Số độ rượu trắng không tính nổi quá cao, nhưng liên tục ba ly xuống bụng, thần tiên cũng chịu không thấu, xương cốt toàn thân Thẩm Hoài mềm rụn ra, lập tức ngã vật xuống sàn.
Hồ Mân định ngăn cản không cho hắn uống ba ly này, nhưng động tác Thẩm Hoài quá nhanh, không cho nàng kịp can thiệp. Hơn nữa một phen xin lỗi rất chân thành cũng khiến nàng cảm động, hơi ngẩn người một chút thì Thẩm Hoài đã uống xong rồi.
Nàng và Trình Nguyệt định đỡ nhưng đã không kịp, thấy Thẩm Hoài mềm người ra, tiếp đó “bịch” một tiếng, hắn đập đầu xuống góc ghế dựa rồi.
Mọi người vội vã kéo Thẩm Hoài dưới sàn dậy, hắn đã say như chết, sau gáy bị sưng to mà vẫn không cảm thấy gì.
“Cậu thật là, người cậu ấy thiếu nợ là tớ, cần gì cậu đứng ra đòi nợ giùm?” Nhìn Thẩm Hoài say thành dạng kia, Hồ Mân gấp đến sắp khóc.
Nàng tâm địa thiện lương, chuyện dĩ vãng vốn không ghi ở trong lòng, hôm nay vừa khéo gặp Thẩm Hoài ở nhà hàng, đối với nàng vốn là một chuyện vui, rất hưng phấn, mới nhiệt tình gọi các bạn cũ tụ hội một bữa.
Hồ Mân không ngờ Trương Hạo vẫn nhớ chuyện trước kia, mãi canh cánh ở trong lòng, chỉ nghĩ thái độ bức người của hắn là do tính cách sai khiến, thấy Cố Tử Cường lên tiếng khuyên rồi nên mới không quá để ý, ai biết cuối cùng hắn nóng đầu lên, bức Thẩm Hoài uống nguyên cả chai rượu trắng mới bằng lòng…
Nếu Thẩm Hoài uống cạn ba ly kia, xảy ra chuyện thì có hối hận cũng muộn, Hồ Mân mới nhịn không nổi trách mắng Trương Hạo.
Ấn tượng mà Thẩm Hoài trước đây để lại cho mọi người tuy không tốt, nhưng lúc đó bọn hắn còn là thiếu niên, căn bản không phải là cái tuổi ghi thù, nếu nói có oán hận thì cũng rất đạm… Nghe được phen xin lỗi chân thành vừa rồi, hắn lại trực tiếp chuốc ba ly đến sấp mặt, mọi người đều bị cảm động, cựu oán dĩ vãng phút chốc thành khói mây tiêu tán, chỉ cảm giác Thẩm Hoài làm người rất sảng khoái, chân thành.
Hồ Quân vốn định chuốc sấp Thẩm Hoài, nhìn hắn làm trò cười mới thôi, lúc này cũng cảm thấy hành động của mình đêm nay rất không quân tử, lúng túng vỗ vai Trương Hạo cười khổ một tiếng.
Trương Hạo nhìn Thẩm Hoài không chút do dự, chuốc thẳng ba ly xuống bụng, túy ý bị dọa tỉnh hơn nửa; nghe Hồ Mân oán trách, hắn im lìm nửa buổi không nói lời nào, nhất thời chính bản thân hắn cũng không rõ oán hận của mình với Thẩm Hoài rốt cuộc có bao sâu?
Hắn vốn thích Hồ Mân, khăng khăng nàng lại không có cảm giác gì với hắn; trước đây vì chút chuyện nhỏ mà Thẩm Hoài đẩy Hồ Mân xuống sông giữa trời đông lạnh cắt da cắt thịt, hắn hận không lập tức đập chết đứa này, nhưng mà lúc nóng đầu xông vào đánh lại bị người ta đè xuống đánh cho một mặt toàn máu là máu, cảm giác lúc đó rất là nhục nhã… Đến sau Hồ Mân đổ bệnh, tên này còn không đau không ngứa nghỉ học, lớn lên Hồ Mân hai lần có bạn trai thì cả hai đều có tướng mạo hao hao Thẩm Hoài; hôm nay gặp lại trong nhà hàng, lúc nói chuyện qua điện thoại hắn có thể nghe ra Hồ Mân hưng phấn từ tận nội tâm khi gặp lại Thẩm Hoài, trong lòng lại càng khó chịu…
Đến cùng là mình oán hận chuyện năm đó bị Thẩm Hoài đè xuống đánh cho đầy mặt là máu, hay oán hận Hồ Mân thủy chung không tiếp nhận mình, lại không những không oán hận kẻ đẩy nàng xuống sông là Thẩm Hoài, tìm bạn trai cũng tìm người giống họ Thẩm?
Trương Hạo ngây người, hắn đã kết hôn, có con, yên bề gia thất, vì sao mãi không quên được chuyện năm xưa?
Nhìn Hồ Mân quở trách, tim hắn nhói lên, cầm nguyên chai rượu chuốc vào mồm…
Thẩm Hoài say như chết, Cố Tử Cường say như chết, cách uống này chẳng có mấy người không sấp mặt cả, số còn tỉnh cũng chân nam đá chân chiêu, xiên xiên vẹo vẹo…
Những người tửu lượng lớn như Trương Hạo, Hồ Quân cũng có bốn năm ly rượu trắng xuống bụng, lại nhìn Thẩm Hoài liên tục chuốc ba ly, túy ý bị kinh tỉnh không ít… Đều bận tâm hắn uống thế này sẽ xảy ra chuyện, không biết thân thể hắn có gánh nổi không?”
“Các cậu xem có cần đưa Tử Cường và Thẩm Hoài đến bệnh viện không?” Hồ Quân hỏi Trình Nguyệt.
“Mấy người rượu vào là thành thằng điên hết!” Trình Nguyệt không bận tâm Thẩm Hoài thì cũng bận tâm Cố Tử Cường, nói: “Tốt nhất là đưa đến bệnh viện xem thế nào, nếu để cậu ấy trong nhà nghỉ, lỡ xảy ra chuyện thì thế nào?” Cố Tử Cường uống khoảng 4 ly rượu trắng, tầm hơn một cân, tửu lượng hắn lại không tốt bằng Hồ Quân, Trương Hạo, dù không có gì đáng ngại, cũng sẽ khó chịu mấy ngày….
Đúng lúc này chợt nghe tiếng điện thoại “bít bít”, Hồ Mân thấy túi áo hắn rung rung, ba chân bốn cẳng lôi điện thoại ra, đưa cho Trình Nguyệt nhìn, nói: “Có phải điện thoại người nhà Thẩm Hoài gọi đến không?”
Rốt cuộc chuốc say con nhà người ta thì cũng phải có lời giải thích rõ ràng, Trình Nguyệt tiếp lấy điện thoại, nói: “Alo, đây là bạn học Thẩm Hoài, cậu ấy mới uống say, xin hỏi ai đấy ạ?”
Tiểu Ngũ ở bên kia đầu dây hơi sững, bịt lấy ống nghe, nói với Thành Di: “Là giọng nữ, khả năng là cái cô bạn học gặp hồi trưa, nàng nói Thẩm Hoài uống say rồi, cả điện thoại cũng không nghe được…”
Thành Di lười về nhà đối diện với chất vấn của ba mẹ, cả chiều ở lại chơi với tiểu Ngũ, tối ăn cơm ở đó luôn, nhưng nghĩ lại việc “hẹn hò” này cuối cùng phải có câu trả lời thỏa đáng cho người trong nhà, muốn thông khẩu cung với Thẩm Hoài trước, nên mới có chuyện tiểu Ngũ gọi điện cho Thẩm Hoài.
Thành Di và tiểu Ngũ đều tưởng nhầm Trình Nguyệt thành Hồ Mân, nghĩ trong lòng, cả buổi chiều nay Thẩm Hoài đều ở cùng một chỗ với cái cô bạn học kia? Lúc này còn uống say như chết, cả điện thoại cũng không nghe được?
Thành Di hối hận rồi!
Nếu không có chuyện “hẹn hò”, cùng lắm là nàng báo số điện thoại Tống Văn Tuệ hoặc Tống Hồng Quân cho đối phương biết, để bọn họ liên hệ với người Tống gia, đón Thẩm Hoài về là yên chuyện.
