Sau khi Địch Á Ba La trở về nơi phong ấn, những tia sét màu vàng tối đầy trời như mạng nhện phía trên đỉnh đầu Tâm Ma cũng nhanh chóng tan đi.
"Ầm ầm!"
Hai mươi sáu tiếng sấm vang lên trên bầu trời vùng đất bỏ hoang sắp sửa vỡ tan. Sâu trong vùng đất rộng lớn bỗng lóe lên hai mươi sáu luồng ánh sáng màu vàng tối, sau đó bầu trời và mặt đất lần lượt khép lại.
Tâm Ma từ bầu trời rơi xuống, một tay chống đất, quỳ một chân xuống, lảo đảo vươn người dậy, bỗng nhiên kêu lên một tiếng phun ra một ngụm máu màu vàng.
- Chủ nhân Sát Lục, mau mau tới đây…
Địch Á Ba La chỉ còn lại một chiếc đầu trơ trọi kêu lớn. Giờ phút này nghịch thần giả cổ xưa tỏ ra vô cùng suy yếu.
Tâm Ma chần chừ một chút, quay đầu lại nhìn bầu trời phía đông, sau đó bàn chân nhún một cái, nhẹ nhàng lướt vào nơi phong ấn.
Gần như ngay khi Tâm Ma bước vào nơi phong ấn, trong vũ trụ hư không xa xôi, một cặp mắt hoàng kim đang nhìn chăm chú vào vô số thiên sứ và quân đoàn ác ma giao chiến, lúc này đột nhiên khẽ động, nhanh chóng từ hư không nhìn về hướng vùng đất bỏ hoang,
Cặp mắt lạnh giá như tia chớp kia quét qua toàn bộ vùng đất bỏ hoang, cuối cùng dừng lại trên người Địch Á Ba La chỉ còn lại chiếc đầu. Trong ao đầm, Địch Á Ba La cũng không hề nhún nhường nhìn chằm chằm vào cặp mắt trong trời cao kia.
Có lẽ là cảm thấy Địch Á Ba La đã bị trừng phạt đủ, hoặc là cảm thấy Địch Á Ba La không đáng để cho hắn ra tay, chỉ chốc lát sau vị Chủ Thần này lại dời mắt khỏi vùng đất bỏ hoang, chuyển sang hướng Ma Giới.
Sau khi cặp mắt hoàng kim trên trời rời đi không lâu, trong ao đầm bên cạnh Địch Á Ba La, một con ma trùng nhỏ màu hoàng kim giãn người ra, dần dần hóa thành dáng vẻ Tâm Ma.
"Phụt!"
Tâm Ma co rúm lại một chút, há miệng phun ra một ngụm máu hoàng kim. Luyện Ngục Chi Vương ở bên cạnh lại tham lam nhìn ngụm máu hoàng kim trên đất kia, đây chính là thuốc bổ rất tốt. Có điều vì ngại chủ nhân đang ở một bên, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ta lại ngăn cản ngươi rồi chứ?
Không đợi Tâm Ma mở miệng, Địch Á Ba La chỉ còn lại một chiếc đầu xương trơ trọi liền lên tiếng:
- Cho dù ngươi tu thành công pháp bá đạo nghịch thiên kia, thứ chờ đợi ngươi cũng chỉ là cái chết.
- Thuận tiện hỏi một chút, đó là công pháp gì mà bá đạo như vậy?
Địch Á Ba La mang theo vẻ hâm mộ thở dài nói.
- Kiếp Ma Đạo thức thứ chín, Thiên Địa Ma Kiếp.
Tâm Ma cúi thấp đầu, lạnh nhạt đáp.
- Ngươi không nên ngăn cản ta… nếu không phải ta còn chưa tu thành chiêu này, lúc nãy ngươi đã mất mạng rồi.
Tâm Ma lạnh lùng liếc nhìn Địch Á Ba La một cái, nói.
- Lúc ngươi tu thành cũng chính là lúc ngươi mất mạng.
Địch Á Ba La buột miệng nói.
- Ngươi nói gì?
