Xe về đến nhà khách Đông Hoa, Chu Dụ xuống xe trước, thấy Thẩm Hoài muốn xuống xe theo, nói: “Cậu không đi một vòng đã hẵng quay lại…”
“Có cái gì đâu? Trần Binh cũng biết người khu chúng ta đi ra ngoài phong lưu khoái hoạt, chứ nào phải hai chúng ta đơn độc đi với nhau?” Thẩm Hoài nói.
“Ai phong lưu khoái hoạt với cậu?” Chu Dụ trừng Thẩm Hoài một cái, nói: “Người trong phòng mà nhìn, cậu tự đi mà giải thích?”
Thẩm Hoài đành chịu, để Chu Dụ vào nhà khách trước, phần mình dạo một vòng rồi mới quay lại.
Trước lúc xuống xe, tài xế còn đặc ý chìa một điếu thuốc cho Thẩm Hoài, rất là bội phục nói: “Người anh em, lợi hại a, nữ lãnh đạo xinh đẹp thế mà vẫn lôi lên giường được…”
Nhìn vẻ hâm mộ trong mắt tên tài xế, tâm lý Thẩm Hoài cười khổ, mồm miệng lại chớp cơ hội khoe khoang: “Thường thôi, thường thôi, chỉ cần dùng đủ công phu, không có đàn bà nào không thoát được thắt lưng quần cả, nữ lãnh đạo thì đã làm sao…”
Bộ dạng tên tài xế như thể được thâm thâm giáo hội, vung tay nói: “Nghe được câu này tôi không thu tiền cậu nữa, xem như nhân dân thủ đô hoan nghênh cậu…”
Cả tay cũng không cho mò, còn lôi được lên giường? Ngủ đi mà mơ nhé. Thẩm Hoài được miễn phí tiền xe, cũng không đi mài giũa tâm tư Chu Dụ, trực tiếp vào thang máy, đi lên phòng họp ở tầng bốn.
Bị phó thị trưởng triệu tập đến họp ngay trong đêm, lại toàn là người phụ trách của các đội. Thẩm Hoài tính là trường hợp đặc biệt, lúc vào phòng, đa số đã có mặt, nhìn Thẩm Hoài xuất hiện cũng không ai thấy ngoài ý. Chỉ có Trần Binh cười ái muội nhìn hắn một cái.
Thẩm Hoài nhìn bên cạnh Chu Dụ có ghế trống, trực tiếp ngồi xuống, nói với phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm: “Lương thị trưởng, các anh hội họp toàn đại lão thế này, lại chỉ gọi nhân vật nhỏ như tôi đến dự, đứng ngồi không yên a!”
Lương Tiểu Lâm không có tâm tình đùa vui với Thẩm Hoài, chìa thuốc cho hắn, nói: “Người đến gần đông đủ rồi, chúng ta vào họp thôi. Không cần chờ những người khác nữa…”
Lương Tiểu Lâm giới thiệu qua về cuộc họp ở nhà khách tỉnh cho mọi người nghe.
Lần hoạt động này được tiến hành theo danh nghĩa tổ chức hội thảo nghiên cứu phát triển kinh tế ở vịnh Hoài Hải.
Rất vội vàng, không có chuẩn bị gì cả, chỉ do trên tỉnh mời một ít đại biểu cơ cấu xí nghiệp lớn trong và ngoài nước tham gia, trước đó cũng không liên hệ đầy đủ. Song tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa lại điểm danh, muốn các thành phố tuyến dưới phải coi trọng. Phía Đông Hoa chỉ do phó thị trưởng Lương Tiểu Lâm dẫn đoàn, Đàm Khải Bình và Cao Thiên Hà đều vin cớ bận việc không tham gia, trên thực tế bọn họ cũng không trông mong sẽ thu hoạch được gì từ hoạt động này.
Không quản nói thế nào, nếu Lương Tiểu Lâm đã dẫn đội, dù là ký mấy hợp đồng khảo sát đầu tư, cũng tính là có câu trả lời thích đáng. Còn về sau đó có được thực hiện trên thực tế hay không, chấp hành đến bước nào… thì từ từ tính tiếp.
Tuy kinh tế ở Hoài Hải không so được với Giang Đông, nhưng cũng tính là đất chiến lược ven biển, chỉ cần nhà đầu tư hải ngoại nào có tâm tiến vào thị trường đại lục hoặc doanh nghiệp trong nước có tâm làm lớn, với quan hệ phức tạp giữa Hoài Hải và bộ ủy TW, bọn họ nhiều ít sẽ cho Hoài Hải chút mặt mũi.
Lại không phải lập tức cầm tiền mặt ra đổ vào, ký mấy hợp đồng khảo sát, cho mọi người đẹp mắt, những xí nghiệp kia chắc sẽ phối hợp.
Hỏng là hỏng ở chỗ trong đêm hôm qua, một tên quan viên ở kế ủy tỉnh, dưới sự chiêu đãi của hạ thuộc ra ngoài giải trí, đương thời còn có một doanh nhân Hương Cảnh bồi cùng. Hai người đồng thời xem trúng một cô gái, vì chuyện này mà náo lật mặt, tên quan viên kia bị sắc dục làm mất cả khôn ngoan, cả giận tát đối phương một cái.
Tuy sau đó đã bị tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa mắng cho cẩu huyết dầm đầu, trực tiếp đuổi về Hoài Hải, tỉnh trưởng cùng người phụ trách kế ủy còn đích thân lên cửa xin lỗi, tên doanh nhân kia cũng nhận.
Chẳng qua, Lương Tiểu Lâm nghe đồn đoán rằng đám doanh nhân kia vẫn sẽ làm chút động tác nhỏ.
“Đương chúng bạt tai người ta, chẳng lẽ trách mắng một trận là xong?” Mọi người đều đoán ra chắc Triệu Thu Hoa có ý bao che tên quan viên kia, dù sao đây chỉ là cuộc họp trong nội bộ Đông Hoa, nói chuyện không cần quá cố kỵ, có người trực tiếp nói phá việc này: “Người ta không dám liên hợp chống phá lần hoạt động này, làm chút động tác là tất nhiên. Không thì bị công khai bạt tai như vậy, không đáp trả chẳng lẽ lại thành chuyện cười? Được, xem như chúng ta lên BK chơi một chuyến vậy…”
Mọi người cùng cười hì hì, loại hoạt động kêu gọi đầu tư này không phải chưa tham dự lần nào, có thành quả hay không cũng chẳng mấy ai để ý, dù sao cũng không phải bản thân gây họa. Giờ dù có không thu hoạch, cũng có cớ để mượn, mọi người càng thêm nhẹ nhàng, không lo trách mắng.
Lương Tiểu Lâm nhíu mày, nói: “Hỏng là hỏng ở chỗ đứa gây sự vừa đúng được điều lên từ Đông Hoa. Trước đó tôi cũng nhờ hắn nói tốt cho Đông Hoa mấy câu…”
Lương Tiểu Lâm vừa nói thế này, lập tức mọi người mới thấy vướng tay. Hiển nhiên đám doanh nhân Hương Cảng sẽ không dám công khai đối đầu với tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa, thế thì rất có thể Đông Hoa sẽ thành bia trút giận cho bọn hắn.
Một khi đám kia liên hợp lại làm khó Đông Hoa, bọn hắn đã không bận tâm đắc tội tỉnh trưởng, cũng có thể tỏ rõ thái độ bản thân, khiến trong tỉnh xử lý nghiêm khắc tên quan viên kia.
Quan có vòng tròn của quan, thương có vòng tròn của thương. Giữa đám doanh nhân Hương Cảng cũng có vòng tròn riêng cho mình. Đắc tội một người, đồng nghĩa với đắc tội một chuỗi người.
Nếu những thành phố khác đều kiếm được dăm ba tờ hợp đồng về vung vẩy cho lãnh đạo xem, trong khi Đông Hoa tay trắng, khác gì con rận trên đầu trọc, lại không thể đẩy hết trách nhiệm lên thân tên quan viên “t*ng trùng thượng não” kia.
Lương Tiểu Lâm giới thiệu qua tình hình, Chu Dụ vô thức nhìn sang Thẩm Hoài một cái, như muốn nói chuyện này phải nhờ hắn ra mặt xử lý mới được.
Thẩm Hoài đối với chuyện tai bay vạ gió thế này, chỉ biết nhún nhún vai, lộ ra ánh mắt vô tội.
“Lần này thành tích tốt hay xấu cũng không sao cả, nhưng tuyệt đối không thể tay trắng.” Lương Tiểu Lâm lớn tiếng nói: “Không như vậy chúng ta không biết tố khổ với ai đâu, trong tỉnh cũng sẽ không che đậy giùm, trách nhiệm sẽ đổ trực tiếp xuống đầu, là chúng ta không có chuẩn bị, không có năng lực…”
“Đứa gây chuyện trong kế ủy tỉnh là ai?” Thẩm Hoài thấp giọng hỏi Chu Dụ.
Chu Dụ viết một hàng chữ trên sổ ghi chép, tiếp đó lại viết “phó thị trưởng”, “mang bệnh”, “phó chủ nhiệm”… Thẩm Hoài đã hơi hiểu ra vì sao Triệu Thạch Hoa không xử lý nghiêm khắc đứa kia rồi. Nhưng chính như thế, lần này nếu thành tích Đông Hoa mà bét bảng, rất có thể sẽ bị Triệu Thu Hoa mắng cho tối tăm mặt mũi.
“Tiểu Thẩm, nhà cậu ở Bắc Kinh, chuyện liên quan đến sự phát triển của Đông Hoa, cậu phải coi trọng a.” Lương Tiểu Lâm khá mong đợi nhìn Thẩm Hoài, nói.
“Tôi rất xem trọng, nhưng chỉ xem trọng suông cũng không làm được gì a.” Thẩm Hoài đẩy bay trách nhiệm, nói.
Thẩm Hoài nhìn danh sách đám doanh nhân được mời tham gia, có cả Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành, thầm nhủ: Bọn hắn không khả năng sẽ công khai dẫn đầu làm khó Đông Hoa, làm thế quá đắc tội người rồi. Nhưng chúng nhất định sẽ rất hài lòng khi nhìn kịch vui hôm nay.
Bình thời Lương Tiểu Lâm đi lại khá gần với Cao Thiên Hà, lần tham gia hoạt động này vốn là công trình mặt mũi, Thẩm Hoài chẳng việc gì phải ra mưu hoạch sách cho ông ta, ngược lại tâm thái khá là vui thích khi nhìn trò hay của Lương Tiểu Lâm.
Lương Tiểu Lâm có thể đoán ra gia thế Thẩm Hoài nhất định bất phàm, ở BK chắc cũng có nhân mạch khá dày, mời người nhà Thẩm Hoài ra mặt nói chuyện giúp, chuyện này nói không chừng sẽ được giải quyết êm thắm. Nhưng Thẩm Hoài trực tiếp chối bay chối biến, hắn cũng đành chịu. Dù sao Thẩm Hoài là người ngoài, đứng nhìn kịch vui, hắn có gây thêm áp lực vẫn vô dụng.
“Trần chủ nhiệm, cậu đến BK công tác sắp gần 3 tháng rồi, chắc nhận thức một số đại biểu xí nghiệp chứ?” Lương Tiểu Lâm lại dời hy vọng lên thân Trần Binh. Đối với tiền huyện trưởng Hà Phố này hắn khá tôn kính, không hề coi là hạ thuộc sai tới sai lui.
“Đợi lát nữa tôi liên hệ thử xem, có điều Lương thị trưởng đừng gửi gắm hy vọng quá lớn, mọi người cũng đề chút ý tưởng, tìm cách giải quyết vấn đề này thôi.” Trần Binh cười khổ nói, bằng bộ dạng nghèo rớt mùng tơi của nhà khách Đông Hoa này, hắn lấy tư cách gì đi kết thân với đám đại biểu xí nghiệp mắt cao hơn đỉnh kia?
