Lúc này Hoàng Tân Lương lên lầu, thấy hai vợ chồng Chu mập mạp khóc lóc thảm thiết, không biết đã xảy ra chuyện gì, đứng sững trước cửa, băn khoăn có nên đi lên tiếp hay không?
“Dưới tầng có chuyện gì à?” Thẩm Hoài hỏi.
Lúc nãy Thẩm Hoài lên lầu thay đồ ướt, Hoàng Tân Lương, Chử Cường ngồi dưới đối phó với đám chủ nợ, đừng để họ dỡ nhà.
“Chủ nợ ở Mai Khê đã về hết cả rồi, chỉ còn lại chủ nợ bên ngoài là còn muốn Chu Lập xuống đó nói chuyện.” Hoàng Tân Lương nói, hắn không biết lúc này trong lòng Thẩm Hoài đang nghĩ gì, người thực việc thực nói.
Người ở Mai Khê nhiều ít phải cho Thẩm Hoài, Lý Phong chút mặt mũi. Thấy hôm nay sự tình nháo thành như vậy, cũng không tiện ngồi lại thêm, lục tục đi về cả. Chẳng qua, bí thư Đảng ủy thị trấn mới chỉ là tên quan cửu phẩm tép riu, đám chủ nợ không ở Mai Khê, chẳng cần biết Thẩm Hoài là ai, đòi được nợ mới là chuyện cần thiết.
Thiếu nợ thì phải trả tiền, Thẩm Hoài cũng biết, nếu không cầm được tiền ra, dù hôm nay khuyên họ về, ngày mai họ cũng sẽ đến tiếp.
Thẩm Hoài lo lắng một hồi, mới nói với Chử Hợp Lương: “Cửa này phải nhờ anh giúp giám đốc Chu một tay rồi. Cuối năm đến nơi, còn gặp phải thiên tai, thị trấn chẳng lấy đâu ra tiền, nhưng tôi bảo đảm sang năm thị trấn sẽ hoàn lại khoản tiền thiếu cho lão Chu. Thế này đi, giờ anh cho giám đốc Chu mượn một khoản nữa, coi như tôi nợ anh…”
Chử Hợp Lương nghe vậy cũng động dung.
Chuyện nhà văn hóa, nói đến cùng là đống rác thối Đỗ Kiến để lại, là Đỗ Kiến có lỗi với Chu mập. Thẩm Hoài lên làm bí thư Đảng ủy trấn mới là chuyện của 7-8 ngày trước, hắn có thể tích cực giúp Chu mập giải quyết chuyện nợ nần đã quá tận với chức trách rồi.
Nhưng giờ Thẩm Hoài không chỉ vỗ ngực bảo đảm sang năm sẽ trả lại nợ cho Chu Lập, còn lấy danh nghĩa riêng đảm bảo, thay Chu mập quay vòng ra một khoản, ứng phó cửa ải trước mặt. Đừng nói Chu Lập, cả người ngoài như Chử Hợp Lương thấy thế đều cảm động không thôi.
“Thẩm bí thư, anh nói gì vậy? Tôi không tin người khác, chứ sao không thể tin anh?” Chử Hợp Lương vỗ vỗ lên vai Chu Lập, nói: “Để tôi gọi Chử Cường về mang 20 vạn lên, đủ dùng không?”
“Cảm ơn Chử đại ca, cảm ơn Thẩm bí thư…” Tròng mắt Chu Lập rưng rưng nước mắt, lại thấy đầu tóc Thẩm Hoài còn ướt đẫm, thẹn ngượng đan xen, nắm chắc tay phải Thẩm Hoài, nói: “Hay Thẩm bí thư đánh tôi hai tát, có lẽ trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Giám đốc Chu, anh nói gì thế? Nói đến cùng là thị trấn thiếu nợ anh, tôi chỉ hy vọng mọi người chung tay vượt qua giai đoạn khó khăn này. Giám đốc Chu còn có thể nỗ lực kiến cho Mai Khê, về sau đừng nói những lời như thế nữa.” Thẩm Hoài nói.
“Được rồi, đừng nói thêm gì nữa. Thẩm bí thư, anh có chuyện gì, cứ phân phó một tiếng, Chu mập tôi mà do dự thì không phải người.” Chu Lập thề thốt.
“Trước để giám đốc Chử cầm 20 vạn để anh quay vòng, đủ không?” Thẩm Hoài hỏi lại.
“Đủ rồi, ân tình của Chử đại ca, tôi mà quên, heo chó không như.” Chu Lập trả lời, cảm kích nắm chặt tay Chử Hợp Lương.
Chu Lập biết Chử Hợp Lương là dân kinh doanh, cho dù quan hệ hai bên có tốt đến đâu. Tết nhất không đến đòi 30 vạn nợ trước đây, coi như đã tử tế lắm rồi. Giờ không nói hai lời liền cho hắn mượn thêm 20 vạn, hoàn toàn là nể mặt mũi Thẩm Hoài.
Xưởng của Chử Hợp Lương sắp phải mở rộng sản xuất, rất cần tiền vốn, không khả năng cho hắn mượn tiền trả hết nợ nần. Song lúc này còn có thể trích ra một khoản cho hắn, chứng tỏ bản thân Chu Lập vẫn có uy tín, chưa đến nước bỏ nhà trốn nợ. Nhờ 20 vạn cấp cứu này, cũng có thể làm yên lòng đám chủ nợ, để họ thư thư cho mấy bữa.
« Nói gì vậy? » Chử Hợp Lương rất vô tư vỗ vỗ lên vai Chu Lập, rồi xuống tầng gọi con trai Chử Cường lái xe về nhà đưa tiền lên.
Đến cuối năm, trong nhà Chử Hợp Lương cũng chuẩn bị một ít tiền mặt, chỉ cần muốn dùng là sẽ có ngay.
Hiện tại hình tượng của Thẩm Hoài không dễ coi cho lắm, liền để Lý Phong, Chử Hợp Lương dẫn Chu Lập xuống ứng phó với đám chủ nợ.
Lý Phong nhắc đến chuyện thị trấn còn nợ Chu Lập 180 vạn. Bí thư đảng ủy mới của Mai Khê, Thẩm Hoài bảo đảm sang năm thị trấn sẽ nỗ lực để hoàn trả khoản tiền này cho Chu Lập. Còn giờ Chử Hợp Lương sẽ cho Chu Lập mượn tạm 20 vạn, mọi người chia nhau đón Tết… Nghe vậy đám chủ nợ liền yên tâm nhiều, lĩnh được tiền rồi dồn dập rời đi, lúc về còn không quên an ủi Chu Lập.
Đám chủ nợ về hết, Thẩm Hoài xuống lầu, cầm tay Chu Lập, nói: “Chuyện xây nhà tạm của thị trấn, tôi hy vọng ngày mai anh có thể theo Lý bí thư xem qua một cái. Trước mặt, thị trấn cũng như anh, đều đang phải đối mặt với cửa ải khó khăn. Có điều, chỉ cần không buông bỏ, tôi tin tưởng cửa ải này rất nhanh sẽ bị vượt qua…”
“…” Chu Lập cảm kích không biết phải nói sao mới phải, chỉ dùng sức nắm chặt bàn tay Thẩm Hoài.