Con ngươi Tâm Ma đột nhiên co lại, một vệt sát khí rét lạnh lướt qua trong mắt.
Đốm lửa trong hốc mắt Địch Á Ba La khựng lại, chần chừ một chút mới nói:
- Kiếp Ma Đạo mặc dù không ngừng tăng cường ma thức của ngươi, hơn nữa mức độ tăng trưởng cực kỳ kinh khủng, nhưng ngươi nên biết, một chiêu này cũng hấp thu ma thức kinh khủng như vậy. Hơn nữa ma thức của ngươi càng lớn, uy lực phát huy ra càng mạnh, tinh thần lực mà nó hấp thu cũng càng nhiều. Nói cách khác, chiêu này của ngươi vốn là trả giá bằng sức sống.
Dừng một chút, Địch Á Ba La bổ sung:
- Một chiêu này chỉ có Chủ Thần mới có thể thi triển, bởi vì bất cứ sinh vật nào, cho dù sinh mệnh có dài đến đâu cuối cùng cũng có lúc cạn kiệt, ngay cả nghịch thần giả cổ xưa chúng ta cũng như vậy. Hễ là sinh vật thì sức sống đều có hạn, chỉ Chủ Thần mới sở hữu sinh mệnh vô hạn. Nếu như không có thần chiến, Chủ Thần sẽ vĩnh viễn không chết đi. Đương nhiên cũng có thể ta đã đoán sai, nhưng tuyệt đối không sai bao nhiêu.
Tâm Ma im lặng không nói, mái tóc đen thật dài từ trên đầu rũ xuống che phủ khuôn mặt, không ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì.
- Nói đi, ngươi muốn có được gì ở ta?
Một lúc sau, Tâm Ma đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Địch Á Ba La hỏi.
- Vốn chẳng muốn gì cả, nhưng bây giờ ta nghĩ, có lẽ chúng ta không cần chờ thêm thời gian dài như vậy…
Địch Á Ba La mỉm cười, chiếc đầu cố gắng ngước về phía trước.
Trong lòng Tâm Ma khẽ máy động. Từ trong lời nói của Địch Á Ba La, hắn lập tức đưa ra một tin tức:
- Các ngươi vẫn luôn tích lũy thần lực, dự định chạy ra khỏi vùng đất bỏ hoang này?
- Ngươi rất thông minh…
Địch Á Ba La thành thật nói:
- Chúng ta đã bị phong ấn ở nơi này quá lâu, ngủ say đến vô tận, đó cũng không phải là điều chúng ta muốn nhìn thấy. Tại sao bọn chúng có thể thành thần còn chúng ta không thể, chỉ bởi vì bọn chúng sinh ra sớm hơn so với chúng ta sao?
- Chư thần không thể nào để cho các ngươi chạy trốn.
Tâm Ma lạnh lùng nói.
- Chư thần là vạn năng, nhưng cũng chẳng phải là không gì không làm được.
Địch Á Ba La không hề yếu thế nói:
- Hơn nữa, bọn chúng có một nhược điểm rất lớn.
- Nhược điểm gì?
- Tình cảm. Ngoại trừ lý trí thì bọn chúng không có thứ gì khác. Vùng đất bỏ hoang mặc dù do chư thần sáng tạo, nhưng chư thần cũng không phải là một thể. Hơn nữa người có thể khống chế pháp tắc cũng không chỉ có chư thần, điều này chắc là ngươi đã thấy.
- Được rồi, ta không hỏi nữa. Nói cho ta biết, ta có thể nhận được gì?
- Thần lực, pháp tắc, cùng với bí mật của chư thần.
"Ong!"
Tâm thần Tâm Ma chấn động, bật thốt lên:
- Bí mật của chư thần?
- Đúng vậy.
Địch Á Ba La bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tâm Ma:
- Là bí mật của chư thần.
Trong truyền thuyết, sau khi chư thần sinh ra, trong thời đại vũ trụ trước khi nhân loại và yêu ma ra đời, quốc độ của chư thần luôn rộng mở, từ bất kỳ góc nào trong vũ trụ đều có thể nhìn đến quốc độ của Quang Ám Chủ Thần.
