Thời gian không ngừng trôi qua. Chiến tranh hạn chế giữa Thái Cổ và Ma Giới dường như đã được chư thần ngầm chấp nhận. Trên thực tế, sau khi xác định Chí Tôn của Thái Cổ sẽ không đánh chiếm Ma Giới. sự chú ý của chư thần đã dời sang một cuộc chiến khác quy mô lớn hơn nhiều.
Trong vũ trụ hư không mênh mông, dọc theo một chiến tuyến rất dài xuyên qua vũ trụ, hai quân đoàn to lớn đang triển khai chiến tranh kịch liệt gấp mấy trăm lần so với Ma Giới.
Vô số thiên sứ ánh sáng phân bố trên chiến tuyến vũ trụ dài đến mấy tỉ năm ánh sáng, ở phía đối diện lại là quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh đông đảo đã chinh chiến vô số năm tháng.
Bóng tối và ánh sáng chia nơi này ra làm hai, phân biệt rõ ràng.
Phía trên Hắc Ám Viễn Chinh quân đông đúc là một đoàn bóng tối to lớn sôi sục, bên trong là Hư Vô Chi Quân ở giữa hư vô và thực thể, ngồi trên vương tọa bóng tối, ánh mắt quét qua đại quân Hắc Ám Viễn Chinh giống như quân chủ bảo vệ lãnh thổ của mình. Thứ duy nhất chứng minh hắn tồn tại là chiếc vương miện do Hắc Ám chư thần cùng chế tạo.
Đối diện với Hư Vô Chi Quân có một đoàn thánh quang lấp lánh treo cao trên vô số vẫn thạch, bên trong là Sáng thiên sứ với mười hai chiếc cánh sáng đặc biệt giãn ra. Trong khoảng hư không này, Sáng thiên sứ giống như đã biến thành một vầng mặt trời chói mắt, cả người không ngừng tỏa ra những luồng thánh quang chói lọi. Nơi thánh quang bao phủ, thực lực tất cả thiên sứ ánh sáng đều được gia tăng rất nhiều.
Mái tóc dài màu vàng, cánh sáng lấp lánh, khuôn mặt lạnh lùng… mặc dù có khuôn mặt giống hệt như Lộ Tây Pháp, nhưng ở Sáng thiên sứ lại có thêm vẻ thần thánh mà Đọa Lạc Chi Vương không có.
Hai bên Sáng thiên sứ là bảy đoàn ánh sáng lấp lánh lơ lửng trong vũ trụ, chính là bảy Sí thiên sứ.
- Ca ngợi chủ, tin phụng chủ, nguyện ánh sáng của chủ chiếu rọi khắp mọi nơi…
Vẻ mặt của đám thiên sứ ánh sáng thành kính, quỳ trong hư không khẩn cầu. Quanh người bọn họ là vô số mưa ánh sáng cùng với thiên sứ nhỏ lượn vòng.
- Dùng linh hồn làm tế phẩm, dùng tín ngưỡng làm vật dẫn, Chủ Thần ở dưới vực sâu bóng tối, xin nghe lời khẩn cầu của tôi tớ ngài…
Trong trận doanh của đại quân bóng tối, chín nhân vật cao hơn mười trượng, trên người khoác áo bào đen vung vẩy chùy xích, vừa ngâm xướng vừa tiến tới. Trên người bọn họ tỏa ra thần lực dao động mãnh liệt, chính là các Hắc Ám Quân Chủ.
Trước khi trận chiến "huyết tinh song quân vương" bắt đầu, chín gã Hắc Ám Quân Chủ còn sót lại đã biến mất khỏi Ma Giới một cách thần bí. Nhưng không ai nghĩ tới bọn họ lại bị phái đến nơi này, cùng Hư Vô Chi Quân đối kháng với đại quân ánh sáng.
Là tạo vật của Hắc Ám Chủ Thần, đây là lần đầu tiên các Hắc Ám Quân Chủ vượt qua hư không, đi đến trong hư không vô tận, cùng với một tạo vật khác của Chủ Thần là Hư Vô Chi Quân chiến đấu với quân đoàn ánh sáng.
- Gào!
Theo chín tiếng rít chói tai, một cơn lốc tinh thần to lớn liền từ trận doanh bóng tối cuốn về phía ánh sáng. Trong tiếng rít, áo bào của chín gã Hắc Ám Quân Chủ tung bay, trong cơ thể tỏa ra từng lĩnh vực to lớn, mở rộng vô hạn trong chiến trường.
"Xẹt!"
Giữa hư không, hai ánh mắt cường đại và lạnh giá giao kích với nhau. Nơi ánh mắt va chạm bắn ra một đoàn ánh sáng chói mắt, đồng thời một vòng sóng gợn ẩn chứa lực lượng hủy diệt lan ra, khiến cho thiên sứ và ác ma gần đó đều hóa thành phấn vụn.
Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ, ánh mắt của hai người vượt qua tầng tầng hư không, giao chiến với nhau.
oOo
Thời gian không ngừng trôi qua, lúc này đã là tháng thứ năm sau khi Đệ Nhất phân thần rời khỏi Ma Giới.
Tại vùng đất bỏ hoang.
Không gian bị chư thần nguyền rủa này hiện giờ đã hoàn toàn hóa thành một mảng tối tăm. Cát sỏi mang theo khí tức tử vong và tuyệt vọng tràn ngập khắp nơi, chiếm cứ ao đầm và rừng khô trước đây. Nơi này đã không còn một chút sinh cơ nào. Trong cát sỏi nhỏ bé, vô số nghịch thần giả sinh sôi trên mảnh đất này đã bị Hấp Tinh đại pháp hút đi tinh hoa cả người, chỉ lưu lại những bộ hài cốt mục nát nằm trong bụi bặm. Trên bề mặt cát sỏi là những viên hơi thần cách lấp lánh hơi ảm đạm, tỏa ra ánh sáng điêu tàn.
Từ bầu trời nhìn xuống, vùng đất bỏ hoang này chỉ còn lại nơi ngủ say của đám nghịch thần giả cổ xưa, cùng với khu vực bị lĩnh vực của Luyện Ngục Chi Vương bao phủ là vẫn duy trì nguyên trạng. Người thứ nhất là dựa vào thực lực nghịch thiên, còn người thứ hai lại dựa vào một tia giao ước linh hồn với Tâm Ma. Trong lĩnh vực tràn ngập khói lửa, Luyện Ngục Chi Vương đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ chạy trốn, ngoan ngoãn nằm trong lĩnh vực, cúi đầu xuống, trong lỗ mũi thỉnh thoảng phun ra những luồng hơi khói mang theo mùi lưu huỳnh. Ngoại trừ hắn và nghịch thần giả cổ xưa đang ngủ say, nơi này đã hoàn toàn biến thành một vùng đất tử vong. Đứng trước Hấp Tinh đại pháp tầng thứ chín, đám nghịch thần giả trước kia đã hoàn toàn biến thành xương khô, thần cách trong cơ thể bọn họ lại rơi tứ tung giống như rác rưởi.
Cách đó không xa là những viên thần cách rải rác trên mặt đất, giống như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào, nhưng Luyện Ngục Chi Vương căn bản không dám nghĩ đến. Gần bên cạnh nhưng không thể đụng đến khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn cảm thấy nếu như hấp thu tất cả số lượng lớn thần cách này, cho dù mình không đạt đến trình độ Luyện Ngục Chi Chủ thì cũng sẽ không kém bao nhiêu.
Nhưng tất cả những điều này chỉ là vọng tưởng. Mặc dù có giao ước linh hồn với nhân vật đáng sợ ở giữa vùng đất bỏ hoang, nhưng Luyện Ngục Chi Vương cũng đã cảm thấy kiệt sức, Trọng Lực lĩnh vực ngàn vạn lần này đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Bên ngoài không gian, đao ý hủy diệt mãnh liệt kia dường như tùy thời đều có thể xé tan lĩnh vực, dễ dàng chém hắn ra thành mảnh vụn.
"Thật đáng sợ!" - Kinh hãi nhìn bóng ma vô thượng đứng sừng sững giữa trời đất, Luyện Ngục Chi Vương cảm thấy toàn thân phát lạnh. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới trong vũ trụ này lại có đao chiêu đáng sợ như thế, còn chưa phát ra, chỉ là một chút đao khí dường như đã muốn phá hủy vùng đất nguyền rủa do chư thần sáng tạo này. Trời đất rung chuyển ầm ầm, vòng xoáy to lớn bao trùm phía trên mặt đất, giữa tầng mây sấm chớp đùng đùng. Bên dưới vòng xoáy, bóng ma to lớn do Tâm Ma biến thành như đỉnh núi lớn chọc trời, xuyên qua vòng xoáy mây đen, chiếc đầu biến mất ở phía trên tầng mây.
Trong hư không cách mặt đất mười vạn trượng, Tâm Ma tóc đen che mặt, nhắm mắt không nói đứng ở nơi ngực bóng ma to lớn, bóng dáng lúc thì rõ ràng lúc lại mơ hồ.
Lúc này Tâm Ma đã tiến vào một cảnh giới huyền diệu khó miêu tả, như có ý thức lại như vô ý thức. Theo công quyết Kiếp Ma Đạo thức thứ chín là Thiên Địa Ma Kiếp vận chuyển, hắn dần dần cảm thấy mình đã tiến vào một khoảng trời đất kỳ lạ, chỉ có bóng tối, bóng tối vô tận, rợp trời kín đất, bao phủ toàn bộ vũ trụ.
Thân thể dường như đã biến mất, Tâm Ma cảm thấy ý thức của mình mở rộng ra vô hạn, dần dần dung nhập vào trong bóng tối bao phủ cả vũ trụ. Đến cuối cùng, hắn lại cảm thấy như mình chính là bóng tối giữa vũ trụ này, cũng là nguồn gốc của tất cả bóng tối.
Hung tàn, khát máu, cuồng bạo, căm hận, tham lam, đố kị, dâm loạn… tại khoảnh khắc Tâm Ma hòa làm một thể với bóng tối, tất cả bản nguyên xấu xa trong linh hồn lần lượt hiện ra. Nguồn gốc tội lỗi dường như cách mình rất gần, nhưng lại như xa xôi vời vợi, giống như một người bàng quan đứng nhìn ở xa.
Nguồn gốc tội lỗi là thứ mà Quang Minh chư thần căm ghét, còn Hắc Ám chư thần lại ca tụng, đó là nguồn gốc của tối tăm.
Trên bầu trời vùng đất bỏ hoang, thân thể của Tâm Ma được xưng là một trong những ma thân cường hãn nhất giữa vũ trụ, từ hai chân bắt đầu lặng lẽ tan ra trong gió đêm, hóa thành những luồng khói hoặc đậm hoặc nhạt, dần dần dung nhập vào trong bóng tối mênh mông giữa trời đất.
Bóng tối của vùng đất bỏ hoang bắt đầu dao động. Trong xa xăm giống như có một ý thức cường đại tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.
Tại một khu vực tràn ngập sương mù cách xa Tâm Ma, một nhân vật cường đại đã bị dao động khác thường của bóng tối thức tỉnh, đột nhiên từ trong ngủ say tỉnh lại: "Không hay!"
"Ầm ầm!"
Trong tiếng mặt đất rung chuyển, một bộ hài cốt to lớn quanh người đầy vết nứt từ dưới đất chậm rãi đứng lên. Trên đầu bộ xương khô cao đến trăm trượng này đội một chiếc vương miện cổ xưa đầy vết loang lổ.
"Bùng!"
Chợt nghe hai tiếng vang khẽ liên tiếp, trong hai hốc mắt đen ngòm của bộ hài cốt cao hơn trăm trượng này bỗng bừng lên hai đốm lửa xa thẳm, sau đó khí tức sinh mệnh nhanh chóng từ bên trong tỏa ra, chỉ trong khoảnh khắc đã đạt đến một mức độ kinh người.
