Từng ánh mắt tập trung vào Bạch Hổ Chí Tôn, trong đám người vang lên tiến nức nở thật thấp, trong mắt mỗi người đều ươn ướt. Nhìn Bạch Hổ Chí Tôn quỳ rạp dưới đất, liệt kê ra ba tội lớn của mình, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cũng dâng lên một sự kính trọng.
"Đây là Chí Tôn của chúng ta!" - Nhìn Bạch Hổ Chí Tôn quỳ trên đỉnh núi, mọi người đều rơi nước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng tự hào, cũng không hề có ý trách cứ.
- Chí Tôn, bất kể Thái Cổ tồn tại hay hủy diệt, ngài vĩnh viễn là Chí Tôn của chúng tôi.
Trong đám người bỗng có người hướng về Thánh điện nằm rạp xuống. Ở bốn phía càng lúc càng có nhiều người quỳ xuống. Khi Bạch Hổ Chí Tôn tạ tội với mọi người, tất cả mọi người trên trời dưới đất cũng hướng về Chí Tôn quỳ xuống. Trên vùng đất Thái Cổ không một người nào còn đứng yên.
Bên cạnh chuông đồng, Phong Vân Vô Kỵ nhìn vô số nhân tộc Thái Cổ đang quỳ, trong lòng rung động, cũng lập tức quỳ xuống.
- Vô Kỵ, ngươi cũng không phạm phải lỗi lầm gì lớn, không cần phải giống như chúng ta.
"Không phải ta xin tạ tội."- Phong Vân Vô Kỵ yên lặng nói: "Đây là ta biểu thị sự tôn kính của mình đối với những con người trên mảnh đất này."
"Mọi người trên mảnh đất này rất bình thường và khả ái, bất cứ tội lỗi nào bọn họ cũng có thể tha thứ được. Bọn họ không sợ trời đất, nhưng lại kính trọng những người đã hi sinh tất cả vì chủng tộc. Vì mảnh đất cuối cùng này, bọn họ có thể ném đầu người, rải máu tươi. Đây chính là tộc nhân của ta." - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ yên lặng suy nghĩ, ánh mắt dời đi, nhìn vô số bóng người chung quanh. Nghĩ đến sau ngày hôm nay, Thái Cổ sẽ hóa thành một vùng núi thây biển máu, không biết sẽ có bao nhiêu người chết đi trong cuộc chiến này, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy khổ sở thật sâu.
Bạch Hổ Chí Tôn ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua mặt đất, lớn tiếng nói:
- Chư vị tộc nhân, xin cho phép Công Tôn dùng tấm thân mang tội này tạm giữ chức Chí Tôn, đợi sau khi chiến tranh thắng lợi sẽ rút khỏi vị trí này. Hôm nay ma tộc đã sắp tấn công đến, Thái Cổ phải nhờ vào chư vị rồi!
Dứt lời y lại cúi người thật sâu. Tất cả mọi người đều đáp lễ, sau đó đứng lên.
- Trong số bốn Chí Tôn của Thái Cổ, trước giờ đều là do Thanh Long đứng đầu. Hôm nay truy Thanh Long đã chết, nhưng Thanh Long Chí Tôn vẫn còn tồn tại. Hơn nữa Công Tôn đã không còn tư cách dẫn dắt Thái Cổ. Cuộc chiến thần ma lần này sẽ do Đệ Ngũ Chí Tôn Phong Vân Vô Kỵ phụ trách.
Dứt lời, Bạch Hổ Chí Tôn liền xoay người nói với Vô Kỵ:
- Vô Kỵ, hôm nay ngươi là nhân vật chính. Trong cuộc chiến thần ma lần này, việc điều phối binh lực Thái Cổ sẽ do ngươi phụ trách. Chúng ta tin tưởng ngươi.
Phong Vân Vô Kỵ không nói gì, mái tóc dài phất phơ trong gió. Lời nói của Bạch Hổ Chí Tôn đã đẩy hắn ra trước mắt mọi người. Trong triệu ánh mắt kia, mái tóc trắng như sương của hắn tỏ ra rất nổi bật.
- Chư vị!
Bốn phía không một tiếng động. Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ quét qua chung quanh, chậm rãi nói:
- Mỗi lần thần ma chiến tranh đều sẽ có rất nhiều tộc nhân an giấc ngàn thu. Ta không biết trong cuộc chiến thần ma lần này, chúng ta cần phải trả giá bằng bao nhiêu tộc nhân. Những người an giấc này có thể là ngươi, cũng có thể là ta. Nhưng cho dù kết cục cuối cùng như thế nào, ta chỉ muốn nói một câu, ta rất tự hào có thể cùng chư vị đứng trên mảnh đất này, kề vai chiến đấu vì Thái Cổ, vì nhân tộc.
