Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 114: Không quan tâm hơn thua

Chương 114: Không quan tâm hơn thua


Nhà Dương Thành Minh nằm ở góc đông bắc thị trấn, bên kia cầu, trên một con đường đất, hai bên là một dãy nhà cấp bốn.

Thẩm Hoài không biết những lời Đàm Khải Bình nói với Hùng Văn Bân trong văn phòng. Thấy cầu xi măng vừa dốc lại hẹp, liền để tiểu Chử dừng xe bên cầu, hắn và Hoàng Tân Lương, Hà Thanh Xã cầm theo túi quà, chạy qua cầu.

“Thẩm bí thư, nhà Dương Thành Minh nằm trong hẻm thứ ba từ ngoài vào…” Hoàng Tân Lương cộng sự với Dương Thành Minh trong trường trung học Mai Khê 6 năm, vừa lên dốc, chỉ tay hướng phương vị nhà Dương Thành Minh cho Thẩm Hoài nhìn.

Nước sông dưới cầu đen ngòm, bọt trắng lềnh bềnh, bốc lên mùi tanh hôi rất khó ngửi. Song hình như màu đã nhạt hơn trước một chút, Thẩm Hoài hỏi Chử Cường: “Mấy ngày qua phía xưởng nhuộm còn thải nước ô nhiễm ra sông không?”

“Thỉnh thoảng tôi có qua đó chơi, không thấy xả nước thải thẳng ra sông như trước.” Chử Cường nói.

Thẩm Hoài gật gật đầu, then chốt là phải bắt xưởng dệt, xưởng nhuộm sử dụng hệ thống xử lý nước thải trước khi xả ra sông.

Vừa đi, gió lạnh vừa thổi, khiến tâm tình Thẩm Hoài thoải mái lên nhiều.

Tuy Đàm Khải Bình tiếp xúc với “cha ruột”, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cảm quan của ông ta với hắn, nhiều khả năng khiến đường phát triển sĩ đồ ngày sau chịu ảnh hưởng, không ủng hộ mạnh mẽ như trước. nhưng Thẩm Hoài bình tâm nghĩ, hắn đã là bí thư đảng ủy Mai Khê rồi, đã nắm quyền quyết sách cải thiện mảnh đất này trong tay, cứ tiếp tục công tác, phấn đấu đem lại những gì tốt đẹp cho nơi đây, lại có gì không mãn ý nữa?

Cho dù về sau Đàm Khải Bình lãnh đạm mình, nhưng hiển nhiên không khả năng đạp hắn xuống. Dù không xem hắn là tâm phúc, nhưng cũng sẽ không trực tiếp đá hắn ra khỏi vòng tròn, có gì mà phải lo lắng?

Đứng trên đầu cầu, Thẩm Hoài thở một hơi, sánh bước với Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương vào trong.

Qua cầu, hai bên đường đất không thiếu nhà tranh vách đất, người trong vùng này nuôi rất nhiều chó cỏ. Mấy con súc sinh này chẳng cần biết bí thư đảng ủy, trấn trưởng hay chủ nhiệm văn phòng đảng chính là ai, cứ nhìn thấy người lạ mặt là sủa. Hoàng Tân Lương đi trước dẫn đường, tiểu Chử đi sau cùng đề phòng đám chó cỏ nhảy xổ ra cắn người, quẹo qua hai hẻm nhỏ, mới đến được nhà Dương Thành Minh

Dương Thành Minh ở trong một căn nhà gạch ba gian, trước nhà là một khoảng sân nhỏ, tường viện mọc đầy rêu xanh, đầu hiên còn chất một đống cỏ khô.

Đẩy cửa ra, Dương Thành Minh chính đang kiểm tra con gái làm bài tập trong sân.

Tuy mặt trời chưa xuống núi, nhưng không khí ngoài trời khá lạnh, Thẩm Hoài mặc áo khoác rồi mà vẫn cảm thấy tay chân tê cứng hết cả.

Cô bé đặt ghế trong sân, ngồi trên đó làm bài tập, mặc một chiếc áo bông sờn cũ, nhìn thùng thình tròn vo, mặt nhỏ lạnh đến trắng bệch, mải nghĩ bài tập, lơ đễnh nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Hoài ló đầu từ ngoài cửa vào, hơi giật mình.

Khi Dương Thành Minh chuyển về trạm y tế thị trấn, Thẩm Hoài có qua thăm, biết cô bé này, cười nói: “Tiểu Phác đang làm bài tập à?” Cô bé đỏ mặt bẻn lẽn không cất tiếng, chỉ yên lặng gật đầu.

Dương Thành Minh quay đầu nhìn ra ngoài, thấy Hoàng Tân Lương dẫn theo Thẩm bí thư, Hà trấn trưởng đến nhà, hơi sững, có điều băng bó trên mặt hắn còn chưa bỏ hết, mở miệng nói chuyện không tiện, chỉ chỉ vào mồm, cười cười tỏ ý xin lỗi.

Vợ Dương Thành Minh nghe động tĩnh chạy ra, trong tay cầm đôi đũa, miệng còn nhai cơm rau, thảng thốt hỏi: “Thẩm bí thư, Hà trấn trưởng sao qua đây?”

“Vốn hôm nay định tới trạm y tế thăm thầy Dương. Nhưng nghe nói thầy Dương kiên trì muốn ra viện, liền qua đây chơi nhà luôn.” Thẩm Hoài cười nói.

Hà Thanh Xã thấy vợ Dương Thành Minh còn đang ăn cơm, nghi hoặc hỏi: “Đã ba giờ rồi, sao mới ăn cơm?”

“Hồi trưa tiếp Thành Minh về nhà, quên cả bữa trưa, đến giờ mới cảm thấy đói bụng.” Vợ Dương Thành Minh cố nuốt cơm rau trong mồm xuống, ngượng ngập không nói chuyện, cùng Dương Thành Minh mời Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương và Chử Cường vào nhà ngồi.

Nhà cửa Dương Thành Minh rất đơn sơ, ba gian, một gian làm phòng bếp, vợ chồng Dương Thành Minh, con gái và cha hắn ở cùng một nhà. Sàn đất dưới nhà bị mài đến phẳng lỳ, lạnh kinh hồn, trừ một chiếc bàn, ang gạo, trong phòng khách chỉ đặt thêm hai chiếc xe đạp cũ rích.

Vợ Dương Thành Minh đang dở bữa cơm, cơm rau đặt hết cả lên bàn, một bát canh, một bình cà nhỏ, một chén nước tương… Đây là sinh hoạt điển hình ở Mai Khê.

Vợ Dương Thành Minh thu dọn chén đũa trên bàn, vì Dương Thành Minh không tiện nói chuyện, nên thu thập xong vội quay lên tán gẫu, nhân tiện làm phiên dịch viên luôn.

Trên đường Thẩm Hoài nghe Hà Thanh Xã nói qua mới biết vợ Dương Thành Minh cũng là nhân viên công tác trong trường tiểu học thị trấn, tên Trương Tú Vân, trước là người thành phố, sau mới gả đến Mai Khê, người khá thanh tú trắng trẻo.

Con gái Dương Thành Minh bận làm bài tập ngoài sân, một lát thì có bạn học đến tìm, nghe bên ngoài nói chuyện, hình như là rủ con bé lên thị trấn mua quần áo.

“Ba tớ hôm nay mới ra viện, không đi dạo phố được. Các cậu đi đi, lần sau tớ đi cùng vậy.”

Vợ Dương Thành Minh nghe thấy vậy, đi ra ngoài, một hồi sau, tiếng con bé thấp thoáng từ ngoài vọng vào: “Ba và ông nội còn phải uống thuốc, con mặc đồ thế này được rồi, sang năm cũng không sao cả…”

Dương Thành Minh gian nan quay mặt đi, Thẩm Hoài nghe vậy, cũng không khỏi xót lòng.

Thu nhập hai vợ chồng Dương Thành Minh cộng lại mỗi tháng cũng được 7-800 đồng, ở Mai Khê không dư dả gì, nhưng cũng không tính quá kém, hẳn đủ sức mua thêm bộ quần áo mới chơi tết cho con gái. Có điều thân thể ba Dương Thành Minh một mực không khỏe, là cái siêu thuốc, lại không có đơn vị để báo hóa đơn, bởi thế gia cảnh nhà hắn khá khốn cùng.

Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã ngồi một hồi, trừ quà năm mới, còn để Hoàng Tân Lương để lại 500 đồng tiền thăm hỏi, đây đã là tiêu chuẩn tối cao mà thị trấn có thể cấp rồi.