"Là hắn!" – Vua của vùng đất bỏ hoang là Địch Á Ba La, cánh tay phải mục nát chống một cây gậy bằng xương đứng sừng sững trên mặt đất, từ xa xa nhìn về hướng Tâm Ma, hai đốm lửa xa thẳm trong hốc mắt không ngừng lập lòe, biểu hiện sự kinh ngạc trong lòng hắn.
"Chủ nhân Sát Lục, mau mau dừng lại!" – Chiếc gậy xương trong tay Địch Á Ba La rơi xuống đất, đồng thời xương hàm dưới chuyển động, dùng sóng ý thức từ trong miệng phát ra một tiếng rít.
Tiếng rít kia vừa rời khỏi Địch Á Ba La ba ngàn trượng bỗng hóa thành một đoàn sóng gợn hình cung to lớn màu đen, tầng tầng tiến về phía Tâm Ma.
"Phụp phụp phụp!"
Những làn sóng gợn kia khi còn cách Tâm Ma chưa đến một ngàn trượng đột nhiên dừng lại, sau đó hư không bỗng dập dờn như nước. Chợt nghe những tiếng nổ giòn giã, sóng gợn màu đen mang theo ý thức cường đại của Địch Á Ba La liền vỡ tan như hơi nước.
Cảm nhận của Địch Á Ba La lại khác biệt. Hắn chỉ cảm thấy sóng ý thức do mình phát ra giống như đụng phải một chiếc thùng sắt, vừa muốn cường hành đột phá, lại phát hiện bên trong thùng sắt này tồn tại một ý thức đen tối cường đại khác. Ý thức đen tối cường đại kia vốn mờ mịt trôi nổi trên trời, giờ phút này lại giống như thức tỉnh, không hề do dự lập tức phá tan sóng ý thức của hắn, sau đó lại chìm vào ngủ say, không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Sóng ý thức bị phá hủy, trong đầu Địch Á Ba La cảm thấy khó chịu, liền lui lại mấy bước.
"Không hay, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nơi này cũng sẽ bị hắn phá hủy… Nếu như làm cho chư thần chú ý, ngay cả chúng ta cũng sẽ gặp phải tai bay vạ gió." – Đốm lửa trong hốc mắt Địch Á Ba La không ngừng lập lòe, cặp mắt màu xanh lá nhạt nhanh chóng quét một vòng bốn phía, cuối cùng dừng lại ở Luyện Ngục chi Vương đang khổ sở dùng lĩnh vực chống đỡ.
- Tới đây!
Xương cánh tay dài mấy chục trượng của Địch Á Ba La chuyển động trong hư không, từ xa xa hướng về Luyện Ngục Chi Vương kéo một cái. Luyện Ngục Chi Vương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả người lẫn lĩnh vực đã từ dưới đất bay lên, hóa thành một luồng sáng đỏ bay về phía Địch Á Ba La.
Thân thể cao gần vạn trượng của Luyện Ngục Chi Vương còn cách Địch Á Ba La ngàn trượng bỗng nhiên thu nhỏ lại, từ mấy vạn trượng nhanh chóng biến thành mấy trăm trượng, cuối cùng trở thành cao vài thước như một con chó nhỏ.
- Địch Á Ba La đại nhân vĩ đại, ngài… ngài có gì phân phó?
Luyện Ngục Chi Vương run rẩy nói, ánh mắt nhìn về phía Địch Á Ba La đầy vẻ sợ hãi. Trong cảm giác của hắn, nghịch thần giả cổ xưa đã tồn tại vô số năm tháng, chỉ còn lại một bộ xương khô đầy bụi này giống như vực sâu không thể đo lường. Vì vậy trước đây hắn không bao giờ dám trêu chọc Địch Á Ba La, cũng không dám đến gần trong phạm vi một dặm, nhưng lần này đúng là quá xui xẻo rồi.