Mặc dù từ tận đáy lòng Chu Tri Bạch không ưa thích gì con người Thẩm Hoài, song không thể không thừa nhận trong sự kiện đêm qua Bằng Duyệt là đối tượng thụ ích lớn nhất.
Tuy Ngô Hải Phong không còn là thành viên thường ủy thành phố, nhưng làm chủ nhiệm Nhân Đại. Sau khi đám Đàm Khải Bình đưa ra quyết định, hắn là người nhận được thông báo sớm nhất, thậm chí lúc đó thị kỷ ủy còn chưa chính thức tiến hành song quy phân cục trưởng phân cục thành bắc Trần Phi.
Đàm Khải Bình không có ý khuếch đại đại đấu tranh, phức tạp hóa sự việc. Sau khi nhận được kết quả sơ thẩm trong đêm từ phân cục Đường Ấp, liền chỉ thị tiến hành câu lưu 15 ngày cộng thêm xử phạt hành chính với Đới Nghị, không để sự tình căng lên đầu Đới Nhạc Sinh, xem như lưu cho hai bên chút mặt mũi.
Đới Nghị dính vào vụ án, đối với trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đới Nhạc Sinh sẽ không ảnh hưởng quá lớn, nhưng nhiều ít thì vẫn tính là một vết đen. Đới Nghị được Cao Tiểu Hổ mời đến Đông Hoa, Đới Nghị sa vào vụ án, Cao Tiểu Hổ lại không ở hiện trường. Tuy có ngàn vạn lý do, nhưng trách móc khi chiếu cố không chu toàn là tránh không thoát rồi. Hơn nữa quyết định trong chuyện này là do ban bí thư thành phố đưa ra, Cao Thiên Hà cũng bỏ phiếu tán thành. Cho dù lần này cha con Đới Nhạc Sinh thầm chịu thiệt, cho dù hận Đàm Khải Bình vào xương, nhưng quan hệ với cha con Cao Thiên Hà cũng khó mà bù đắp lại được như xưa.
Dù hợp tác nghiệp vụ giữa xưởng thép thành phố và Đới Nghị không lập tức bị đình chỉ, song cũng không khả năng được mở rộng.
Vương Tử Lượng và Anh Hoàng bị thanh tra triệt để, mặc dù ý kiến sơ bộ của thị ủy là không làm khuếch đại, cho phép một số cán bộ Đảng viên phạm chút sai lầm nhưng dính án chưa sâu có cơ hội làm kiểm điểm, tự phê bình trước Đảng ủy.
Đám người Cố Đồng trong xưởng thép thành phố tuy không có liên hệ gì trực tiếp với Vương Tử Lượng, nhưng lại thường ăn uống vui đùa trong Anh Hoàng, sợ bị nhổ cả gốc lẫn bùn, bị người khác cầm chuôi, vì để tự bảo, cũng chắc là được Cao Thiên Hà nhắc nhở, ngay trưa hôm sau đã tự thân lên cửa, có ý mở rộng thu mua phế thép từ Bằng Duyệt…. Cũng đồng nghĩa với nguy cơ héo rút nghiệp vụ mậu dịch của Bằng Duyệt được giải trừ.
Tạm bất luận những người khác sẽ được phân lợi ích như thế nào trong vụ án, riêng Bằng Duyệt đã hưởng thụ đến chỗ tốt trực tiếp nhất, không thể không cảm tạ người chủ động quấy nước đục đêm qua là Thẩm Hoài.
Từ lần tiến hành cải chế xưởng thép Mai Khê tới nay, Chu gia và Thẩm Hoài đã đi vào hợp tác.
Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, bất luận từ phương diện nào, Chu gia đều không thể giả câm giả điếc, trống ở sau lưng lặng lẽ hưởng thụ một mình mà không có biểu thị gì cả.
Chu Tri Bạch vung gậy đánh golf, nhìn quả cầu vạch ra một đường parabol hoàn mỹ, quay đầu nhìn sang chị gái đang nhàn rỗi nằm trên ghế, hỏi: “Chị nói xem, hôm qua Thẩm Hoài làm thế đến cùng là có ý đồ gì?”
So với những người khác, bọn hắn biết càng nhiều chi tiết cụ thể. Chuyện cảnh sát công khai đối đầu hiển nhiên là do Thẩm Hoài đứng sau lưng giở trò, nhưng tiếp sau Hàm Học Đào, Hùng Văn Bân và Phan Thạch Hoa theo nhau xuất hiện trong Anh Hoàng, không nghi ngờ gì là đại biểu cho thái độ muốn áp chuyện này xuống của Đàm Khải Bình.
Sau đó, lúc trong đại sảnh Anh Hoàng, Thẩm Hoài đương chúng chất vấn Hàm Học Đào, cầm gạt tàn nện lên mặt Vương Tử Lượng và nói muốn tự thân kiểm điểm với Đàm Khải Bình… Ở trong mắt người ngoài, có lẽ sẽ cho rằng Thẩm Hoài làm bộ làm tịch, chỉ duy có người tiếp xúc được với trung tâm quyền lực mới đại thể biết rằng, sự chuyển biến bất ngờ về thái độ của Đàm Khải Bình với vụ việc có quan hệ trực tiếp với tư thái cường ngạnh lúc ấy của Thẩm Hoài.
Theo lẽ thường, dù sau lưng Thẩm Hoài có chỗ dựa, nhưng trực tiếp đối chọi với Đàm Khải Bình như thế không thể tính là hành động khôn ngoan. Không một bí thư thị ủy nào sẽ để thủ hạ công khai khiêu chiến uy tín mình thế này, cho dù Đàm Khải Bình có nguyên nhân nào khác mà người ngoài không biết, nên lần này mới chọn lui nhường, song tâm lý chắc chắn sẽ có khúc mắc.
Nếu chỉ đơn thuần là vì giải cứu cô gái trong tay Vương Tử Lượng mà đại động can qua như thế, thực được không bù nổi mất.
Chu Dụ đeo kính đen, nằm tắm nắng trên ghế mềm, nàng không biết nên miêu tả con người Thẩm Hoài như thế nào cho em trai nghe.
Hơn nửa năm làm đồng sự trong phủ thị chính, ấn tượng mà Thẩm Hoài lưu lại cho nàng lúc đó đã rất mơ hồ. Từ khi Trần Minh Đức bởi bệnh mà vong, Thẩm Hoài một mực kiếm tẩu thiên phong. Khi ấy Thẩm Hoài còn là tên thư ký nho nhỏ đã dám đem một đám lãnh đạo, trong đó có cả chú hai và Cao Thiên Hà đùa giỡn trong lòng bàn tay. Rành rành là chú hai bị hắn hại thảm, lại không thể không nhận nhân tình từ hắn.
Thẩm Hoài buông bỏ tương lai sáng lạng ở phủ thị chính, mà chọn đường xuống hương trấn cũng khiến người ngoài rất khó hiểu.
Mới đến Mai Khê, có mấy ai sẽ cường ngạnh như Thẩm Hoài, dám đâm nát hai chiếc xe của công ty Vạn Hổ thành sắt vụn.
Mà hồi trước, nếu không phải tận mắt chứng kiến Thẩm Hoài thiếu chút nữa trở mặt với đám Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn trong Anh Hoàng, sao Chu gia sẽ chọn hợp tác, cùng chung tay xúc tiến để xưởng thép Mai Khê tiến hành cải chế theo đúng dự tính của Thẩm Hoài.
Trong quan trường Đông Hoa, việc làm, hành động của cá nhân Thẩm Hoài rất nổi bật, nổi bật đến mức rất khiến nhiều người khó chịu. Nhưng nghĩ kỹ, nếu không nhờ cá tính, phong cách cường liệt ấy, những chuyện đã kể trên sao được đến kết quả như hiện tại?
Khi tất cả mọi người đều nhận làm bùn loãng, ngươi muốn làm thành chuyện gì, chỉ có thể dựng đứng chính kiến mình lên, tất nhiên sẽ đụng chạm đến không ít người… Chu Dụ thầm nghĩ: Chắc tâm thái Thẩm Hoài là như vậy thôi?
Từ năm 22 tuổi nàng bắt đầu vào công tác trong phủ thị chính, đến nay đã được tám năm, tuy được chú hai chiếu cố, đường sĩ đồ cũng thuận lợi hơn người khác nhiều, nhưng vẫn cảm thấy xung quanh mình bị dệt chắc bởi một mạng lưới lợi ích, bức mình phải thỏa hiệp, khuất phục trước hiện thực, nhưng tâm lý nàng sao không có khát vọng đem chiếc lưới kia xé nát?
Chu Dụ biết nàng không phải Thẩm Hoài, không có sự quật cường và không chịu thỏa hiệp của hắn.
Tuy Tri Bạch, ba và chú hai nàng đều đang đoán xem động cơ Thẩm Hoài trong chuyện hôm qua, nhưng nàng lại nghĩ: Có lẽ chỉ đơn thuần là Thẩm Hoài phẫn nộ trước hành vi lớn mật làm xằng của đám Vương Tử Lượng, Trần Phi thôi.
Chu Dụ nhớ lại những lời Thẩm Hoài nói với mình trong xe trước đây, Thẩm Hoài không phải loại quan viên vu hủ, ghét ác như cừu, sinh hoạt cá nhân cũng không hẳn là lành mạnh, nhưng hắn có giới tuyến cho riêng mình, có những tuyến mà tuyệt không dung nhẫn kẻ khác bước qua, có lẽ chỉ đơn giản là thế thôi.
Lúc này có nhân viên chạy qua nói Thẩm Hoài đã đến rồi, Chu Dụ và em trai liền đứng dậy, đi tới đại đường nghênh tiếp.
Tuy là chủ nhật, nhưng bóng người trong đại đường Bằng Duyệt lại chỉ lác đác.
Giám đốc tiếp tân biết Thẩm Hoài là khách nhân rất trọng yếu của chị em nhà họ Chu, liền mời bọn hắn vào một góc riêng trong đại sảnh uống cà phê. Nhìn góc riêng được cách ly bởi tường pha lê, bên ngoài có cả ao nhỏ xếp bằng đá cuội, Thẩm Hoài vỗ nhẹ lên tay vịn gỗ, nói với Tôn Á Lâm: “Phẩm vị Chu Tri Bạch đúng là hơn hẳn đám Vương Tử Lượng a, phong cách bên này phải cao hơn hẳn Anh Hoàng mấy thứ bậc…”
“Phong cách cao thì được gì, kinh doanh thảm đạm thế này, tôi đoán chắc Chu tiểu Bạch đang sầu thối ruột.” Đối với phong cách trang hoàng của Bằng Duyệt, Tôn Á Lâm không đáng nói, vắt chân lên ghế tựa, ngẩng đầu nhìn đèn chùm thủy tinh trên đầu, hỏi giám đốc tiếp tân bên cạnh: “Thứ đồ chơi này có treo chắc không đấy? Tôi ngồi đây, lỡ nó rớt xuống thì thế nào?”
Nghe Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài phải một cái “Chu tiểu Bạch”, trái một cái “Chu tiểu Bạch” xưng hô tổng giám đốc Bằng Duyệt, Dương Lệ Lệ phải cố lắm mới nín được cười, không biết Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm qua đây là dự yến hay là phá hoại nữa.
Trong khi đó, tên giám đốc kia vẫn mỉm cười đầy hòa ái, nói: “Chu tổng của chúng tôi đã tới rồi, lát nữa để cậu ấy tự thân trả lời câu hỏi của Tôn tiểu thư?”
“Tôn tiểu thư có vấn đề gì vậy?” Chu Tri Bạch và Chu Dụ bước nhanh chạy lại, bộ dạng rất là nhiệt tình, trước bắt tay với Thẩm Hoài, lại gật đầu mỉm cười với Tôn Á Lâm, với Dương Lệ Lệ thì chỉ khẽ liếc nhìn một cái, cũng không có vẻ gì là kinh ngạc.
“Bọn tôi đang thảo luận vì sao kinh doanh bên này thảm đạm vậy?” Tôn Á Lâm nói.
Nụ cười cứng lại trên mặt Chu Tri Bạch, hắn nhờ chị gái mời Thẩm Hoài đến dự yến, phải cố gắng lắm mới khắc chế sự chán ghét với Thẩm Hoài, đây đó làm tốt quan hệ để hiện duy trì hợp tác. Nhưng Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài vừa tới đã chọc vào vết thương cũ của mình, dù da mặt hắn đủ dày, cũng không cách nào nặn ra mặt cười được.
Chu Dụ cười nói: “Xây sân golf ở bên này là tật xấu từ hồi đi du học nước ngoài của Tri Bạch. Đương thời mọi người phản đối, nhưng nó cắn răng tự làm, xây xong có hối hận cũng không kịp. Mỗi năm để duy trì kinh doanh phải bù lỗ tận 2-3 triệu…”
Chu Dụ là chị gái Chu Tri Bạch, nàng chủ động kể khổ, Chu Tri Bạch có buồn bực song cũng không tiện nói gì thêm, đành mời Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm và cả Dương Lệ Lệ vào sảnh ăn dùng bữa.
