huyền Tẫn từ xa xa truyền đến:
- Không!
Sau đó trong dãy núi hoàn toàn yên lặng. Toàn thân Thái Huyền cứng đờ, chậm rãi xoay người, sắc mặt tái nhợt nhìn về hướng dãy núi. Trong dãy núi vang lên tiếng kêu gào của Huyền Tẫn như dã thú bị thương: