Thẩm Hoài khập khiễng bước chân, cùng theo tiểu cô phụ Đường Kiến Dân ra cửa tiễn cha con Đàm Thạch Vỹ rời đi.
Đàm Thạch Vỹ người tầm thước, rất có tinh thần, nhưng đầu tóc đã hoa bạch, tiểu Ngũ đẩy xe đạp bước cùng ông ta nhìn không giống hai cha con mà như hai ông cháu.
Tiểu Ngũ chỉ thấp hơn ba mình chừng 2-3cm, đẩy xe đi bênh cạnh, ra đến đầu ngõ, nhịn không nổi quay đầu nhìn Thẩm Hoài một cái. Thấy Thẩm Hoài và Đường Kiến Dân vẫn đứng trước cửa viện đưa mắt nhìn ba con nàng rời đi, khuôn mặt thanh lệ chợt đỏ lên, dưới ánh chiều tà, vẻ mặt chưa thoát sự ngây thơ càng trở nên thanh thuần long lanh.
Thẩm Hoài hỏi tiểu cô phụ Đường Kiến Dân: “Sao giờ tiểu Ngũ mới tập đạp xe?”
“À!” Đối với những chuyện vụn vặt thế này Đường Kiến Dân khá am hiểu, nói: “Một thời gian khá dài con bé sống với mẹ ở Du Châu, năm rồi hai mẹ con chuyển về BK, con bé mới theo về đây học. Nghe nói trong thành Du Châu khắp nơi toàn là đất núi, người biết đi xe đạp không nhiều, cũng không biết là thật hay giả.”
Thẩm Hoài nhớ Du Châu còn được gọi là Sơn Thành, lúc hắn học đại học cũng có bạn người Du Châu, đúng là sau khi vào đại học mới bắt đầu tập xe đạp, định hỏi thêm tiểu Ngũ với Đàm Thạch Vỹ cách nhau mấy tuổi, lại thấy mình đúng là lắm mồm, liền nhịn không hỏi kỹ, theo tiểu cô phụ vào nhà.
Vừa vào sân, tiểu cô Tống Văn Tuệ cũng vừa về, ở đầu hẻm nàng đã thấy cha con Đàm Thạch Vỹ ra khỏi nhà mình, xuống xe nghi hoặc hỏi: “Đàm Thạch Vỹ với con gái sao lại đến nhà ta?”
“Tiểu Ngũ học lái xe, đụng phải Thẩm Hoài. Con bé lớn thế kia rồi, đạp xe có hơi nhanh, thiếu chút nữa là đụng vào bệnh viện…” Lúc nói chuyện với cha con Đàm Thạch Vỹ, Đường Kiến Dân khách khí nói không sao, có điều trong lòng vẫn cảm thấy con gái Đàm Thạch Vỹ quá qua quýt, trước mặt vợ tất nhiên không cần ẩn giấu, đem thực tình kể lại.
“Không sao chứ?” Tống Văn Tuệ lo lắng nhìn chân Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài vẫn chưa thay chiếc quần bị rách đi, vết thương lộ cả ra ngoài, bôi qua thuốc tím nhìn càng thêm kinh người. Hắn nói: “Đầu gối bị đụng trật khớp, mới đầu có hơi đau, may mà đã được cô phụ nắn lại, giờ chắc không sao rồi…”
Thẩm Hoài vào phòng ngủ đổi quần dài rồi về lại khách sảnh, thấy tiểu cô Tống Văn Tuệ đang lật đống sách mà hắn vừa mua từ chỗ Đàm Thạch Vỹ về, có điều sắc mặt rất kém, mới cảm thấy kỳ quái, tiện tay cầm một quyền lên, lật xem hai trang. Những sách này tuy đều là nguyên bản nước ngoài, nhưng phần lớn là chuyên tác về công nghiệp và kinh tế quản lý, chắc sẽ không có nội dung phạm kỵ húy mới đúng, thấy tiểu cô phụ Đường Kiến Dân cũng nghi hoặc nhìn, hỏi tiểu cô: “Mấy quyển sách này làm sao?”