Từ đầu đến cuối Chu Nghi không lộ mặt lấy một lần, lúc Thẩm Hoài chuẩn bị vào xe, ngẩng đầu nhìn lên lầu, góc phòng phía Tây tầng hai đen kịt, tuy không thấy thân ảnh Chu Nghi, nhưng Thẩm Hoài biết nàng chưa hề đi ngủ, không biết đang đứng trong góc tối nào nhìn trộm mình, không biết trong lòng nàng có còn hận mình không…
Chử Cường đã ở lỳ trên cơ quan hai ngày một đêm, Thẩm Hoài bèn để hắn về nhà nghỉ ngơi cùng Chử Hợp Lương luôn, cũng biết có lẽ Chử Hợp Lương có chuyện muốn nói với Chu Lập, hắn liền tự mình lấy xe, chở Hoàng Tân Lương, Lý Phong về thị trấn, giờ còn phải đến xem qua tình hình của bà con gặp nạn nữa.
Nhìn xe Thẩm Hoài tan biến trong màn đêm, Chử Hợp Lương vỗ vỗ lên vai Chu Lập, nói: “Tôi và Thẩm bí thư tiếp xúc không nhiều, nhưng tôi tin tưởng Thẩm bí thư là người nói được làm được, hơn nữa cậu ấy cũng là người cực có năng lực, dám nghĩ dám làm. Nếu cậu ấy đã đáp ứng sang năm trả hết nợ cho cậu, vậy không cần phải băn khoăn nhiều đâu…”
Chu Lập gật gật đầu, hắn biết rất nhiều quan viên nói như rồng leo làm như mèo mửa. Thẩm Hoài còn trẻ thế này, vốn không đáng được tín nhiệm, nhưng hắn vẫn tin tưởng ánh mắt nhìn người của Chử Hợp Lương.
Kẻ có thể khiến Chử Hợp Lương tin phục, Chu Lập không có lý do gì để không tín nhiệm.
Tiễn cha con Chử Hợp Lương đi, Chu Lập mới về lại phòng. Thấy cậu con trai học cấp I giờ mới dám chạy từ tầng ba xuống, Chu Lập cảm khái vạn ngàn, chua xót dâng trào trong tim, hỏi vợ: “Chu Nghi đâu?”
“Mãi chưa thấy xuống lầu, nó cũng biết sai rồi, đáng ra, anh đừng mắng nó…”
Chu Lập lên tầng, mở cửa phòng con gái, thấy trong phòng tối thui không có ánh đèn, mới nói: “Tưởng tắt đèn là xong chuyện đấy hả!” Sờ lên công tắc, bật đèn lên, thấy con gái đang ngồi xổm trong góc tường, trên mặt giàn giụa nước mắt, quên phắt chuyện trách mắng, an ủi nói: “Đừng khóc nữa, có ai đánh con, mắng con đâu mà như trẻ nít thế…!”
**************************
Về lại thị trấn, Thẩm Hoài chỉ kịp thay bộ quần áo rộng thùng thình của Chu Lập đi, rồi chạy tới trấn chính phủ nghe Hà Thanh Xã, Quách Toàn báo cáo tình hình cứu tai, an trí chuyển dời bà con gặp nạn và chuyện đóng cửa xưởng nhuộm.
Cuối buổi còn dạo một phòng quanh trạm xá thăm hỏi bệnh nhân, thẳng đến hai giờ sáng, Thẩm Hoài mới lê thân mệt mỏi về nhà hàng, tìm một phòng ngủ tắm rửa nghỉ ngơi.
Trần Đan và tiểu Lê nghỉ trong phòng cách vách, đêm rồi Thẩm Hoài không tiện nhao tỉnh các nàng. Nằm ở trên giường, trong đầu chỉ toàn nghĩ về chuyện Chu Nghi, tựa hồ trong tối tăm có một bàn tay vô hình sắp sẵn, biến thế giới trở nên nhỏ bé lạ lùng.
Thẩm Hoài lật ngang lật ngửa trên giường, mãi đến tờ mờ sáng mới mê hồ ngủ được một lúc… Nhưng chẳng mấy chốc thì đã bị điện thoại nhao tỉnh.