Có một số thoại đề không tiện nói ra trước mặt vợ chồng Dương Thành Minh, ra khỏi nhà, Thẩm Hoài mới thương lượng với Hà Thanh Xã: “Ngân hàng thương nghiệp mua lại cửa hàng thuốc tây, chuyển qua 90 vạn, tôi thấy khoản này phải xài sạch trước tết thôi!”

“Xài thế nào?” Hà Thanh Xã hỏi.

“Tôi nhớ anh từng nói, hai năm nay giáo viên trong thị trấn chưa hề được tăng lương, so với những hương trấn khác kém xa không ít, các thầy cô cũng có ý kiến, không tâm tư đâu mà dạy học. Mới đầu tôi còn chưa cảm thụ sâu, nhưng đến nhà Dương Thành Minh mới thấu. Hai vợ chồng hắn chắc phải xếp vào loại khá ở trường, thầy cô bình thường còn kém nữa.” Thẩm Hoài nói: “Tôi thấy sang năm đẩy tiền công cho các thầy cô trong thị trấn bằng với các hương trấn khác, trước tết truy lĩnh hết khoản tăng này cho họ…”

“90 vạn đổ vào đó chắc cũng đủ rồi, có cần tìm Lý bí thư, Đường bí thư thương thảo thêm không?” Hà Thanh Xã hỏi thêm.

“Anh cảm thấy được thì cứ làm thôi, hai chúng ta vỗ bàn quyết định là được. Thị trấn lập tức triệu tập người phụ trách các trường trong địa bàn, cố gắng hoàn thành chuyện này trước tết, cũng tính là tạo phúc cho thầy cô.” Thẩm Hoài nói tiếp: “Còn tiền thưởng cuối năm của nhân viên chính phủ, cứ chiếu theo tiêu chuẩn năm trước, nói với mọi người, sang năm tôi sẽ bù cho…”

Thời gian Hà Thanh Xã công tác ở Mai Khê khá dài, hiện còn kiêm chức chủ nhiệm ban văn giáo, đối với tình hình thầy cô trên thị trấn hiểu rất rõ.

Giáo viên trong thị trấn đã 3-4 năm nay không tăng thêm nửa đồng tiền lương, trong khi cũng thời gian ấy vật giá leo thang kinh khủng, giáo viên bình thường, với mức tiền còm 200 đồng, cuộc sống thường ngày vô cùng khốn quẫn.

Tuy Hoàng Tân Lương là ủy viên đảng ủy, nhưng Thẩm Hoài không hỏi ý kiến, hắn chỉ có thể ngậm miệng đứng một bên mà nghe. Có điều hắn không thể không thừa nhận, Thẩm Hoài rất biết thu mua nhân tâm. Quyết sách thế này, phút chốc đã có thể lôi kéo hơn 400 giáo viên toàn trấn về phía mình.

Như gia đình vợ chồng Dương Thành Minh, có thể truy lĩnh một lần tận 5000 đồng. Đối với gia cảnh quẫn bách, cơm không đủ ăn, không nghi ngờ gì là một khoản tiền cực lớn, cũng cực cần thiết.

Còn về nhân viên công tác trên trấn, chỉ cần tiền thưởng cuối năm không ít hơn năm trước, cũng sẽ không có bao nhiêu kẻ oán hận.

“Được.” Hà Thanh Xã cũng sảng khoái, phát bù tiền lương cho giáo viên không phải chuyện gì vi phản chính sách, đây lại là quyết định đầu tiên Thẩm Hoài đưa ra khi lên làm bí thư đảng ủy, tự nhiên không làm khó làm gì, nói: “Vợ Dương Thành Minh làm tài vụ trong trường tiểu học, nếu phải tính toán đủ tiền truy lĩnh trước tết, lượng công việc không nhỏ a…”

“Vậy làm phiền lão Hà anh rồi.” Thẩm Hoài cười nói: “Cuối năm thị trấn có ai nhàn rỗi, anh cứ điều sang dùng tạm…”

Hà Thanh Xã, Thẩm Hoài thương nghị xong, Hoàng Tân Lương nhanh tay lẹ chân, lần nữa đẩy cửa vào nhà Dương Thành Minh.

Vợ chồng Dương Thành Minh kinh ngạc, tưởng mấy người Thẩm Hoài quên đồ gì trong nhà.