“Cháu xem mấy quyển này không mất sức?” Tống Văn Tuệ nhìn chăm chăm vào mắt Thẩm Hoài, hỏi.
“Tạm tạm thôi, rốt cuộc công tác hiện tại cần những kiến thức này, chầm chậm đọc nên cũng hiểu được.” Thẩm Hoài vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì, không biết mấy quyển này vì sao lại khiến sắc mặt tiểu cô khó coi đến vậy?
Tống Văn Tuệ tiện tay đổi một quyển khác, lật ra một đoạn bất kỳ, hỏi Thẩm Hoài: “Cô hỏi cháu, đoạn này viết gì?”
Thẩm Hoài không hiểu vì sao, nhưng vẫn tiếp lấy sách, nhìn qua trang sách một chút, lại nhìn đoạn tiểu cô đang chỉ, nói: “Đây là cách hiểu của Đức Lai Mạn* đối với khái niệm tỷ lệ thất nghiệp, một số quan điểm ông ta bất đồng với Tạp Cam*.” Thấy mặt tiểu cô vẫn banh chặt, mới cười cười, hòa hoãn bớt không khí: “Chắc cháu không hiểu sai chứ? Sách của Đức Lai Mạn trong nước rất ít có phiên dịch. Thời gian trước cháu có xem qua quyển “Luận về các vấn đề của các quốc gia kinh tế Đỏ” bằng tiếng Pháp của ông ta, vẫn luôn muốn tìm những quyển khác để đọc thêm, không ngờ lại tìm được cả bộ nguyên bản ở chỗ Đàm giáo sư.”
(*) (**): Gúc gồ, trăm độ một trận mà không ra được cái tên tiếng Anh nào cho chính xác cả, đành để nguyên Hán Việt. Mọi người thông cảm.
“À, nếu không phải là con rể Kỷ Liên Vân, Đàm Thạch Vỹ đã không bị ảnh hưởng trong giới học thuật, thành tựu cũng không kém Kỷ Liên Vân nhiều ít…” Sắc mặt Tống Văn Tuệ hơi hoãn lại, giải thích cho Thẩm Hoài vì sao mới 60 tuổi Đàm Thạch Vỹ đã về hưu, rời khỏi đại học Bắc Kinh.
Nói đến cùng là có người không hy vọng Kỷ hệ có quá nhiều người có năng lực ảnh hưởng đến chính cục trong nước, rốt cuộc Kỷ hệ phải thỏa hiệp với những phái hệ khác, nói không chừng cũng có công lao Tống gia trong đó, trong lòng Thẩm Hoài nghĩ.
Tống Văn Tuệ thả quyển sách lại, nói: “Khó có dịp trở về, lại phải lên bộ họp một ngày, cả chiều cãi cọ không thôi, mệt gần chết. Nhìn mấy quyển sách này lại nhớ lại hồi mới học tiếng Anh, bốn mươi tuổi bắt đầu học, đúng là thống khổ vô cùng…”
Tập đoàn kiến thiết điện lực Đông Nam là xí nghiệp quốc doanh cấp nhà nước mới được tổ kiến hai năm gần đây, phụ trách công tác kiến thiết điện lực cho các tỉnh Đông Nam, trụ sở chính đặt ở thành phố Giang Ninh, trực thuộc quyền quản hạt của bộ Điện lực, nhưng lại mâu thuẫn trùng trùng với cục điện lực các tỉnh Đông Nam.
Không chỉ điện lực Đông Nam như thế, dưới tình hình kiến thiết và quản lý chưa được phân tách rõ ràng như đại lục, mâu thuẫn giữa bộ và các cục địa phương rất sâu, liên quan đến phân phối quyền lực, lợi ích giữa các cục khác nhau, mở họp là cãi cọ, khích bác là chuyện thường.