Hôm qua vừa gặp mặt, trưa hôm nay còn hẹn nhau ăn cơm, thậm chí nàng còn định dùng kế kéo dài thời gian, lừa người trong nhà rằng: hai người ở chung rất tốt, nhưng vẫn phải tìm hiểu thêm một thời gian… Nếu mặt lạnh như tiền, để Thẩm Hoài say như chết ở đó không nghe không hỏi, chính Thành Di cũng cảm giác thấy làm thế không thông…
Thành Di tiếp lấy điện thoại từ trong tay tiểu Ngũ, nói: “Tôi là bạn Thẩm Hoài? Cô là bạn học Thẩm Hoài gặp ở nhà hàng hồi trưa đúng không? Chúng ta từng gặp qua hồi trưa rồi, Thẩm Hoài uống say ở đâu vậy để chúng tôi đến đón…”
Hỏi xong địa chỉ, Thành Di đành gọi tài xế đến chở mình và tiểu Ngũ đến nhà hàng Đông Hoa đón Thẩm Hoài… Trong chốc lát cũng không ý thức ra nhà hàng Đông Hoa chính là ban đại diện Đông Hoa ở BK, hoàn toàn có thể gọi nhân viên chở Thẩm Hoài đang say như chết về lại Tống gia.
Trình Nguyệt cúp điện thoại, biết đối phương hiểu lầm mình thành Hồ Mân, nói với đám Hồ Mân, Trương Hạo, Hồ Quân: “Làm đối tượng của Thẩm Hoài, lát nữa sẽ đến đón!”
Chuyện Thẩm Hoài và đối tượng ăn cơm trong nhà hàng mới ngẫu nhiên gặp được Hồ Mân, Trình Nguyệt thì đám Trương Hạo, Hồ Quân đều biết đại khái.
Hồ Quân nhìn Thẩm Hoài say như chết, nói: “Thế cũng tốt!” Lại hỏi Hồ Mân, Trình Nguyệt: “Không phải hai cậu nói Thẩm Hoài và đối tượng không hòa thuận cho lắm ư? Tớ thấy người ta vẫn rất quan tâm Thẩm Hoài mà?”
“Có phải ai cũng không tim không phổi như mấy người đâu?” Trình Nguyệt trừng mắt với Hồ Quân, nói: “Cho dù không mãn ý, không thành được phu thê thì cũng là bạn bè quen biết, Thẩm Hoài uống thành thế này còn có thể không nghe không hỏi?”
Qua một lúc, Thành Di gọi điện nói đã đến cổng nhà hàng, Trình Nguyệt, Hồ Mân vội vội vàng vàng dìu Thẩm Hoài ra cửa.
Trần Binh nghe nói Thẩm Hoài và mấy người bạn đến nơi này ăn cơm liền một mực ngồi trong văn phòng nhà hàng, nhưng Thẩm Hoài không chủ động liên hệ hắn, ra mặt gọi món cũng là bạn học Thẩm Hoài, riêng bản thân Thẩm Hoài lại không lộ diện, hắn không biết Thẩm Hoài làm thế là có ý gì, liền cũng không tự động xông vào trong phòng thêm loạn.
Lúc này thấy Thẩm Hoài say như chết, được người dìu ra cổng… Trần Binh mới sững người, vội chạy lại giúp đỡ, hỏi: “Sao uống thành thế này?”
Hồ Quân chỉ cho rằng Trần Binh chạy lại đỡ là vì sợ bọn mình trốn không thanh toán, nói: “Không cần bận tâm, bọn tôi không chạy đâu, chỉ đưa bạn học ra xe về nhà thôi…”
Trần Binh cười cười, không nói gì thêm, nhìn bọn hắn đều chân nam đá chân chiêu, chắc đã uống kha khá rồi, bèn giúp một tay đỡ Thẩm Hoài đi ra ngoài.
Đẩy ra cửa sảnh chính, thấy một chiếc Audi đen dừng ngay trước cổng, Hồ Quân, Trương Hạo còn khá thanh tỉnh, lại nhìn biển số xe, lập tức túy ý tỉnh thêm ba phần, đối mặt nhìn nhau: Đối tượng của Thẩm Hoài đến cùng bối cảnh thế nào, lại ngồi chiếc xe thế này qua đón hắn về nhà.
Thành Di vốn không nghĩ vì chuyện này mà chọc thêm phiền hà, tiểu Ngũ lại bức thiết gọi tài xế đến dìu Thẩm Hoài vào trong xe.
Lúc này Thẩm Hoài đã khôi phục chút ý thức, thấy trước mắt là một phiến mờ mờ, tưởng là Hồ Mân mới nâng sà lại, miệng đầy hơi rượu, líu ríu nói: “Tớ có lỗi với cậu, chỉ cần cậu tha thứ, tớ uống thêm ba ly nữa…”
Tiểu Ngũ vừa thẹn vừa giận, thấy Thành Di hồ nghi nhìn sang, gắt giọng: “Anh nói bậy nói bạ gì đấy, chị Thành Di cũng ở đây, anh mà nói nữa là không hay đâu.”
“Chị quản anh ta làm gì?” Thành Di đoạn nhiên phủ nhận, nàng biết đây là Thẩm Hoài uống say rồi nói lung tung, thấy Hồ Mân đứng cạnh đó thẹn đến mặt đỏ bừng, cũng không quản giữa Thẩm Hoài và cô bạn học này có chuyện xưa như thế nào, quay sang hỏi Trần Binh ăn mặc giống như nhân viên làm việc trong nhà hàng: « Nhà hàng các anh có thể cho mượn một tấm vải làm đệm đặt trong xe được không? »
Trần Binh thấy cô gái xinh đẹp như Thành Di lại bận tâm vấn đề đầu tiên là Thẩm Hoài nôn làm bẩn xe mình, biết quan hệ giữa nàng và Thẩm Hoài sẽ không quá thân cận, liền gọi người cầm một chiếc khăn bàn lại, giúp nàng đệm ghế xe rồi mới dìu Thẩm Hoài ngồi lên.
Nhìn một màn này, đám Hồ Quân mới tin tưởng lời Hồ Mân nói lúc trước: Thẩm Hoài và đối tượng quả nhiên không mãn ý nhau cho lắm, không thì ai lại có tâm tư chiếu cố xe, sợ bị nôn bẩn?
Nhưng chiếc Audi mới tinh này lại mang biển thị ủy Bắc Kinh, trong sắc đêm càng có vẻ ưu nhã cao quý, tâm lý bọn hắn chấn hám không thôi, trong lòng thầm đoán, hẳn cô gái này là con gái của vị lãnh đạo kia… Không ngờ nàng lại là đối tượng kết hôn của Thẩm Hoài?
Tuy Thành Di đối với Thẩm Hoài rất lãnh đạm, nhưng từ nhỏ được giáo dục cẩn thận, nàng có thể chú ý đến hết thảy nhân tình thế cố, liền gọi tiểu Ngũ vào trong xe chiếu cố Thẩm Hoài, còn nàng vào trong nhà hàng thanh toán bữa tối nay giúp hắn.
Chuốc Thẩm Hoài thành nửa sống nửa chết như bây giờ, đám Hồ Quân đã cảm thấy không phải, làm sao lại để Thành Di thanh toán thay mình, liền tranh nhau ngăn trở.
Trần Binh cười nói: “Thẩm bí thư mời khách trong nhà hàng chúng tôi, chúng tôi nào dám thu tiền a?”
“Nơi này là…?” Thành Di hơi nghi hoặc, nhìn Trần Binh, hỏi: “Ban đại diện Đông Hoa ở BK?”
“Ừ!” Trần Binh gật gật đầu.
“Chả trách, sao nghe tên cứ thấy quen quen…” Đối với lãnh đạo địa phương thái độ của Thành Di vẫn rất lãnh đạm, nói: “Thế được rồi, đợi Thẩm Hoài tỉnh lại, tự anh ta thanh toán sau vậy…”
Trương Hạo, Hồ Quân trong tâm có thẹn, không tiện truy hỏi mặt mũi Thẩm Hoài sao dễ dùng thế này. Nghe cách Trần Binh xưng hô đúng là nghiệm chứng thân phận bí thư đảng ủy trấn mà Thẩm Hoài tự xưng, nhưng đây là ban đại điện địa thị ở thủ đô, chẳng lẽ cũng phải cấp mặt mũi cho một tên cán bộ dưới hương trấn?
Trần Binh căn bản không rõ khúc chiết đêm nay, cũng không biết Thành Di là khuê nữ nhà lãnh đạo nào, nhưng thấy thái độ Thành Di khá lãnh đạm, sợ nàng xử lý không chu toàn mới góp ý: “Thẩm bí thư với hai bạn học nữa uống say lắm rồi, hay là để tôi gọi xe đưa đến bệnh viện truyền dịch? Nếu không đưa lên viện kịp thời sợ là có chút vấn đề.”
Thành Di định đưa Thẩm Hoài về nhà cô út của hắn, nghe Trần Binh nói thế, nghĩ lại thì cũng phải, tốt nhất nên đưa đến bệnh viện cho an toàn, bèn gật đầu đáp ứng: “Vậy phiền hà các anh lái xe một chuyến…”