Đang mơ màng trong giấc mộng thì bị điện thoại đánh thức, Thẩm Hoài phải cố gắng lắm mới mở mắt được, vươn tay qua người Trần Đan tìm điện thoại. Hồi tối điện thoại vứt trên tủ đầu giường để xạc, đêm tối mờ mờ, loay hoay thế nào lại để điện thoại rơi “cạch” phát xuống đất.
“Giờ này ai còn gọi điện thoại nữa?” Thẩm Hoài lim dim mở mắt hỏi, vừa nói vừa cúi rướn người giúp Thẩm Hoài nhặt điện thoại lên.
Điện thoại rơi khá xa, Trần Đan rướn người, chiếc áo ngủ không che được bờ mông trắng phong mãn, dưới ánh trăng mờ mờ hắt vào từ cửa sổ, vùng đào nguyên giữa hai chân thon dài thấp thoáng hiện lên…
Thẩm Hoài vươn tay nhè nhẹ cào lên môi nhụy khiến Trần Đan ngưa ngứa khó chịu vô cùng, lúc quay đầu đưa điện thoại, tiện tay gõ lên đầu hắn một cái, nhẹ giọng mắng: “Đừng làm bậy!”
Là số Lưu Thành Quốc, đoán là vụ án có tiến triển, Thẩm Hoài bèn ngồi dậy lắng nghe.
Tuy giờ đã gần tháng bảy, nhưng rạng sáng vẫn hơi lạnh, Trần Đan khoác áo lên cho hắn, thấy Thẩm Hoài chưa nói mấy câu đã cúp máy, sắc mặt rất ngưng trọng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phan Thạch Quý sợ tội nhảy hồ tự sát ở hồ Thanh Long…” Thẩm Hoài nói.
“Sao thế được? Làm gì đến nỗi hắn phải tự sát?” Trần Đan bị dọa sững: “Hay là có ẩn tình khác?”
“Không có gì là không thể cả.” Thẩm Hoài thả điện thoại lên đầu giường, nằm xuống, ôm Trần Đan vào lòng, không muốn nàng suy nghĩ quá nhiều, nói: “Hồi tối đã chuyển vụ án cho phân cục Đường Ấp, hồ Thanh Long lại thuộc địa bàn Tân Tân, cho dù Phan Thạch Quý sợ tội tự sát có nghi vấn khác, cũng là chuyện mà phân cục Đường Ấp phải bận tâm…”
“Nói gì thì cũng là mạng người a. Phan Thạch Quý đáng ghét thì đáng ghét, nhưng tội không chí tử a.” Trần Đan tâm tư đơn thuần, khó mà đối mặt với cái tin bất ngờ này.
“Nhân mạng quan thiên, lời thì không sai, nhưng chuyện bất bình trên thế gian này nhiều lắm, ai quản được hết?” Thẩm Hoài lắc đầu cười khổ: “Em cũng đừng cho rằng anh lòng dạ như sắt, anh chỉ có thể tận hết khả năng giảm thiểu tội ác ở mảnh đất Mai Khê này thôi…”
“Hôm nay anh bức Phan Thạch Hoa giao Phan Thạch Quý ra, có phải giữa bọn hắn xảy ra tranh chấp mới khiến Phan Thạch Quý bị thế này?” Trần Đan nghĩ đến đây, trong lòng sinh hàn ý, nghi vấn hỏi.
“Trừ phi cơ quan công an có thể tìm ra bằng chứng xác đáng, nếu không chỉ có thể kết luận là Phan Thạch Quý sợ tội tự sát thôi.” Thẩm Hoài nói.
“Tuy Phan Thạch Quý chết rồi, nhưng lỡ Phan Thạch Hoa gây bất lợi cho anh thì sao?” Trần Đan lại lo lắng hỏi tiếp.
Thẩm Hoài nhìn ra ánh trăng ngoài song, nói: “Nếu Phan Thạch Hoa có dũng khí đối đầu với anh, Phan Thạch Quý đã không cần sợ tội tự sát làm gì…”
Trần Đan nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Hoài dưới ánh trăng, nhẹ nhàng vươn tay vuốt má hắn: “Nghĩ lại có đôi lúc em thật mềm yếu. Nếu không gặp được anh, em nghĩ chắc mình đã không chống chọi được đến ngày hôm nay…”
Thẩm Hoài nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh của Trần Đan, phảng phất như ngôi sao giữa đêm đen. Chợt nghe được tin Phan Thạch Quý “sợ tội tự sát”, cõi lòng hắn lạnh toát. Duy có nhìn vào đôi mắt ấy mới có thể khiến tâm tình băng lãnh của hắn dần ấm lại.
Xã hội dung tục này vốn dĩ tàn khốc và hiện thực, riêng quan trường càng là như thế. Cái chết của Phan Thạch Quý chỉ mới móc mở một góc bộ mặt chốn quan trường mà thôi.