Thẩm Hoài tưởng tiểu cô mang tình tự trên cơ quan về nhà mới biểu hiện như vừa rồi. Trên thực tế hắn mới vào nhà này mấy ngày, đối với tính cách hai người tiểu cô, tiểu cô phụ tịnh không rõ ràng lắm.
Tống Văn Tuệ không nói gì thêm, lấy cớ mệt vào trong thư phòng.
Đường Kiến Dân rất hiểu vợ, thấy Tống Văn Tuệ dời chủ đề đi, nhưng âm vân trên mặt vẫn không tán, trong đôi mắt sáng quắc tựa hồ còn ẩn ẩn lửa giận lôi đình.
Nhìn vợ đi vào thư phòng, hắn tiện tay cầm một quyển sách lên xem, hắn không học tiếng Anh bao giờ, cũng nhìn không hiểu nội dung bên trong là gì, nhưng nghĩ những sách này đều bán từ chỗ Đàm Thạch Vỹ mà ra, dù có ngôn luận đại nghịch bất đạo thì đã có làm sao?
Đường Kiến Dân hiểu rất rõ vợ mình, mấy năm nay nhìn có vẻ như bà chủ nhà hiền hậu, thực tế năm xưa phải xuống nông trường rèn luyện, đã nuôi thành tính cách rất cứng rắn. Hồi trước làm phó trưởng ban xây dựng cơ sở của bộ Điện lực, đến sau tới Đông Nam làm phó tổng thường vụ tập đoàn, trị một đám thủ hạ dưới tay ngoan như thỏ, tịnh không hoàn toàn dựa vào gia thế.
Đường Kiến Dân không biết vì sao tình tự vợ mình đột nhiên biến hóa, bèn bước vào theo, thấy Tống Văn Tuệ mặt mũi âm trầm, ngồi sau thư trác suy tư.
Đường Kiến Dân đóng cửa lại, hỏi vợ: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Văn Tuệ ngẩng đầu nhìn chồng, nói: “Ba năm trước, họ Tạ kia khóc lóc ỷ ôi, bắt ba triệu mọi người đến họp gia đình, anh còn nhớ đương thời cô ta nói những gì không?”
Đường Kiến Dân không hiểu vì sao vợ mình lại nhắc đến chuyện ba năm trước, an ủi nói: “Chuyện đã qua thì cũng qua rồi, chỉ cần Thẩm Hoài nhận ra sai lầm, có thể sửa đổi, sớm muộn gì anh tư cũng sẽ nhận đứa con này, Tống gia sẽ có địa vị riêng cho nó…”
“Em nhớ rành rành họ Tạ kia nói Thẩm Hoài cả ngày làm xằng làm bậy ở Pháp, cậy có Tôn gia cung cấp, chỉ biết ăn chơi phè phỡn, cờ bạc trai gái, chuyện gì cũng dám làm; học hành lại không tốt, nói là du học, nhưng sang đó bốn năm cả ăn nói cũng khập khà khập khiễng.” Tay Tống Văn Tuệ án lên bàn, ngữ khí lạnh đến thấu xương, nói: “Đó là lời họ Tạ nói, em không thêm mắm thêm muối gì đâu đấy!”
Đường Kiến Dân biết vợ mình rất có thành kiến với Tạ Giai Huệ, đành gật đầu nói: “Hình như cô ta đã nói thế…”
“Lúc Thẩm Hoài học sơ trung ở trong nước, lúc đó ngoại ngữ còn là Nga văn, lúc đó thằng bé cũng không học tập chuyên chú lắm.” Tống Văn Tuệ nói: “Nhưng Thẩm Hoài đến Pháp mà như họ Tạ kia nói, cả ngày bất học vô thuật, cả câu Pháp ngữ đều nói không thông, vậy Anh văn của nó học đến mức cả từ ngữ chuyện ngành đều hiểu từ đâu mà ra?”
