Hai người cứ thế ôm nhau trò chuyện, không làm thêm gì cả, thẳng đến khi chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Hoài mơ rất nhiều, trong giấc mơ có khi hắn là Tôn Hải Văn, có khi là Thẩm Hoài trước đây, thân phận biến ảo như đèn kéo quân. Tỉnh dậy, mộng cảnh tan biến, không nhớ nổi cụ thể đã mơ những gì. Điện thoại trên bàn vang lên, Trần Đan đang mặc quần áo cạnh giường, trong khí rét lạnh tảng sáng, từng phiến cơ da trắng nõn, bờ eo mảnh khảnh cong vút càng có vẻ mê người.
Trần Đan quay đầu, thấy Thẩm Hoài đang ngắm lưng mình, ngại ngùng cầm đồ lên che trước ngực, chạy ra nhà ngoài giúp hắn cầm điện thoại lại.
Thẩm Hoài nhịn không nổi muốn ôm nàng vào lòng, nhưng Trần Đan nhanh chân lủi tránh xa xa, đứng trong góc mặc đồ, nhắc nhở Thẩm Hoài nghe điện thoại.
Thẩm Hoài vén chăn, để Trần Đan nhìn tình trạng “nhất trụ kình thiên” của mình, Trần Đan lè lưỡi, nói: “Ai bảo cả đêm hôm qua anh chỉ mãi nói chuyện, giờ bà đây không rảnh hầu hạ đâu…”
Thấy tâm tình nàng rất tốt, hắn chỉ cố vờ cười khổ, nhận lấy điện thoại, là Tôn Á Lâm gọi tới: “Sao mới sáng ra đã có hứng gọi cho tôi thế này?”
“Được, giúp anh khỏi bị siết nợ xong là tính cách đá tôi đi phải không? Tám giờ rồi, sáng sủa gì nữa?” Tôn Á Lâm bực mình đốp lại.
“Thế à?” cửa nhà Thẩm Hoài hướng về phía bắc, nhìn ra mặt ngoài vẫn chưa sáng hẳn, chắc bởi hôm nay khí trời âm u. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Mai Khê mà hắn ngủ đến 8h, Trần Đan cũng cầm đồng hồ qua nhắc nhở không sớm nữa rồi, mới bịt lấy ống nghe, cười trêu: “Quân vương từ ấy không tảo triều, từ xưa đến nay cứ dính vào mỹ nhân là khổ…”
“Anh có muốn nghe ý kiến của giám đốc Diêu không?”Đầu dây bên kia, Tôn Á Lâm không biết Thẩm Hoài đang ở chung với Trần Đan, tiếp tục hỏi.
“Nói đi.”
“Sau khi xem xét qua tình hình hoạt động thực tế của xưởng thép Mai Khê, giám đốc Diêu cho rằng một số vấn đề tồn tại trước kia không cần tra cứu nữa, đồng thời tiếp nhận tài liệu bổ sung của tôi. Đương nhiên, phía chi nhánh tỉnh cũng không cần lo phải gánh trách nhiệm từ khoản vay trước kia, trên thực tế độ rủi ro hạ xuống, mọi người đều hài lòng.” Trong điện thoại, Tôn Á Lâm xác nhận với Thẩm Hoài, nguy cơ siết nợ đã được giải trừ: “Phía tỉnh sẽ thành lập tiểu ban trù bị cho phân nhánh Đông Hoa, trong tiểu ban tôi phụ trách nghiệp vụ cũ và công tác thiết lập mạng lưới. Chắc anh không muốn gặp lại tôi đâu, nhưng giờ thì đành chịu vậy…”
“Cô đã nói những gì về tôi trước mặt Trần Đan?” Thẩm Hoài truy hỏi, thầm nghĩ: Chắc vĩnh viễn Tôn Á Lâm không ngờ được rằng, nàng cố ý giở trò, lại thành ra thúc đẩy Trần Đan quyết tâm, không biết nên mắng nàng một trận, hay cảm ơn nàng mới thỏa đáng.