Thẩm Hoài không bận tâm Phan Thạch Hoa sẽ gây bất lợi cho mình, nói đến cùng là bởi Phan Thạch Hoa không có dũng lực đối mặt hắn, mới khiến Phan Thạch Quý đến nỗi “sợ tội tự sát”. Không cần đến tội chứng xác dáng, chỉ cần Phan Thạch Hoa không gạt hết nghi vấn về hắn trong vụ “tự sát” này, Thẩm Hoài tin tưởng Đàm Khải Bình sẽ từng bước đẩy Phan Thạch Hoa ra mép biên. Từ nay về sau, Phan Thạch Hoa sẽ chỉ là quá khứ.
Có điều ảnh hưởng của sự kiện này xa không chỉ như thế.
Phan Thạch Hoa từ phó trưởng ban tổ chức thị ủy điều nhiệm đến Đường Ấp làm khu trưởng là nhờ Đàm Khải Bình đề danh, chỉ bằng đó đã đánh dấu Đàm hệ lên mặt rồi.
Dù không có tội chứng minh xác, chỉ cần có người trong thị ủy cho rằng chuyện Phan Thạch Quý “sợ tội tự sát” liên quan đến Phan Thạch Hoa, ảnh hưởng đối với Đàm Khải Bình sẽ không nhỏ chút nào.
Nếu Đàm Khải Bình là người lòng dạ rộng rãi, có lẽ sẽ coi chuyện này như một bài học cho Đàm hệ, để tự thân hoàn thiện đội ngũ, tránh để nhân mã trong tay sa lầy; nhưng Đàm Khải Bình sẽ là người rộng lượng ư?
Đối với chuyện này Thẩm Hoài khá là hoài nghi
Bị chuyện này đánh thức, Thẩm Hoài không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát bật đèn khoác áo ngồi dậy, cả một đống tài liệu và cải tiến kỹ thuật ở Mai thép cần hắn hoàn thiện trước khi về Bắc Kinh.
Trần Đan cũng mặc đồ đứng dậy, giúp Thẩm Hoài sửa soạn hành lý lên thủ đô.
Trừ đồ đạc ăn mặc, phần nhiều là thổ đặc sản, trần dan nhét đầy cả một túi, Thẩm Hoài nhìn mà đau đầu, nói: “Không cần đem nhiều thế đâu, anh một thân một mình đi xe lửa về Bắc Kinh, hai túi lớn thế này biết mang vác thế nào?”
“Nói bậy nói bạ.” Trần Đan khẽ trừng Thẩm Hoài, không để hắn ăn nói xui xẻo, nói: “Thân thích trong nhà anh yêu, tuy nhà phú quý không thiếu thứ gì, nhưng đây là thành ý, anh phải cõng hết mấy thứ này đi…”
“Hay là em đi với anh, không thể để anh chịu khổ một mình thế này được.” Thẩm Hoài nói.
“Lần này anh về nhà là để họ thông cảm, tha thứ; em mà về với anh, bằng với định trở mặt à?” Trần Đan ngừng chuyện trong tay, nhìn Thẩm Hoài, nói: “Chúng ta không còn là con nít nữa rồi, cũng biết cuộc sống không phải là thế giới cổ tích. Đương nhiên em tin anh sẽ buông bỏ hết thảy để lấy em, nhưng anh cảm thấy làm thế có thể khiến em vui vẻ ư? Thật sự, cuộc sống hiện tại với em đã rất thỏa mãn rồi, anh cũng biết trước khi gặp anh em sống thế nào, em không đòi hỏi gì thêm cả, như thế quá tham lam.”
Đối mặt với sự bình tĩnh đến lạnh lùng trước hiện thực tàn khốc của Trần Đan, hắn chỉ biết cười khổ, ôm nàng vào lòng, nói: “Chúng ta nói ba chuyện này làm gì, nói chuyện khác đi?”
“Phiến đất này chuẩn bị được dỡ bỏ, sẽ chia lô bán ra, thống nhất xây nhà theo phong cách cũ của phố cổ. Anh đã tính qua rồi, nửa mẫu đất cần khoảng 30 vạn, thị trấn không cần bỏ thêm tiền vào. Có chuyện tất phải làm cho người ta nhìn, em cầm tiền mua đất, anh không thể bán rẻ cho em nửa đồng. Có điều anh kiến nghị em nên mua hai mảnh, dù sao về sau Trần Đồng kết hôn cũng cần có căn hộ riêng. Lúc này có vẻ đắt, nhưng đợi đường Chử Khê xây xong, hoàn cảnh xung quanh dần thay đổi, đến lúc đó muốn mua không dễ đâu…” Thẩm Hoài nói.
“Em cũng tính mua cho tiểu Lê một mảnh.” Trần Đan nói: “Con bé cô khổ một mình, nhà cũ lại bị Tôn Á Lâm chiếm rồi, nếu không có chỗ đặt chân, trong lòng sẽ không dễ chịu…”
Tư tưởng người dân đất nước này rất quan tâm đến “thành gia lập thất”, có “điền trạch”… Thẩm Hoài ôm Trần Đan, lắc đầu nói: “Tiểu Lê thì thôi, Tôn Á Lâm ở lại đại lục mấy năm còn chưa biết, ngày nào đó nhìn cô ta không thuận mắt, anh đuổi đi là được chứ gì…”
“Anh có năng lực đuổi cô ấy đi?” Trần Đan nhìn sang Thẩm Hoài, đối với việc này khá là hoài nghi. Nếu nói bây giờ có người nào áp được Thẩm Hoài, nàng cảm thấy ngoài Tôn Á Lâm ra khó mà có người khác.