Tuy bên này chủ yếu kinh doanh sân golf, nhưng ở Đông Hoa thực không có mấy người biết hưởng lạc thú khi vung gậy đánh cầu, thế nên Chu Tri Bạch xây dựng bên này thành một khu giải trí tổng hợp theo hình thức câu lạc bộ, những dịch vụ khác như ăn uống, giải trí… đều đủ cả.
Có điều vị trí của Bằng Duyệt không được đắc địa cho lắm, sân golf lại không tạo được sức hút với người dân Đông Hoa. Từ khi mở cửa kinh doanh đến nay, tình hình thảm đạm vô cùng.
Cũng may mà lợi nhuận từ mậu dịch chủ chốt là bán phế thép rất cao, mặc dù bên này mỗi năm tổn thất 2-3 triệu, song cũng không đến nỗi kéo sụp Chu gia.
Sảnh ăn Bằng Duyệt ở lầu ba, từ trên đó có thể cúi nhìn trọn cả sân golf… Hôm nay là chủ nhật, nhưng lượng khách khứa trong sảnh lại chẳng được bao nhiêu.
Ngồi xuống tán gẫu chưa được mấy câu, Chu Tri Bạch đã nhịn không nổi đem vấn đề đã giày vò hắn từ suốt đêm hôm qua hỏi ra miệng: “Thị ủy quả đoán thanh tra Anh Hoàng, Vương Tử Lượng và tứ đại kim cương thủ hạ đều bị bắt quy án. Hôm nay tôi gặp mấy người bạn, họ đều vỗ tay xưng tán Thẩm bí thư vì dân trừ hại. Có điều cũng có người không tin, nói Thẩm bí thư chỉnh sụp Vương Tử Lượng là vì có hận thù cá nhân. Tôi nghe mà bực tức không thôi, nhưng không biết nên biện minh thế nào. Đúng rồi, Thẩm bí thư, thế chuyện hôm qua anh nghĩ thế nào? Để tôi còn biết mà phản bác với bọn họ.”
Thẩm Hoài liếc sang Chu Tri Bạch, biết hắn có thành kiến rất sâu với mình, cười nói: “Người ta có nói gì sau lưng, tôi có muốn quản cũng quản không nổi. Nhưng nếu cái ác công khai, trắng trợn ra đó mà không xử lý, liệu trật tự xã hội có được duy trì nữa hay không? Tôi làm quan, Chu huynh phát tài, ngồi ở đây hưởng thụ cảm giác hầu hạ của trăm người, vạn người; trừ quyền lực và tiền bạc ra, còn cần một tiền đề căn bản nữa, đó là trật tự xã hội phải được duy trì. Tôi nói thế này không biết Chu huynh có hiểu không?”
Chu Tri Bạch không ngờ Thẩm Hoài sẽ thẳng thắn, không chút quanh co thế này.
Thẩm Hoài cũng định “giáo huấn” cho Chu Tri Bạch một trận, tiếp tục nói: “Không biết anh nhìn nhận tập đoàn chấp chính như thế nào? Ném những lý tưởng cao xa đi, thì thực tế rằng chúng ta đang sống trong một xã hội dung tục. Khi tất cả những kẻ trong tập đoàn chấp chính đều muốn vét chỗ tốt cho bản thân, mâu thuẫn xã hội sẽ bị kích hóa, cuối cùng chỉ khiến mọi người đều gà bay trứng vỡ, không ai hưởng thụ được chỗ tốt nào cả. Nhưng trong tập toàn chấp chính cũng có một số quan viên, họ không được đồng liêu ưa thích, tính cách cũng ngang ngược, song lại biết lấy lòng quần chúng nhân dân, nhìn qua có vẻ hơi ngu. Có điều, bọn hắn đang ngầm hoãn giải mâu thuẫn trong xã hội, khiến trọn cả xã hội chầm chậm tiến về phía trước, từ đó bảo vệ chỉnh thể lợi ích của tập đoàn chấp chính. Nói như thế, Chu huynh cảm thấy những quan viên dám bạt trừ nhọt độc trong xã hội là thằng ngu hay còn tâm tư khác?”
Nghe Thẩm Hoài kể lể một trận thế này, mặt Chu Tri Bạch bất giác nóng bừng lên, đành ho khan, giả bộ uống nước, giấu giếm sự lúng túng đi.
Chu Dụ ngồi bên cạnh khẽ cười nhẹ, nàng rất hy vọng em trai mình được “giáo huấn” một trận, để trừ đi tính ngạo mạn từ hồi về nước mang theo.