Giữa trưa thị ủy có ban tuần phòng thiên tai tới Mai Khê, các lãnh đạo hệ thống đảng chính đều cần phải có mặt. Thẩm Hoài cố gắng leo khỏi giường, đầu óc nặng như chì, người cũng rã rời, phảng phất cả đêm đánh lộn với người ta vậy, mắt cũng cồm cộm, cổ họng nghẹn ứ lại, mở miệng nuốt gì đó là lại đau, nói chuyện hết sức khó khăn, đứng trên mặt đất mà như giẫm trên vải bông, chân mềm nhũn cả lên.
Thẩm Hoài biết hôm qua bị Chu Nghi hắt một chậu nước lạnh, ủ cả đêm thành bệnh rồi.
Vì chuyện hôn nhân với Tôn Dũng trước đây nên quan hệ giữa Trần Đan và ba mẹ nàng hết sức căng thẳng, Thẩm Hoài không muốn để nàng lo lắng cho sức khỏe mình mà không về nhà đón Tết với gia đình được. Liền cố chui vào nhà vệ sinh rửa ráy, chấn tác tinh thần, không gọi điện hỏi Trần Đan đang ở đâu mà trực tiếp rời nhà hàng. Nhưng mà trước khi ra cửa thì đụng phải Tôn Á Lâm.
“Mặt anh sao hồng thế, bị bắt gian à?” Tôn Á Lâm thấy sắc mặt Thẩm Hoài đỏ ửng bất thường, nhìn chằm chằm hồi lâu, tưởng hắn làm chuyện gì xấu xa bị bắt gặp.
Thẩm Hoài biết mồm Tôn Á Lâm nhổ không ra ngà voi, nếu nói cho nàng biết đêm qua mình bị hắt nguyên một chậu nước rửa chân mới bị cảm mạo, khéo nàng cười đến lăn lộn mất.
« Hơi cảm thôi! Không sao » Thẩm Hoài khàn giọng đối đáp qua loa với Tôn Á Lâm rồi lách đi.
Cảm mạo lại chẳng phải bệnh tật to tát gì, Tôn Á Lâm cũng không nghĩ nhiều, mặc kệ Thẩm Hoài. Ngày mai là 30, hôm nay nhà hàng bắt đầu nghỉ, đến mồng bốn nhân viên mới trở lại làm việc, Tôn Á Lâm cũng phải dời lên thành phố ở tạm mấy hôm.
Đến cơ quan Thẩm Hoài nhờ Chử Cường mua giùm mấy viên thuốc cảm, uốn xong thấy đỡ một chút, nói chuyện cũng không đau họng như trước.
Buổi trưa phải bồi cùng tổ kiểm tra đến hai thôn tai họa nghiêm trọng nhất. Buổi chiều Lý Phong dẫn Chu Lập và hai thầu xây dựng đến xem qua thực địa. Thẩm Hoài nghĩ đến chuyện Chu Nghi, cũng muốn tự thân đến xưởng nhuộm xem tình hình đóng cửa nhà xưởng và sắp xếp công nhân, hơn nửa đến đó còn phải bàn luận xem phương án tháo dỡ nhà xưởng nào là nhanh nhất, tận hết tốc lực xây nhà tạm cho bà con.
Do ba mươi hộ gặp tai nạn phải trú ở đó trong một thời gian tương đối dài, nhà tạm không thể thiết kế quá đơn giản, tạm bợ.
Trần Đan và Trần Đồng đã dẫn tiểu Lê về Hạc Đường ăn Tết, không thể rút ra thời gian rảnh gặp Thẩm Hoài, chỉ qua điện thoại hỏi thăm một cái, nghe giọng Thẩm Hoài khàn khàn hơi lạ, có hơi bận tâm.
Thẩm Hoài không nói chuyện sinh bệnh, chỉ nói mấy ngày qua bận chuyện cứu tai, phải nói to nhiều quá nên cổ họng trướng ra, đã uống thuốc nhuận họng rồi, bảo Trần Đan cứ yên tâm.