Hà Thanh Xã nói: “Thẩm bí thư vừa ra quyết định, tiền lương cơ bản cho giáo viên công chức trong thị trấn chung ta sẽ tăng bằng với các hương trấn chung quanh, truy lĩnh thêm cả khoản thiếu hai năm trước, trước tết sẽ phát xuống đủ…”

“Thật ư?” Dương Thành Minh, Trương Tú Vân đều cảm thấy khó mà tin được, việc này đến quá đột nhiên, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Cục giáo dục không phát xuống, lấy đâu ra tiền?”

Trương Tú Vân là tài vụ trong trường, biết khoản mà cục giáo dục phát xuống mấy năm nay không tăng thêm nửa đồng, nhưng nàng không hiểu những cửa lối đằng sau dòng tài chính của địa phương, không biết khoản mà cục giáo dục phát xuống, trên thực tế đều là thuế địa phương nộp lện, chỉ bất quá phía huyện sẽ cân bằng, phân phối giữa các hương trấn giàu nghèo khác nhau.

Do Mai Khê chuẩn bị vạch ra, bởi thế thực hành chế độ bao tiêu tài chính. Chỉ tiêu thuế Mai Khê phải nộp không tăng, các khoản huyện phát xuống cũng không tăng, tiền công cho giáo viên, công chức toàn để thị trấn tự điều tiết.

Hai năm nay lương giáo viên không tăng, nói đến cùng không phải bởi cục giáo dục huyện không phát thêm tiền, mà bởi thị trấn không thể nỗ lực bù thêm vào khoản này.

Tất nhiên Hà Thanh Xã sẽ không nói rõ ràng những chuyện ấy với Dương Thành Minh, Trương Tú Vân, mà rất hào sảng tuyên bố: “Không cần cục giáo dục phát thêm tiền, Thẩm bí thư quyết định, tiền lương giáo viên tăng lên, toàn bộ do thị trấn chi trả.”

“…” Dương Thành Minh, Dương Tú Vân kích động một hồi lâu, không biết nên nói gì cho phải. Nếu thật được truy lĩnh tiền lương hai năm qua, xem ra những ngày căng thẳng trước mắt có thể dễ thở không ít. Mong tăng tiền lương như mong sao trời, không nghĩ đến tâm nguyện hơn hai năm qua của bọn hắn, chỉ nhờ một ý niệm trong chớp mắt của Thẩm Hoài liền được giải quyết.

Đồng thời hắn lại nghi hoặc, Thẩm Hoài không phải phó bí thư đảng ủy ư? Sao Hà Thanh Xã nói việc này là nhờ “Thẩm bí thư” lâm thời quyết định? Chuyện lớn thế này, toàn thị trấn hơn 400 giáo viên, một lần truy lĩnh phát gần 100 vạn, một phó bí thư như hắn có thể quyết định ư?

Tuy Dương Thành Minh, Trương Tú Vân có nghi hoặc, nhưng Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã, và Hoàng Tân Lương đều đứng ở đây, không thể nói đùa cho vui được, nên cũng không hỏi nhiều.

“Nếu muốn phát xong tiền trước tết, hôm nay là phải bắt tay vào công việc rồi.” Hà Thanh Xã nói: “Tôi nhớ cô Trương là tài vụ của trường tiểu học thị trấn, có thể giúp chạy đến nhà hiệu trưởng Trần, hiệu trưởng Tiêu một chuyến, nói họ lên thị trấn họp ngay trong đêm. Muốn đem tiền lương tính ra cụ thể, sợ phải cần ba bốn ngày, thầy Dương có cần người ở nhà chiếu cố không?”

“Tôi không sao” Dương Thành Minh chỉ chỉ vào mặt mình, khoát tay cố nói.

Ra khỏi nhà Dương Thành Minh, Thẩm Hoài không nghĩ nhiều đến cuộc điện thoại với “cha ruột” lúc chiều nữa rồi. Thầm nghĩ: Cho dù từ nay về sau bị bọn hắn đá vào trong góc, hắn cũng đủ năng lực làm chút chuyện, vẫn có thể thay đổi cuộc sống rất nhiều người. Nếu không mang lại được điều tốt đẹp cho nhiều người, vậy cứ xử lý sự tình bên người êm xuôi đã…”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch