Bị cảnh vệ gô cổ trói lại, mới đầu Lưu Phúc Long còn giãy dụa, đến sau dính hai gậy cao su mới thành thực chút.
Úc Bồi Lệ hoảng thần, không biết phải ứng phó làm sao, đứng ngây ra đó.
Mặc dù Thành Di cũng cảm giác bị dính vào chuyện phiền hà mà điên đầu, nhưng không thể bỏ mặc bạn ở lại đây không bản. Đến giờ nàng vẫn không tài nào hiểu được, làm sao mà mình vừa mới chạy đi gọi điện một chuyến, khi trở lại sự thể biến thành như thế này?
Thẩm Hoài còn cả một đống lớn hành lý, phải xin gửi lại ở quầy lễ tân của sân bay, mất chừng 15 phút mới chạy đến đồn công an để làm ghi chép.
Nói là ghi chép, thực tế là đến để xem trò vui thôi.
Lúc hắn vào đồn Trương Bật Cường đang ngồi trong góc ghi lời khai, loại án đánh nhau nhỏ nhặt này thường thường phía cảnh sát sẽ để hai bên đương sự trực tiếp đối chất, để tiện nhanh chóng giải quyết vấn đề… Thẩm Hoài không biết trong lúc mình không ở đây, Lưu Phúc Long và Trương Bật Cường có tiếp tục “cắn xé” lẫn nhau không, chỉ thấy Lưu Phúc Long giờ đã thành thực nhiều, tay còn mang còng, ngồi xổm trong góc.
Lúc Trương Bật Cường bị thẩm vấn, Lưu Phúc Long hai tay ôm đầu, mặt cúi xuống, thỉnh thoảng mới nhấc đầu lên, nhưng trong ánh mắt vẫn đầy vẻ hung hăng, kết hợp với khuôn mặt nhầy nhụa máu, nhìn qua có vẻ rất hung ác… Bất thời lại hừ lạnh, đủ biết trong lòng đứa này đã hận Trương Bật Cường đến tận xương tủy, hận không đem đối phương xé thành mảnh vụn, có điều hiện tại đang trong đồn, không thể không kiềm chế mà thôi.
Thành Di và Úc Bồi Lệ trầm mặc ngồi cạnh đó, sắc mặt cả hai đều rất khó coi.
“Đúng rồi, cậu cũng là nhân chứng?” Tên cảnh sát phụ trách thẩm vấn để Trương Bật Cường quay lại ngồi xổm trong góc, vẫy tay gọi Thẩm Hoài lại, nói: “Cậu qua đây, báo cáo lại những gì chứng kiến cho tôi!”
“Tôi cũng không biết làm sao sự thể lại thế này, mọi người cùng ngồi chung một chuyến máy bay từ London về đây, trước lúc xuống máy bay còn bình thường. Lưu Phúc Long có nói muốn mời mọi người cùng ăn cơm, ai cũng cười nói vui vẻ, khả năng là Trương Bật Cường nói gì đó khó nghe, Lưu Phúc Long mới quơ chai nước trong tay nện lên mặt anh ta, sau đó hai người lao vào nhau đánh lộn, chuyện tiếp đó thì mọi người cũng biết rồi đấy….” Thẩm Hoài khá là “công chính” tường trình lại sự việc, nhưng không đả động gì đến chuyện mình đứng bên cạnh “quạt gió châm lửa” cho hai con chó đực này lao vào cắn xé nhau.
Thẩm Hoài nói thế, không ai có thể bảo hắn không đúng, tiếp đó còn làm bộ khó hiểu lẫn thương tiếc cảm thán: “Đang yên đang lành sao lại thành thế này?”
“Nếu không phải thằng nhãi này cứ quấn lấy Thành Di, tôi cần gì đánh hắn?” Lưu Phúc Long muốn đứng lên mắng Thẩm Hoài: “Thẩm Hoài, cậu nói với đồng chí cảnh sát cho rõ ràng, đừng có hàm hồ!”
Giờ Thẩm Hoài mới biết vừa rồi Lưu Phúc Long cắn chết rằng trên sân bay Trương Bật Cường giở trò quấy rối Thành Di và Úc Bồi Lệ, hắn nhịn không nổi mới ra tay đánh người… Cố ý đẩy hết trách nhiệm lên đầu họ Trương.
Thẩm Hoài nhìn sang Thành Di, vẻ mặt vô tội lại đành chịu, ra vẻ oan uổng hỏi lại: “Sao lại thành tôi hàm hồ rồi?” Lập tức lại nói với cảnh sát: “Được, tôi không làm nhân chứng nữa, được chưa? Hai người làm sao mà đánh nhau tôi chẳng biết gì cả, chẳng thấy gì hết, thế nào?”
Thành Di đầy mặt đành chịu.
Theo lý Trương Bật Cường đúng là khiến người chán ghét, nhưng chưa đáng ghét đến mức muốn ra tay xua đuổi; có điều rốt cuộc giữa nàng và họ Trương chẳng có quan hệ gì cả, hơn nữa từ hồi du học ở Anh, nàng lại khá được Úc Bồi Lệ lẫn Lưu Phúc Long chiếu ứng, cha mẹ hai bên cũng có quen biết, nàng giải vây cho Lưu Phúc Long cũng là điều nên làm.
Ngữ điệu của Thẩm Hoài khiến tên cảnh sát chất vấn khá là bất mãn, quát lên: “Thái độ của cậu thế đấy hả? Nhân chứng là trò đùa, muốn làm thì làm không làm thì thôi?”
“Chuyện tôi biết chỉ đến thế thôi, những tình tiết khác tôi không thể nói mò được!” Thẩm Hoài ngồi bất động, ngậm miệng im re.
“Đồng chí cảnh sát, bọn họ chỉ nhất thời kích động, chuyện lại chẳng lớn lắm, có thể để bọn tôi tự hòa giải với nhau được không?” Thành Di đành chịu hỏi dân cảnh phụ trách, muốn dàn xếp sự tình cho êm chuyện, chứ chẳng lẽ mới về nước đã để hai người Lưu Trương cùng vào khám? Nàng nói: “Bọn tôi mới từ London trở về, ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, người mệt, tính tình cũng nóng nảy, thực không cần vì chút chuyện nhỏ này mà phiền hà các anh!”
“Cô biết hành vi của bọn hắn ảnh hưởng lớn đến đâu không? Đây là sân bay quốc tế BK, hiểu chưa? Cảnh sát phụ trách nghiêm mặt nói: “Không xử lý nghiêm khắc, về sau bọn hắn đánh nhau trên máy bay thì làm thế nào? Cô chịu trách nhiệm nhé? Hừ…”
“Tôi muốn gọi điện thoại…” Đại khái là đã ý thức ra tính nghiêm trọng của vụ việc, Lưu Phúc Long đứng lên yêu cầu được gọi điện thoại.
“Ngồi xuống! Thành thực chút!” Tên cảnh sát phụ trách ghi chép ngồi gần đó gõ gõ côn cao su lên mặt bàn, muốn hắn ngồi xuống: “Đừng tưởng gọi điện thoại tìm quan hệ là xong chuyện, khai báo cho rõ ràng đi đã!”
“Ba tôi là tỉnh ủy viên tỉnh Ký, phó bí thư thị ủy Thanh Hà Lưu Truyền Đông, tôi muốn gọi điện báo một tiếng, nói đang bị cảnh sát sân bay giữ lại, tạm thời chưa thể về Thanh Hà, được không?” Lưu Phúc Long trừng mắt nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi đang ghi chép, ngang ngược hỏi.
Đơn vị chủ quản của cục công an hàng không BK là tổng cục an toàn hàng không TQ, trực thuộc bộ Công An, quyền thế của Lưu gia ở tỉnh Ký, ở Thanh Hà có lớn đến đâu cũng quản không tới trên đầu cục công an này; nhưng tên cảnh sát trẻ tuổi kia mặc dù gân xanh trên trán đã lồi cả lên, nhảy nhảy liên hồi, cuối cùng tiếng mắng trong mồm vẫn kiềm chế không nhổ ra.
Phó bí thư thành phố Thanh Hà không lớn, nhưng quan trường là chiếc lưới khổng lồ, có trời mới biết người nhà tên này liệu có quen nhân vật lợi hại nào ở BK hay tổng cục hay không?
Tên cảnh sát phụ trách đứng tuổi điềm đạm hơn, ánh mắt quét qua chúng nhân trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Thành Di, hỏi: “Người nhà cô là ai?”
Thành Di rất không thích dọn cha mẹ ra dọa người, nhưng sự thể đã đến nước này, nàng chỉ hy vọng nhanh nhanh thoát ra cho nhẹ nợ, ngữ điệu thấp xuống, nói: “Ba tôi là phó bí thư thành phố Bắc Kinh Thành Văn Quang…” Lời vừa ra khỏi miệng, thấy ánh mắt sắc nhọn của Thẩm Hoài nhìn sang, trong lòng hơi khó chịu, quay đầu ngó ra song cửa sổ.
Vừa rồi Trương Bật Cường còn cứng miệng, làm bộ lợn chết không sợ nước sôi; nhưng lúc này sắc mặt đã dần chuyển trắng, đầu óc cấp tốc xoay chuyển, lại không cách nào đoán không ra hư thực của nhóm “đồng hành” này.