Thẩm Hoài sờ sờ cánh mũi, không tiếp tục chủ đề này, cười nói: “Sang năm thị trấn sẽ có kế hoạch thu lại nhà văn hóa, nếu em muốn tiếp tục làm trong ngành ẩm thực, tốt nhất bây giờ nên tìm một chỗ đặt cửa hàng mới; anh sợ số tiền mặt em tích không đủ…”
“Nhà hàng kinh doanh rất tốt, em nghĩ chuyện vay vốn ngân hàng sẽ không thành vấn đề.” Trần Đan hỏi: “Chỉ không biết có nên mua lại nhà kho xưởng cát cũ không? Rốt cuộc nơi đó ổ trong góc, xe cộ cũng không vào được…”
Nhà kho xưởng cát mà Trần Đan nói nằm ở mặt tây bắc An Lan tự, gần sát bến sông phố cổ.
Thị trấn Mai Khê bởi bến sông mà thành, thời Dân quốc Tôn gia từng xây một xưởng cát ở Mai Khê. Nhà kho này với An Lan tự, trạch viện Tôn gia là ba kiến trúc cũ lớn nhất trong khu nội trấn.
Phố cổ Mai Khê là trung tâm của thị trấn cũ, là phố bằng gạch đá, nhưng khác với phố gạch đá rộng thoáng đến mức đủ cho mấy chiếc xe ngựa qua lại trong phim ảnh, thực tế phố cổ rất hẹp, chỉ đủ cho một chiếc xe hơi nhỏ ra vào, trước đây chủ yếu phải dùng xe ngựa hoặc xe đẩy tay di chuyển hàng hóa.
Cầu lớn Mai Khê đi vào hoạt động, trọng tâm phát triển của thị trấn dần dần được dời sang hai bên đường Hạ Mai, bến sông cũ và kho bãi gần đó bởi ổ trong góc, lại không tiện lợi cho giao thông nên cũng khó tránh khỏi bị vứt bỏ.
Nếu thực dụng mà tính, phố cổ này không cần thiết phải giữ lại làm gì. Nhưng phiến kiến trúc từ thời Dân quốc ấy được bảo trì gần như nguyên vẹn, An Lan tự lại là kiến trúc văn hóa được thành phố bảo hộ, dỡ bỏ rất đáng tiếc. Song muốn cải tạo lại hoàn cảnh thật tốt, không có mấy chục triệu là không xong, tạm thời Mai Khê vẫn chưa đủ tài lực. Năm nay có phát chút tiền, nhưng chỉ là để duy trì hoàn cảnh kiến trúc, không để đến nỗi quá xuống cấp thôi.
Thẩm Hoài gật gật đầu, nói: “Tin tức cải tạo phố cổ đã được công khai rồi, có điều không mấy ai biết được quyết tâm thị trấn lớn đến đâu, cũng không biết giá trị đất đai trong khu vực sẽ tăng bao nhiêu. Tuy nhà kho, bến cảng đã bị vứt bỏ không dùng nhiều năm, lại là kiến trúc lâu đời, thành bản cải tạo quá cao. Nhưng đường men sông được xây xong, bến sông sẽ thành công viên xanh, phố cổ được cải tạo, khu biệt thự phong cách châu Âu được xây mới ở mặt nam, giá trị của nhà kho này sẽ được thể hiện triệt để. Nghe qua có vẻ xa xôi, nhưng thực tế chỉ cần hai ba năm là thành hiện thực thôi…”
Trần Đan gật gật đầu, trước khi Thẩm Hoài đến nhận chức, mỗi năm Mai Khê chỉ đổ vài triệu vào kiến thiết thị trấn. Nhưng năm nay, các công trình được khởi công dồn dập, tổng ngạch đầu tư rất có thể sẽ đạt tới 100 triệu, cải biến hoàn toàn diện mạo Mai Khê. Đây là những chuyện mà Trần Đan trước đây rất khó mà tưởng tượng.
Trong khi đó, đầu tư vào kiến thiết của khu Đường Ấp năm nay chỉ hơn 100 triệu chút mà thôi.
Kinh tế nhảy vọt, kéo theo độ sôi nổi của thương nghiệp thăng lên. Trần Đan kinh doanh nhà hàng Chử Cốc, đối với điều này thể nghiệm rất sâu.
Hồi trước Hà Nguyệt Liên nhận thầu trạm tiếp đãi, mỗi tháng lợi nhuận vài vạn là hết mức. Đó là còn trong tình trạng gần như độc quyền kinh doanh… Nhưng đến đầu năm nay, ngạch nghiệp vụ của nhà hàng đã tăng gấp đôi cùng kỳ năm ngoái, và vẫn đang có xu hướng tăng trưởng. Đến cuối tháng, Trần Đan dự tính ngạch nghiệp vụ của nhà hàng sẽ đạt 30 vạn.