WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Phong Khí Quan Trường

Chương 372: Đỉnh núi

Chương 372: Đỉnh núi


Đàm Khải Bình hoài nghi hắn có tiếp xúc riêng với Điền Gia Canh, Thẩm Hoài không có cách nào giải thích.

Phan Thạch Hoa phải đứng ra làm kiểm điểm, vì “tội” trước đó không chuẩn bị phương án hoàn thiện.

Tiếp nữa, Đàm Khải Bình lại thảo luận chỉ thị của Điền Gia Canh với các thường ủy khác, không có chỗ cho hắn chen vào, Thẩm Hoài dứt khoát ngồi bên mắt lạnh bàn quan.

Chỉ thị của Điền Gia Canh, ngữ khí có thể coi là uyển chuyển, có thể nói là xét sự thể chứ không xét cá nhân, không cụ thể là bất mãn đối với ai hay là ủng hộ ai.

Tuy nhiên, nếu như người nào cũng khách quan nhìn nhận vấn đề, thì trên quan trường nào có nhiều mâu thuẫn với vướng mắc thế kia?

Phương án chia tách Mai Khê tuy là do Đường Ấp chỉnh ra, nhưng mọi người hôm nay ngồi đây đều hiểu rõ, biết là bởi trong tiệc rượu tiếp đãi đoàn khảo sát Birmingham Thẩm Hoài công khai tìm kiếm sự ủng hộ từ Cao Thiên Hà, mới khiến cho Đàm Khải Bình hạ quyết tâm dùng thủ đoạn "Minh tu sạn đạo" chia tách Mai Khê.

Lời phê của Bí thư tỉnh ủy khả năng là thực sự cầu thị vạch ra sự thiếu sót trong công tác kinh tế Đông Hoa, vạch ra sự chưa hoàn thiện của phương án chia tách thị trấn Mai Khê; cũng có thể là Điền Gia Canh bất mãn với Đàm Khải Bình, nên mới đưa ra chỉ thị như thế, yêu cầu thị ủy thị chính phủ thảo luận xem có khả năng làm nổi khu kinh tế lớn hay không.

Liên hệ của Đông Hoa với trên tỉnh cũng tương đối đặc thù, trước đó chủ yếu là dựa vào đường dây của bí thư ủy ban kiểm tra kỉ luật (kỷ ủy) Diệp Thành Minh, sau tai nạn của Diệp Thành Minh, địa đầu xà Đông Hoa cơ bản đã bị cắt đứt đường dây liên hệ với trên tỉnh.

Lúc Đàm Khải Bình đến Đông Hoa ngồi xuống ghế bí thư Thị ủy, Cao Thiên Hà và những Phó bí thư, thường vụ thị ủy khác hầu như không giành được sự ủng hộ đắc lực nào từ trên tỉnh, đến nỗi Đàm Khải Bình tuy rằng đơn độc ở Đông Hoa nhưng Đông Hoa vẫn không có ai dám trực tiếp đối chọi kịch liệt với ông ta.

Đợi đến lúc Đàm Khải Bình đem hai ghế thường ủy quan trọng là phó thị trưởng thường ủy, bí thư khu Thành Bắc thành người của mình, thường ủy cũng cơ bản để Đàm Khải Bình nắm giữ rồi.

Những thường ủy khác tuy tổng cộng có sáu người, nhưng ai dám liên hợp lại để đối kháng Đàm Khải Bình? Dưới tình huống trong tỉnh không có lực lượng mạnh mẽ ủng hộ, ai đứng ra dẫn đầu không sợ Đàm Khải Bình dùng thuật hợp tung liên hoành đánh cho thất linh bát lạc sao?

Nhưng nếu có thể biết rõ Bí thư tỉnh ủy bất mãn với Đàm Khải Bình, tình huống sẽ khác.

Cán bộ cấp Phó sảnh trở lên đều do Ban tổ chức tỉnh ủy bổ nhiệm, mà thành viên Thường ủy muốn được bổ nhiệm đều phải thông qua hội nghị thảo luận tập thể của thường ủy tỉnh.