Phụ thân Lưu Phúc Long là phó bí thư thị ủy Thanh Hà thì cũng thôi, quyền thế Lưu gia lớn đến đâu cũng mò không đến đất BK, không dám làm loạn ở đây; Nhưng nếu hắn cứ cắn chết rằng mình quấy rối con gái phó bí thư BK, vào ăn cơm tù năm ba năm cũng có khả năng.
Tâm tạng Trương Bật Cường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chẳng lẽ số mình đen thế này?
Tên cảnh sát đứng tuổi nửa tin nửa ngờ, nhìn sang Lưu Phúc Long, hỏi: “Cậu muốn gọi điện tới đâu, tôi gọi giùm cho?” Nói rồi đẩy giấy bút trên bàn lại.
Lưu Phúc Long đứng dậy viết xuống ba dãy số, nói: “Một là văn phòng đại diện Thanh Hà ở BK, một là phòng làm việc của thị trưởng Thanh Hà, cuối cùng là văn phòng thị ủy Bắc Kinh…”
Lưu Phúc Long viết xong, một là để phía cảnh sát nghiệm chứng thân phận Thành Di, hai là cũng có ý hiển diệu quan hệ giữa hắn và Thành gia.
Thẩm Hoài thầm cười khẩy, biết thời buổi này quan địa phương lên thủ đô đều thích tìm đồng hương; Lưu Truyền Đông, Lưu Phúc Long leo lên bậc cửa nhà Thành Văn Quang không phải là chuyện gì quá kỳ quái, có điều không biết quan hệ hai nhà này mật thiết đến mức nào?
Lưu Phúc Long còn liếc sang Trương Bật Cường, ánh mắt đầy vẻ hăm dọa, khiến Trương Bật Cường lạnh run, mồ hôi lạnh chảy đầy người, thầm than xuất hành không xem ngày giờ, đi chọc đám Thái Tuế này làm cái gì không biết!
Thành Di chỉ hy vọng sự tình được giải quyết êm xuôi, nhanh gọn chứ không có ý làm sao Trương Bật Cường cả, thậm chí còn giúp hắn giải vây, nói với phía cảnh sát: “Thật sự chỉ là chút xung đột nhỏ, hoàn toàn không nghiêm trọng như các anh tưởng, chúng tôi sẽ thành thật làm kiểm điểm…”
Tên cảnh sát đứng tuổi đi ra hạch tra số điện thoại, gọi xong cuộc thứ nhất, xác nhận thân phận Lưu Phúc Long liền biết chuyện này mình muốn xử lý nghiêm túc cũng không được, bèn quay vào phòng khép hồ sơ lại, mở còng cho Lưu Phúc Long, Trương Bật Cường: “Ẩu đả trong sảnh đợi sân bay ảnh hưởng rất xấu, nhưng niệm tình đều phạm tội lần đầu, các cậu có muốn tự điều giải với nhau? Nếu đồng ý thì sang phòng y vụ xử lý vết thương trước.”
Trương Bật Cường giờ chỉ mong đám người Lưu Phúc Long đại nhân đại lượng, không “ghi thù” với tên tiểu nhân nhỏ nhen là mình; nhưng có hòa giải hay không không phải hắn cứ muốn là được.
Lưu Phúc Long hung hăng nhìn Trương Bật Cường, gật gật đầu, trả lời viên cảnh sát: “Tóm lại tôi động thủ trước là không đúng, cũng không muốn truy cứu chuyện trước đây làm gì…”
Nghe Lưu Phúc Long nói vậy, Trương Bật Cường nhảy dựng lên, ý họ Lưu là đợi cả đám đi ra sẽ tính sổ sau, mặt hắn tái lại, nhủ thầm còn không bằng vào trong khám vài ngày, đợi sóng yên biển lặng mò ra còn hơn.
Viên cảnh sát đứng tuổi bất kể đầu óc Trương Bật Cường đang suy tính cái khỉ gì, để nhân viên dẫn hai người bọn hắn sang phòng y tế xử lý vết thương; Thành Di mượn tạm điện thoại của đồn, dặn người nhà đánh xe sang đồn để đón.
Qua nửa giờ, Lưu Phúc Long và Trương Bật Cường đã được xử lý thương thế xong, theo nhau quay trở lại.
Giờ Trương Bật Cường đã biết điều hơn nhiều.
Mệnh mạch của hắn bị người ta khống chế rồi, không phải cứ vỗ vỗ mông đít bỏ đi là yên chuyện, hắn lắc lắc đầu, vỗ vỗ lên mặt cho tỉnh táo, lẽo đẽo như con cháu chạy lại trước mặt Lưu Phúc Long xin lỗi: “Thành thật xin lỗi, tôi vì nhất thời kích động mà làm chuyện không phải, Lưu ca muốn làm sao mới hả dạ thì cứ nói, Trương Bật Cường tôi…”
“Chuyện thành thế này cũng chẳng vui vẻ gì.” Lưu Phúc Long nói: “Tôi chẳng có ý gì với anh cả, cứ như cũ, mời mọi người cùng đến nhà hàng Thanh Hà ăn bữa cơm, thế nào?”