Trong quốc độ của chư thần có ẩn giấu bí mật của chư thần, mà đám nghịch thần giả cổ xưa chính là những người cuối cùng nắm giữ bí mật này.
- Đồng ý.
- Đừng nóng vội.
Vẻ mặt Địch Á Ba La nghiêm túc nói:
- Nếu như ngươi đáp ứng, vậy hãy lập giao ước xa xưa đi!
- Giao ước xa xưa?
- Ừ, dùng danh nghĩa của giao ước xa xưa để thề, nếu như ngươi làm trái… cũng không cần trả giá bằng cái chết, trên thế giới này có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết. Nếu như ngươi làm trái với giao ước thì sẽ không cách nào khống chế được pháp tắc hay quy tắc. Ngay cả khi ngươi sở hữu sinh mệnh vô tận, nhưng tất cả sinh mệnh đều không thể nhận biết được sự tồn tại của ngươi, cũng không cách nào thay đổi được điều này. Cho dù ngươi còn sống, nhưng đối với cả vũ trụ thì ngươi là người đã chết.
- Nếu như ngươi đồng ý thì hãy đọc theo ta. Thuận tiện nói một câu, vĩnh viễn đừng nên coi thường năng lực của nghịch thần giả cổ xưa. Dù ngươi mạnh mẽ thế nào, chớ quên ở mảnh đất này còn có vô số nghịch thần giả cổ xưa đang ngủ say, chứ không chỉ có một người thức tỉnh là Địch Á Ba La. Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta có thể đại biểu bọn họ, từ trong thân thể mỗi người rút ra một phần thần lực. Số thần lực này đủ cho ngươi khôi phục vết thương do bị cắn trả.
- Được rồi.
Một tháng sau.
Sau một tiếng gầm lớn rung trời, Luyện Ngục Chi Vương chở Tâm Ma mặc áo bào đen, từ trung ương vùng đất bỏ hoang bay lên trời, sau khi lượn mấy vòng liền biến mất khỏi nơi này.
- Chủ nhân, cuối cùng chúng ta lại trở về Ma Giới rồi.
Chiếc đầu to lớn của Luyện Ngục Chi Vương từ trong hư không vươn ra, hưng phấn kêu lên. Đối với nó thì những cảnh ngộ ở vùng đất bỏ hoang giống như một cơn ác mộng vậy.
"Cộp!"
Tâm Ma im lặng không nói gì, từ trên người Luyện Ngục Chi Vương nhẹ nhàng nhảy xuống đất, phất phất tay, lạnh nhạt nói:
- Trở về đi, không có chuyện của ngươi nữa!
- Hà hà, chủ nhân, gặp lại sau…
Luyện Ngục Chi Vương cười hì hì, cái đuôi vẫy một cái, quay đầu bước vào trong hư không mênh mông, trở về vùng đất Luyện Ngục.
Sau khi Luyện Ngục Chi Vương rời đi, Tâm Ma nhẹ nhàng kéo mũ trùm đầu màu đen phía trên xuống, mái tóc dài xốc xếch xõa ra. Trời đất mênh mông, ở phương đông xa xôi truyền đến khí tức của thánh thú, đó là… Chí Tôn sao? Một loại cảm giác vui vẻ dâng lên trong lòng, Tâm Ma theo bản năng bước ra một bước về hướng đông, nhưng đột nhiên nhớ lại hiện giờ hắn đã là ma chứ không phải người, tất cả những thứ của Thái Cổ đã không còn liên quan đến hắn.
"Ầm!"
Một tia chớp từ bầu trời đột nhiên giáng xuống, đánh mạnh vào trước người Tâm Ma làm nổ ra một cái hố to lớn. Trong khói đen nồng nặc là Chủ Thần thứ mười bốn trên người mặc Sát Lục chiến giáp. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tâm Ma, hắn từ trong khói dày đứng lên, một bóng đen hẹp dài dọc theo mặt đất kéo dài về phía trước, bao trùm lấy Tâm Ma.
"Đinh!"
Cách mặt đất trăm trượng, một cặp mắt màu vàng từ trong bóng tối mở ra, ánh mắt lướt qua hư không, nhìn vào trên người Tâm Ma.
- Ta chờ ngươi đã lâu rồi. Bây giờ, trở về đi!
Chủ Thần thứ mười bốn nói xong những lời này, tay phải bỗng chuyển động, bàn tay to lớn giống như chậm nhưng thực sự lại nhanh, chộp tới Tâm Ma ở đối diện còn chưa cao đến đầu gối của hắn.
"Ầm!"
Sau lưng Chủ Thần thứ mười bốn, một đoàn ánh chớp màu vàng tối bỗng từ nơi chân trời lan đến, nhanh chóng lướt qua bầu trời. Trong hư không mênh mông, một con sông rộng lớn xuất hiện trên bầu trời, chảy qua thân thể Chủ Thần thứ mười bốn và Tâm Ma. Đây chính là sát lục pháp tắc.
"Ầm ầm!"
Khi này pháp tắc ẩn nấp bên ngoài trời đất này bị Chủ Thần thứ mười bốn kêu gọi đến Ma Giới, toàn bộ trời đất đột nhiên hóa thành một mảng bóng tối. Bầu trời kêu vang ầm ầm. Đường nét thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn như ẩn như hiện trong bóng tối, loáng thoáng chiết xạ ra những luồng sáng lạnh.
"Ầm!"
Ngay khi sát lục pháp tắc mênh mông chảy qua vùng đất này, Tâm Ma chợt cảm thấy trong biển ý thức nổ vang, sau đó không thể nào nhúc nhích được.
"Ong ong!"
Hư không rung động kịch liệt. Bị lực lượng mạnh mẽ của sát lục pháp tắc dẫn dắt, sau lưng Tâm Ma bỗng có một bóng ma to lớn mang theo khói dày cuồn cuộn từ trong hư vô hiện ra, đứng sừng sững giữa trời đất, bảo vệ sau lưng hắn. Giữa trán của hắn có một viên tinh thể hình giọt lệ từ dưới da nhô ra, phát ra những luồng ánh sáng màu đỏ trong bóng tối.
Đối diện với Tâm Ma, Chủ Thần thứ mười bốn cũng không nhúc nhích. Sau lưng của hắn cũng có một bóng ma to lớn chọc trời liền đất, vắt ngang giữa trời đất, từ xa xa đối diện với bóng ma Sát Lục sau lưng Tâm Ma. Bên dưới Sát Lục mũ giáp trên đầu hắn có một luồng ánh sáng màu đỏ xoay tròn, nối liền với thần cách giữa trán Tâm Ma.
Tại khoảnh khắc này Tâm Ma đã cảm nhận được sự tồn tại của Chủ Thần thứ mười bốn, cũng giống như Chủ Thần thứ mười bốn cảm nhận được sự hiện hữu của hắn. Dưới tác dụng của sát lục pháp tắc, hai người đã trở nên như một.
"Hắn đã bị thương, hơn nữa còn không nhẹ." - Tại khoảnh khắc cảm nhận được linh hồn của Chủ Thần thứ mười bốn, trong lòng Tâm Ma chợt hiểu ra như vậy.
"Bùng!"
Trong cơ thể Tâm Ma, sát lục khí tức vừa mới hấp thu từ vùng đất bỏ hoang, gần như ngưng tụ thành thực chất đột nhiên nổ tung, hóa thành ngàn tơ vạn sợi từ trong lỗ chân lông toàn thân tỏa ra, điên cuồng tràn về hướng Chủ Thần thứ mười bốn ở đối diện. Cùng lúc này, bóng ma to lớn chọc trời liền đất sau lưng Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên mở cặp mắt hoàng kim lạnh giá ra. Bị cặp mắt hoàng kim kia nhìn chăm chú, bóng ma sau lưng Tâm Ma giống như bị đốt cháy, run lên kịch liệt một chút, sau đó lực lượng giết chóc hùng hậu từng tia từng luồng tỏa ra, chui vào trong bóng ma to lớn sau người Chủ Thần thứ mười bốn.