Trần Binh liếc mắt sang Thẩm Hoài, muốn nói lại thôi. Hắn biết, bằng thân phận cháu trai tiền phó thủ tướng Tống Hoa, Thẩm Hoài kéo mấy xí nghiệp qua giữ ba phần mặt mũi cho Đông Hoa là không thành vấn đề, nhưng Thẩm Hoài bằng cái gì mà phải giúp Lương Tiểu Lâm? Dù lần này vô công mà về, bị trong tỉnh hoặc thị ủy phê bình kịch liệt, gậy căn bản sẽ không rơi xuống trên đầu Thẩm Hoài, hắn việc gì phải phiền lòng?
Thẩm Hoài đẩy trách nhiệm đi, chỉ còn cách họp bàn tìm đối sách, nhưng xem ra hiệu quả không lớn.
Tỉnh Hoài Hải đứng đội sổ trong các tỉnh thị duyên hải, Đông Hoa lại là đội sổ trong đội sổ, địa vị cực thấp, cơ hồ không có mấy sức ảnh hưởng. Địa phương không có ảnh hưởng, quan viên có chạy ra cũng không có tiếng vang.
Đám quan viên có mặt trong đây đều nghi biểu bất phàm, nhưng chỉ có thể diễu võ giương oai ở Đông Hoa. Chứ lên Bắc Kinh, đừng nói xí nghiệp cấp nhà nước, xí nghiệp cấp tỉnh cũng là chính xứ, thậm chí phó sảnh, ai sẽ để ý đám quan tép riu nông thôn như bọn hắn?
Thảo luận nửa ngày, một danh sách cho ra hồn cũng không thấy đâu. Lương Tiểu Lâm để bọn hắn thử liên lạc những chỗ quen biết xem, đảm bảo ngày mai có thể ký được vài hợp đồng cho đỡ mất mặt.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ, giờ đã sắp 12 h đêm rồi. Nhìn bộ dạng tiêu đầu nát trán của Lương Tiểu Lâm, cũng không thương cảm là bao, lên tiếng nói chuẩn bị về nhà đi nghỉ.
“Thẩm bí thư, Chu khu trưởng, hai người chờ một tý.”
Thẩm Hoài vừa ra ngoài, Trần Binh từ trong phòng họp đuổi theo. Chu Dụ cũng ngừng chân lại, không biết Trần Binh tìm mình và Thẩm Hoài để nói gì.
Trần Binh có phòng làm việc riêng trong nhà khách, liền mời Thẩm Hoài, Chu Dụ lên phòng nói chuyện.
“Tôn tổng Tôn Khải Nghĩa của tập đoàn Trường Thanh có phải biểu cữu của Thẩm bí thư?” Thời gian không còn sớm, Trần Binh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Trên thực tế, trọn cả Đông Hoa không mấy ai biết Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm là chị em họ. Đương thời Lương Tiểu Lâm phụ trách công tác chuyển nhượng cao ốc Thiên Hành, nhưng không hề rõ ràng quan hệ giữa Thẩm Hoài và tập đoàn Trường Thanh. Chẳng qua, trong vòng tròn nhỏ ở Mai Khê, đây không phải là tin tức bí mật. Bởi thế Trần Binh biết chuyện là hoàn toàn bình thường.
Trần Binh thản nhiên nói: “Tuy là công trình mặt mũi, nhưng lần này Đông Hoa vô công mà phản, thành trò cười cho thiên hạ, ảnh hưởng sẽ rất lớn. Tin tức truyền đi, về sau có ai muốn tìm đến Đông Hoa đầu tư cũng sẽ băn khoăn có rủi ro…”
Đương nhiên Trần Binh không cần bán sức giúp Lương Tiểu Lâm qua cửa ải này, nhưng hắn không thể không lo lắng cho đại cục phát triển của Đông Hoa.