“Được, tiệc rượu hôm nay tôi mời!” Trương Bật Cường nào dám nổi nửa chữ không, lại ai cầu Thành Di: “Hôm nay đã mạo phạm đến Thành tiểu thư, mong Thành tiểu thư xá tội…”
Tâm tư Thành Di đã mệt lắm rồi, không muốn nói gì thêm nhiều, nhưng nhìn bộ dạng vẫy đuôi xin tha của Trương Bật Cường lại bất nhẫn cự tuyệt, lại thêm bụng cũng đói, đi theo không cho Lưu Phúc Long làm càn, để sự thể qua đi êm đẹp cũng tốt bèn đáp ứng.
Tự mình Trương Bật Cường có xe, vội chạy đến bãi đỗ xe để gọi; Lưu Phúc Long hoàn toàn không sợ hắn mượn cớ trượt đi, theo Thành Di ngồi lên xe nhà nàng đến đón.
Tâm lý Thẩm Hoài khẽ than nhẹ, cũng luồn vào trong xe theo.
Nhà khách Thanh Hà là văn phòng đại diện của thành phố Thanh Hà, nằm ở đường vành đai ba, cách sân bay khá gần, rất nhanh đã đến nơi.
Trương Bật Cường không dám khẽ khàng chuồn đi, thành thực chạy theo sau.
Đến nơi, họ Trương nhanh nhẩu nhảy xuống trước, vội vàng chạy lại mở hộ cửa xe.
Xem ra trò vui hôm nay đến đây là ngừng, tiếp sau cùng lắm là Lưu Phúc Long gõ Trương Bật Cường mấy chục vạn coi như tiền bồi lễ, hắn không có tâm tình để coi tiếp trò hề này, ngồi yên ở trên xe chứ không xuống, nói với Thành Di: “Anh phải về nhà khách Đông Hoa đây, cho anh gửi lời hỏi thăm hai bác…”
Thấy Thẩm Hoài không xuống xe, Lưu Phúc Long trầm mặt xuống, đầu gối chắn lấy cửa xe không cho đóng lại, mắt lạnh nhìn qua, nói: “Trương Bật Cường mở tiệc bồi tội sao thiếu anh được? Anh cũng nên học theo người ta, chứ lỡ sau này không mở mắt đắc tội người nào đó, tôi có muốn giáo huấn anh không phải trễ rồi ư?”
Thẩm Hoài ngước mắt nhìn lệ khí trong mắt Lưu Phúc Long, cười nhạt: “Tôi không so đo với cậu, chỉ là mệt rồi, muốn về nhà khách nghỉ ngơi!”
“Anh cư so đo với tôi xem nào?” Lưu Phúc Long lấn tới: “Mẹ nó chứ, còn làm bộ?”
“Lưu Phúc Long!” Thấy Lưu Phúc Long càng lúc càng mất thể diện, Thành Di mắng: “Anh làm trò gì thế?”
“Làm trò? Tôi chỉ muốn để anh ta sáng mắt ra, có một số người không phải loại kiến hôi như bọn hắn có thể chọc.” Lưu Phúc Long tranh biện: “Cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga, không cho anh ta bài học, về sau hắn cứ bám lấy cô thì sao…”
Thẩm Hoài cười cười, xuống xe, trắng trợn kéo vai Thành Di, để nàng sà vào trong lòng mình, khiêu khích nhìn sang Lưu Phúc Long, nói: “Hôm nay cóc ghẻ tôi cứ muốn ăn thịt thiên nga đấy! Cậu có thể làm gì?”
Thành Di bị Thẩm Hoài quơ vào trong ngực hơi khó chịu, nhưng nàng biết Thẩm Hoài bị Lưu Phúc Long kích cho không đường lui nữa mới cố ý hướng họ Lưu thị uy, nàng cũng nhịn không giãy thoát ra.
Lưu Phúc Long tức đến lộn ruột lộn gan, lại không nghĩ vì sao mà Thành Di không giãy ra khỏi Thẩm Hoài, thấy họ Thẩm có ý trêu ghẹo bèn xốc cổ áo Thẩm Hoài lên, vung quyền muốn đánh; Thẩm Hoài cũng chẳng phải đứa lương thiện gì, chân kia đã cướp trước đạp tới.
Thành Di rít lên: “Lưu Phúc Long, anh dừng tay!” Lại ôm chặt Thẩm Hoài, không để hai người xông vào ẩu đả nhau như hai đứa đầu đường xó chợ.
Đúng lúc này một tiếng kinh hô truyền tới: “Anh Thẩm Hoài, chị Thành Di, sao hai người ở đây?”