“Xin lỗi a, nhất thời lỡ miệng. Dù sao mặt anh dày sẵn rồi, cần gì để ý, đúng không?” Ở đầu kia, Tôn Á Lâm đắc ý cười lớn.
“Thế cô không sợ tôi nhỡ mồm trước mắt chú ba?” Thẩm Hoài hỏi lại.
“Được rồi, cùng lắm thì đổi sang tình nhân khác, tổn thất lớn được đến đâu. Tôi không tin trong nước anh chỉ có dăm ba người tình? Cùng lắm thì tôi bù cho một hai cô…” Tôn Á Lâm châm chọc.
Thẩm Hoài không muốn lải nhải thêm về vấn đề này với nàng, nghĩ đến Tôn Á Lâm muốn đem hai ba tình nhân của mình sang, hắn nhịn không nổi cười hắc hắc, nhìn có vẻ vô cùng tà ác.
Trần Đan không nghe được trong điện thoại Tôn Á Lâm nói những gì, chỉ thấy Thẩm Hoài cười rất hạ lưu, nghi hoặc nhìn qua.
Thẩm Hoài kéo nàng lại, ôm vào trong lòng; Trần Đan sờ lên tấm thân trần lạnh lẽo của hắn, khẽ kéo chăn đắp lại cho ấm.
“Lúc nào cô đến Đông Hoa thì gọi điện cho tôi.” Thẩm Hoài nói: “Chuyện cao ốc Thiên Hành chắc cô không cần tôi đóng góp thêm ý kiến gì. Tôi tin tưởng kinh tế trong nước, cũng như kinh tế Đông Hoa sẽ có một đoạn thời gian phát triển tương đối nhanh, chỉ cần tư bản của ngân hàng dư dả, đổ vào Thiên Hành, chắc chắn sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt. Hơn nữa còn có thể đạt được nhiều điều kiện có lợi từ chính quyền thành phố…”
“Được rồi, cái này thì không cần anh phải dạy. Sự kiện bốn năm trước* khiến chính sách kinh tế của quốc gia biến chuyển, tốc độ tăng trưởng chỉ còn một nửa. Mà luật doanh nghiệp thì mãi đến Nguyên Đán năm nay mới công bố, luật lao động chắc phải sang năm mới hoàn thành, đối với hình thế kinh tế đại lục, phía hải ngoại vẫn dè chừng, chuyện này không có gì để bàn cả.” Tôn Á Lâm nói: “Nhưng mà lạ thật, anh mới đi khỏi đất Pháp chưa được ba năm, sao thay đổi nhanh thế này?”
Sự kiện Thiên An môn.
“Cô cứ thử trắng tay như tôi xem, coi có phải thay đổi không?” Thẩm Hoài hàm hồ đáp lời, Tôn Á Lâm nghe vậy trầm mặc hồi lâu, hình như đang suy ngẫm lại lời vừa rồi, khiến hắn không khỏi tự khen: Cái cớ này đúng là diệu thật!
Nghĩ nghĩ cũng phải, về nước được hai năm, người tiếp xúc nhiều nhất với hắn là Trần Minh Đức thì đã chết bệnh, biến hóa trên người hắn rất ít người nhìn ra rõ ràng, hắn nói như thế, người khác cũng khó tìm ra sơ hở. Còn về đoạn thời gian công tác trong học viện kinh tế tỉnh, trừ đùa giỡn mấy em học sinh ra, hình như cũng không có hành vi gì đặc biệt ác liệt.
Lảm nhảm hai ba câu rồi tống khứ Tôn Á Lâm đi, Thẩm Hoài muốn ôm Trần Đan nằm trên giường thủ thỉ thêm một hồi, nhưng nàng đã nhanh chân chạy mất từ thủa nào. Hết cách, đành tẩy rửa qua loa, không kịp ăn cả cơm sáng, chạy vội đến trấn chính phủ.
Quả nhiên Hoàng Tân Lương đã đặt sẵn đề cương hội nghị đảng chính ngày mai lên bàn làm việc, Thẩm Hoài không tâm tình để nghĩ nhiều đến bộ dạng như chó rớt nước của Hoàng Tân Lương, cầm đề cương lên, nội dung chủ yếu là hai chuyện mà thời gian gần đây hắn đề ra, xây cầu mở đường và góp vốn làm nhà.
Hai chuyện này thị trấn đã trù hoạch được mấy năm rồi, có tận hai ba bộ phương án. Song bởi tình hình tài chính khốn khó, dây dưa mãi chưa có cơ hội thực hiện.
Xưởng thép được vực dậy, dự toán tài chính sang năm sẽ có biến chuyển, hơn nữa còn có thể xin thêm chút tiền từ thành phố, thế nên đem dự án xây cầu mở đường, góp vốn làm nhà khởi động lại cũng là lẽ thường.
Buổi trưa, Thẩm Hoài cầm phương án xây lại cầu Mai Khê và cải tạo công lộ Hạ Mai ra nghiên cứu.
Phương án cũ là thiết kế bốn làn đường chung cho xe gắn máy và xe thô sơ, trên thực tế, dựa vào đường cát đá sẵn có, đổ thêm một lớp nhựa đường thành trải nhựa. Có lẽ bốn năm trước, phương án này là thích hợp nhất, nhưng đặt trong tình hình trước mắt, chưa hắn đã thích ứng với xu thế phát triển của Mai Khê mười năm tới.
Thẩm Hoài cầm phương án cũ lên, đi tới phòng làm việc của Hà Thanh Xã, gọi cả phó trấn trưởng phụ trách quy hoạch xây dựng đến, cùng thảo luận về phương án này: “Phương án cũ quá lạc hậu, về sau chúng ta sẽ gộp vào khu Đường Ấp, sao không làm tương ứng với nội thành. Bốn làn xe gắn máy, hai làn xe thô sơ, cộng thêm lề đường cho người đi bộ là yêu cầu cơ bản nhất, có vậy mới bảo đảm đoạn đường này, trong 10 năm tới không lo bị đào thải…”
“Đường rộng thêm gấp đôi a!” Hà Thanh Xã nghe qua ý kiến Thẩm Hoài, nhấp môi nói: “Làm thế này quy mô động chạm lớn lắm, giữ mặt bắc thì phòng ốc mặt nam phải dỡ hết. Từ cầu lớn Mai Khê xuống thị trấn phải băng qua thôn Hoa Khê, ven đường thì còn đỡ, nhưng đến trấn khu, từ đông đến tây phải kéo cỡ 2000m, liên quan đến mấy chục cửa hàng, xí nghiệp lớn nhỏ như xưởng in nhuộm, xưởng cơ khí, xưởng dệt… Để giải tỏa hết, hai ba chục triệu cũng không đủ…”
Đối với sổ sách kinh tế trong nội bộ thị trấn trong lòng Hà Thanh Xã rất rõ ràng, ít nhất đối với cái ghế trấn trưởng hắn rất tận chức.
“Tiền giải tỏa thực tế không cao vậy đâu!” Thẩm Hoài nói: “Xưởng in nhuộm, xưởng cơ khí, xưởng dệt… đều là tài sản của thị trấn, để lùi vào trong 50m, không gian thừa ra xây cửa hàng kinh doanh. Những cửa hàng nhỏ lẻ khác, dời không cần bồi thường, theo quy tắc cũ, một tầng cũ bù bằng ba tầng mới; nếu muốn bồi thường thị trấn cứ bồi thường, đất thu trở về một phần cải tạo đường, một phần xây thành cửa hàng, bán ra bên ngoài, thế này có thể bù thêm không ít.
Hà Thanh Xã lo nghĩ hồi lâu, mới nói: “Có lẽ lần này nên làm mạnh tay một chút. Xem ra, ngày mai chỉ có thể thảo luận ra phương án sơ bộ thôi, nếu làm riêng cả làn đường cho xe gắn máy chắc phải mời viện thiết kế cục quy hoạch làm giúp phương án mới nữa…”
Thẩm Hoài gật gật đầu, hắn không nghĩ tốn quá nhiều thời gian trong hội nghị đảng chính ngày mai vào thảo luận vấn đề này. Nếu mai hội nghị thông qua phương án cũ, qua một thời gian hắn lại lật bỏ, chuyển sang phương án mới, không khỏi khiến người chỉ trách sau lưng. Không bằng thương nghị trước với Hà Thanh Xã, quyết định xong hẵng đưa ra trước tập thể, tránh phải bị động ứng phó.
Về lại phòng làm việc, Thẩm Hoài lại nóng ruột nóng gan, chỉ chực quăng việc ở đây bỏ đi tìm Trần Đan. Tự nhủ tối nay nhất định không thể mềm tay nữa rồi, quyết bắt nàng phục vụ thỏa đáng mới được. Vừa nghĩ đến đây, tình tự không miễn được kích động, cầm điện thoại lên gọi cho Trần Đan, dù chỉ nghe được tiếng nói thôi cũng an ủi không ít, nhưng tiếp đó Thẩm Hoài nhớ ra một vấn đề then chốt, cả hắn và nàng đều không chuẩn bị dụng cụ tránh thai…
Cái này mà không có thì phiền hà to, nhân tiện hỏi Trần Đan luôn.
“Em có mặt mũi nào mà đi mua thứ kia, không phải ban kế hoạch hóa gia đình có phát miễn phí à?” Giọng trong điện thoại của Trần Đan nhỏ như muỗi kêu, thỏ thẻ khiến xương cốt toàn thân Thẩm Hoài mềm rụn ra.
Đúng là tiểu yêu tinh mà, thả điện thoại xuống, đến trước cửa ban kế hoạch hóa lòng vòng nửa ngày, mãi vẫn không đủ dũng khí vào xin đồ. Trên thị trấn có tiệm thuốc Tây, do lão bà Hà Thanh Xã mở, hắn có biết mặt.
Ăn xong bữa trưa, nhân lúc nghỉ, Thẩm Hoài cầm chìa khóa ra cửa, tính đi mua đồ thì tiểu Chử thò mặt qua: “Thẩm bí thư muốn đi đâu, cần tôi làm tài xế không?”
Thẩm Hoài cười cười, trong lòng mắng: Bố mày đi mua đồ tránh thai, có cần mang đuôi theo không?
Mua xong, trên đường trở về hắn đặc ý vòng qua trước cửa nhà hàng Chử Cốc, dừng xe lại, cách qua cửa kính vươn tay cho Trần Đan nhìn.
Trần Đan đang đứng trong quầy, thấy không rõ, tưởng Thẩm Hoài có việc cần tìm, vội chạy ra, thấy hắn hạ cửa kính xuống, cáu hỏi: “Sắp đến giờ làm rồi, anh còn chạy qua đây làm gì?” Mặt nàng hơi hồng lên, cả ngày nay tâm tình nàng cũng không an tĩnh được, cảm giác như có một dòng suối ấm áp đang chảy xuôi vào tim.
“Uhm, có cái này cho em.” Thẩm Hoài trực tiếp vươn tay nhét hai hộp tránh thai vào lòng nàng.
Đợi nhìn rõ thứ trong tay là gì, Trần Đan rít lên một tiếng, đang muốn ném trả, thì Thẩm Hoài đã ranh mãnh đóng cửa xe lại.
Trần Đan vội nhét hai hộp đồ vào trong lòng, mặt đỏ gay, hai tai tím tái cả lên, mắt oán giận nhìn Thẩm Hoài, nghiến răng nghiến lợi ken két, lại không làm gì được hắn, đành ôm theo cục nợ, giữ khư khư như ôm mấy trăm vạn tham ô, chạy vội vào trong nhà hàng, tìm chỗ cất giấu đi…