- Vô Kỵ phi thăng mười triệu năm trước, số tuổi có lẽ còn không bằng đa số tộc nhân có mặt ở đây. Trước ngày hôm nay, trong lòng Vô Kỵ vẫn luôn có một mơ ước. Chính nhờ mơ ước này thúc giục, mới khiến cho ta trong vòng mười triệu năm, từ một phi thăng giả ban đầu đạt đến cảnh giới Chí Tôn. Có lúc ta cũng quay đầu lại nghĩ, vì sao ta có thể kiên trì đến tận bây giờ. Đến sau này ta mới hiểu, tất cả những thứ này là vì một tinh thần của tộc ta, một tinh thần mà ta cảm nhận được từ trên người tất cả tộc nhân, hơn nữa còn ảnh hưởng đến bản thân ta.
- Sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, tộc ta cứ một triệu năm lại có hàng ngàn tộc nhân đi đến Ma Giới làm con tin. Cuộc sống của bọn họ trong thủy lao Ma Giới tối đen giống như súc vật, mỗi ngày đều bị yêu ma hút lấy chân lực, nhưng lại chưa bao giờ oán thán. Từng nhóm người này không ngừng đi đến Ma Giới, dùng sự hi sinh của mình để bảo vệ Thái Cổ. Tại Bắc Hải Hiên Viên khâu, ta từng nhìn thấy những tộc nhân vì lâu dài không thể đột phá bình cảnh, bị tâm ma vây khốn, cuối cùng đã tự sát. Ta cũng từng nhìn thấy những Bắc Hải tù đồ trong lòng sầu muộn, dùng dây xích xuyên qua người, khóa mình trước phần mộ của Hiên Viên Chí Tôn… Sư huynh của ta là Thái Huyền, đã từng dẫn dắt rất nhiều tộc nhân Thái Cổ đi đến Ma Giới. Chỉ vì chấp hành nhiệm vụ làm suy yếu ma tộc, nhiều người tự biết phải chết, nhưng bọn họ vẫn bước đi mà không chùn bước. Trước đây không lâu khi như vừa mới tỉnh lại, ta phát hiện đã mất đi cảm ứng với khí tức của Thái Huyền sư huynh, ta biết huynh ấy đã đi rồi… Sư tôn của ta là Kiếm tiền bối, vì âm thầm bảo vệ tộc nhân tại Ma Giới, đã nhốt mình ở Ma Giới ngàn vạn năm, trước đây không lâu mới trở về. Một vị tộc nhân khác là Đông Phương Phá Thiên, vì thăm dò uy hiếp lớn nhất của tộc ta, tìm hiểu bí mật của Chủ Thần, đã một mình xông vào trong không gian của Hắc Ám Chủ Thần… Rất nhiều, rất nhiều người… đối với bọn họ sống chết đã không còn quan trọng. Ta đã từng nghĩ, rốt cuộc là thứ gì khiến cho bọn họ có thể thản nhiên đối mặt với cái chết như vậy. Ta đã từng nghĩ, là thứ gì khiến cho hàng ngàn tộc nhân cứ cách một triệu năm lại tự nguyện đi đến Ma Giới. Ta đã từng nghĩ, là thứ gì khiến cho hàng ngàn tộc nhân trong thủy lao dưới lòng đất Ma Giới chịu đựng đau đớn do thân thể biến dị, nhằm để sáng tạo ra một môn ma công có thể đối phó với ma tộc.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ từ từ ngẩng lên, nhìn bầu trời mênh mông, nhất thời ngơ ngẩn. Chung quanh Thánh sơn, mọi người đều lộ ra vẻ sầu thảm. Trong cuộc chiến này, Thái Cổ đã hi sinh quá nhiều rồi.
Bốn phía không tiếng động, Chu Tước cũng không khỏi quay mặt sang chỗ khác, trong mắt đã sớm đầy lệ. Mỗi người đều nghĩ đến những tộc nhân đã chết vì Thái Cổ. Trên trời và dưới đất lại vang lên tiếng ngẹn ngèo thật thấp.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lại nhìn vào tộc nhân chung quanh:
- Đã có lúc ta không thể hiểu, nhưng bây giờ ta đã biết… Trước giờ sống chết vốn không thể chi phối được chúng ta, bởi vì chúng ta là nhân tộc Thái Cổ. Chúng ta là một ngọn núi bất khuất, bởi vì chúng ta không chỉ bảo vệ Thái Cổ, mà còn có tộc nhân trong hàng tỉ không gian khác.
- Trong lòng ta vẫn luôn có một mơ ước không thể hoàn thành. Ta hi vọng, dù phải trả giá như thế nào cũng phải thực hiện mơ ước này.
Nói đến đây, Phong Vân Vô Kỵ dừng một chút, nhìn sang chung quanh. Những ánh mắt từ bốn phía cũng tập trung vào hắn.
- Chí Tôn, ngài nói đi, chúng tôi nhất định sẽ thực hiện thay ngài.
- Trong lòng ta vẫn luôn có một giấc mộng. Trong tương lai, ta hi vọng nó sẽ không còn là một giấc mộng nữa.
Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cao hơn rất nhiều:
- Ta hi vọng sau này, trong địa lao của Ma Giới sẽ không còn nhân tộc chúng ta. Ta hi vọng sau này, chúng ta sẽ không còn phải hi sinh nhiều tộc nhân như vậy. Ta hi vọng, loài người trong vô số không gian sẽ không còn trở thành thức ăn của yêu ma. Ta hi vọng, những dũng sĩ của tộc ta ngủ say trong lòng đất có thể được yên nghỉ, không còn nhìn thấy các tộc nhân phải chiến đấu vĩnh viễn không dừng.
Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ như tiếng sấm quanh quẩn trên bầu trời Thánh điện, thanh âm vang vọng có lực như sắt thép:
- Ta hi vọng… tương lai sẽ có một ngày, tộc ta có thể ngạo nghễ đứng trên đỉnh vũ trụ. Chỉ cần có thể thực hiện mơ ước này, chết vạn lần… không hối tiếc.
"Oành!"
Một dòng hơi nóng chảy qua trong lòng tất cả mọi người, trên mặt rất nhiều người bỗng hiện lên màu đỏ. Phong Vân Vô Kỵ đã nói ra tất cả tiếng lòng của mọi người.
- Chết vạn lần… không hối tiếc!
- Chết vạn lần… không hối tiếc!
Mọi người vung tay hô lớn, bốn phương đồng loạt vang lên tiếng hưởng ứng. Những ý niệm mơ hồ trước đây đột nhiên ngưng tụ làm một, hóa thành một dòng năng lượng tinh thần cuồn cuộn chảy qua trong lòng tất cả mọi người. Vô số người lệ rơi đầy mặt. Vào giờ phút này, mơ ước của Phong Vân Vô Kỵ đã hòa vào trong huyết mạch, trong xương và trong linh hồn của tất cả mọi người. Đây đã không còn là mơ ước của một người, mà là mơ ước của toàn bộ nhân tộc Thái Cổ.
- Chiến tranh đã sắp đến, cho dù kết quả như thế nào, ta tin tưởng chỉ cần tinh thần bất diệt này của chúng ta còn tồn tại, mơ ước sẽ có một ngày được thực hiện… Thái Cổ xin nhờ chư vị rồi.
Ở chung quanh, ngàn vạn nhân tộc Thái Cổ cũng khom người đáp lễ. Trong đám người, thiếu niên đứng bên cạnh lão nhân tóc bạc đã rơi lệ lúc nào không hay. Đối với cuộc chiến này, cùng với vận mệnh tương lai, thiếu niên dường như đã nhận ra một điều gì đó từ trong bầu không khí này.
- Sư tôn…
Lão nhân thở dài một tiếng:
- Đồ nhi…
- Sư tôn, đồ nhi đã hiểu… Là một nhân loại Thái Cổ, con cảm thấy rất tự hào.
Trong lòng ba vị Chí Tôn không ngừng thở dài. Bởi vì cái chết của Thanh Long, cùng với Chủ Thần thứ mười bốn xuất thế ngang trời, cuộc chiến này đã trở nên cực kỳ bất lợi với Thái Cổ. Hôm nay cả Thái Cổ gần trăm triệu người tụ tập, sau đại chiến không biết sẽ còn bao nhiêu người có thể sống sót. Thậm chí ngay cả Thái Cổ có thể tồn tại hay không cũng chưa biết được.
- Vô Kỵ, thời gian không còn nhiều, bắt đầu đi!
Bạch Hổ Chí Tôn nhìn Phong Vân Vô Kỵ nói. Trước khi rời đi, ba vị Chí Tôn đã sớm đem những tin tức của cuộc chiến thần ma lần đầu tiên mà mình biết, có thể hữu dụng với Phong Vân Vô Kỵ nói cho hắn. Tuy đây là lần thứ hai cửu tinh nối liền, nhưng tình thế của Thái Cổ lại không tốt hơn bao nhiêu so với lần đầu tiên. Đối với Phong Vân Vô Kỵ, một người đã sáng tạo ra kỳ tích, ba vị Chí Tôn đều hết sức tín nhiệm.
Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn vừa dứt, ở chung quanh, ánh mắt của Huỳnh Hoặc, các đời chưởng khống giả và các nhân viên thánh chức của Thánh điện đều nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.
- Cuộc tấn công của Ma Giới sắp đến, bây giờ ta sẽ tiến hành phân phối binh lực. Tất cả tộc nhân dưới Thần cấp nghe lệnh!
Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói, thanh âm vang tận mây xanh. Chung quanh không tiếng động, tất cả mọi người đều đang chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
- Những tộc nhân dưới Thần cấp lập tức đi đến hai lỗ hổng không gian ở tây bắc và đông nam, hội hợp với mọi người trong pháp tộc, đồng thời chờ đợi mệnh lệnh của Thánh điện. Đi đi!
Trong mấy trăm ngàn dặm Thánh sơn, bóng người bắt đầu lay động. Trong số đám người Thái Cổ, cao thủ cấp Thái Cổ, Hoàng cấp và Đế cấp là nhiều nhất. Mệnh lệnh của Phong Vân Vô Kỵ vừa ban ra, hàng triệu cao thủ dưới Thần cấp này liền nhìn về hướng Thánh sơn, quỳ lạy một cái, sau đó xoay người đi về hướng hai lỗ hổng không gian.
"Tạm biệt bốn vị Chí Tôn, tạm biệt Thánh điện!" - Trong đám người, một tên nam tử lưu luyến nhìn về hướng Thánh điện, trong lòng yên lặng nói: "Đời này kiếp này, không uổng là nhân tộc."
Nam tử áo xanh nâng đao lên, xoay người lại, đạp bước chân kiên định, không quay đầu đi về hướng tiền tuyến của chiến trường. Trong lòng hắn hiểu được, sau ngày hôm nay có lẽ mình sẽ không còn cơ hội trở về đây nữa. Cái chết đã không còn đáng sợ, trong lòng chỉ còn lại một sự cố chấp và bình tĩnh.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Những Cao thủ Thần cấp trở lên vẫn yên lặng đứng ở Kiếm vực, còn những người dưới Thần cấp lại trật tự đi về hướng tây bắc và đông nam. Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lướt qua trên đất, đột nhiên dừng lại ở một đám nhân tộc Thái Cổ mặc chiến bào màu trắng.
Những người này tay cầm chiến đao, người mặc chiến bào, đầu cột dải lụa màu trắng, chính là đệ tử Chiến tộc.
- Đế quân, tạm biệt!
Tất cả đệ tử Chiến tộc đều nhìn về hướng Thánh sơn, quỳ một chân xuống, một tay ôm ngực hành lễ. Sau ba nhịp thở, tất cả đệ tử Chiến tộc liền đứng dậy, kiên quyết đi về hướng mặt trận phía trước.
- Chủ công, xin bảo trọng!
Bên dưới Kiếm các, vô số Hoàng Kim giáp sĩ và chiến sĩ Kiếm các thần sắc trang nghiêm, lần lượt quỳ gối hành lễ.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ nặng nề, tràn đầy thương cảm. Kế sách của chiến tranh là do Thánh điện định ra, nhằm để phân phối quân lực Thái Cổ một cách tốt nhất, cho nên lực lượng của Kiếm các cũng bị chia ra.
Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay. Hoàng Kim giáp sĩ tầng tầng lớp lớp như sông biển lập tức đứng dậy, toàn thân chiết xạ ra những luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ. Trong tiếng áo giáp rung động, trật tự đi về hướng tây. Những chiến sĩ Kiếm các cũng bước theo sau.
"Mười triệu năm chỉ trong nháy mắt đã qua. Mười triệu năm trước ta đưa các ngươi từ trong không gian đến Thái Cổ, còn bây giờ lại phải đưa các ngươi trở về với chiến trường. Tạm biệt, môn nhân của ta, các đệ tử của ta." - Nhìn đám Hoàng Kim giáp sĩ biến mất ở cuối chiến trường, Phong Vân Vô Kỵ cũng không nhịn được trong lòng nhấp nhô.