Đường Kiến Dân tức thì ý thức được nghi điểm trùng trùng, hắn và Tống Văn Tuệ tất nhiên không dám nghĩ Thẩm Hoài đã bị đoạt xá, chỉ vô thức dời hoài nghi sang Tạ Giai Huệ, cho rằng ba năm trước cô ta đã nói dối. Nhưng Đường Kiến Dân vẫn nghĩ không thông một số việc, nói: “Thẩm lão gia là ông ngoại Thẩm Hoài, nếu không phải Thẩm lão gia thì ai có thể đuổi được Thẩm Hoài về nước?”
“Thủ đoạn của họ Tạ nhiều lắm, ai biết nàng dùng thủ đoạn gì với Thẩm lão gia, che lừa mắt mọi người.” Thành kiến của Tống Văn Tuệ với Tạ Giai Huệ vốn đã rất sâu, tự nhiên là suy đoán theo hướng bất lợi cho cô ta: “Ba cũng không phải bị cô ta nịnh xoay vòng vòng đó sao, chẳng lẽ Thẩm lão gia còn anh minh hơn ba?”
“Thẩm Hoài đang ở ngoài, hay là tìm nó hỏi thử xem?” Đường Kiến Dân đề nghị.
“Hỏi thế nào? Cho dù Thẩm Hoài không làm gì Tạ Đường cả, dù đương thời chỉ có ý dọa con bé thôi… Nhưng anh cũng biết tính nó rồi đấy, khi tất cả mọi người đều cho rằng nó làm chuyện kia, anh lại đi ra hỏi, nó sẽ biện giải cho bản thân ư?”
Đường Kiến Dân gật gật đầu, lấy hiểu biết của hắn về Thẩm Hoài năm đó, biết Thẩm Hoài là người hận không thể chôn vùi cả thế giới này cùng mình. Tuy hiện tại Thẩm Hoài có vẻ đã sửa đổi nhiều, nhưng ai biết nội tâm hắn còn giòn yếu như xưa không? Đường Kiến Dân cũng cảm thấy thời điểm bây giờ không thích hợp đi kích thích con người đứa cháu này.
Tống Văn Tuệ lại hỏi chồng: “Hơn nữa mẹ Thẩm Hoài chết thảm dưới nông trường thế kia, từ nhỏ chịu đủ vất vả, không dễ dàng gì mới xuất ngoại đồ cái an tĩnh, họ Tạ còn dày mặt dẫn Tạ Đường sang Pháp đọc sách, nhờ Tôn gia chiếu cố, kịch liệt đả kích hắn. Thẩm Hoài có làm gì với Tạ Đường, chả lẽ chỉ trách một mình nó ư?”
Đối với lời này của vợ Đường Kiến Dân không biết nói gì mới phải, hắn biết vợ mình vẫn cho rằng có khả năng Thẩm Hoài đã làm gì đó thương hại đến Tạ Đường, nhưng trên tình cảm lại thiên về Thẩm Hoài một cách rất tùy tiện. Bình thời Tống Văn Tuệ nhìn nhận sự việc rất công chính, khăng khăng mỗi lần đụng đến con cháu lại cực không giảng lý, cả con gái Tống Đồng hắn cũng mắng không được.
“Chí ít có thể khẳng định, ở một số sự việc, họ Tạ kia đã nói dối!” Nói đến đây, Tống Văn Tuệ càng nghĩ càng giận, đập mạnh tay lên bàn.
Đường Kiến Dân thấy vợ nổi giận bất bình, lại không trực tiếp tìm Thẩm Hoài hỏi rõ, mới nói: “Giờ em tính thế nào?”
Tống Văn Tuệ hận hận nói: “Có một số việc làm cách nào cũng không rõ ràng được, em biết phải làm sao? Em nhìn họ Tạ âm mưu muốn dẫn Tống gia chúng ta đến chỗ chia năm sẻ bảy mới vừa lòng, em mà tìm cô ta đối chất, nói không chừng sẽ náo lên ầm ĩ, để Tống gia thành trò cười cho thiên hạ, khơi lại vết thương lòng của Thẩm Hoài một lần nữa, hủy sạch cuộc đời nó…”