Đám người Cao Thiên Hà mặc dù không có sự ủng hộ mạnh trên tỉnh, nhưng nếu có thể biết rõ Bí thư tỉnh ủy bất mãn với Đàm Khải Bình, vậy thì sau này sự cố kỵ với Đàm Khải Bình sẽ ít đi rất nhiều.

Thẩm Hoài ít nhiều có thể lý giải vì sao Đàm Khải Bình tức đến giậm tay giậm chân như thế, ông ta gấp gáp ném Phan Thạch Hoa ra chịu tiếng thay, có lẽ là muốn che mắt những người khác.

Nhìn sắc mặt âm trầm của Đàm Khải Bình, Thẩm Hoài cười lạnh trong lòng. Hắn còn oán hận nghĩ.

Chỉ cần không tức khắc thoát khỏi nơi này, hắn thậm chí đều chuẩn bị tốt tâm thái để tiếp nhận chuyện Mai Khê bị dỡ thành hai khối, ai có thể nghĩ Điền Gia Canh lại trực tiếp can thiệp vào...

Tuy rằng Điền Gia Canh trực tiếp nhúng tay vào chuyện khu công nghiệp là không phù hợp lệ quen, nhưng không thể không thừa nhận, nếu thị ủy có thể quán triệt chỉ thị của Điền Gia Canh, đem một bộ phận của thị trấn Hoàng Kiều vạch ra, cùng với hương Trúc Xã sáp nhập với thị trấn Mai Khê, thành một khu kinh tế to lớn, có thể lợi dụng một cách tốt nhất nền tảng cơ sở hạ tầng đang có, thống nhất quy hoạch phát triển, lôi kéo chỉnh thế kinh tế Đông Hoa đi lên, là điểm có lợi rất lớn.

Thẩm Hoài không cho là Đàm Khải Bình sẽ quán triệt chỉ thị của Điền Gia Canh, có lẽ lúc chưa thành lập xong khu kinh tế mới, chắc hắn đã sớm thoát ly khỏi địa phương này.

Hội nghị thảo luận cuối cùng kết thúc, cũng không có kết luận gì, không ngoài là muốn khu Đường Áp căn cứ vào chỉ thị của Điền gia Canh, làm ra một phương án hoàn thiện hơn.

Đàm Khải Bình lại nhấn mạnh lần nữa hai chữ "hoàn thiện", Thẩm Hoài cũng biết ý đồ của ông ta là "kéo dài".

Hương trấn có thủ đoạn đối phó khu huyện, khu huyện cũng có thủ đoạn đối phó địa thị, địa thị đương nhiên cũng không khả năng ngoan ngoãn nghe lệnh tỉnh. Bí quyết "kéo dài" cho tới bây giờ lần nào cũng đúng. Điều tra nghiên cứu một năm rưỡi, ai cũng không thể đổ trách nhiệm cho ai.

Đàm Khải Bình thích họp, thích cảm giác nắm giữ hết thảy trong hội nghị. Ông ta có tài ăn nói, có thể thao thao bất tuyệt rất lâu trong hội nghị, chỉ khổ cho người ghi chép...Đến lúc đề tài thảo luận kết thúc, từ phòng họp đi ra thì trời đã tối.

Lúc xuống cầu thang, Thẩm Hoài và Chu Minh đi qua nhau, đây đó đều giả bộ như không ai nhìn thấy ai.

Qua chỗ văn phòng Tuyên giáo, Thẩm Hoài thấy Chu Dụ đứng ở trong hành lang nói chuyện với ai đó, chỉ là Chu Dụ đứng quay lưng, nên khi nàng quay lại phòng làm việc thì căn bản không thấy hắn.

Thẩm Hoài đến bãi đỗ xe, chui vào trong xe.

Mặc dù đã đỗ xe vào trong lán nhưng vẫn bị phơi nắng nóng rực, hắn mở điều hòa, mở cửa sổ xe, đứng bên cạnh chờ độ nóng trong xe tản đi. Đang định gọi điện cho Chu Dụ, thì điện thoại của cô út lại đến trước.

Thẩm Hoài cười khổ nói:

- Cháu vừa họp với Đàm Khải Bình hơn hai tiếng liền, cô gọi điện tới thế này, lại có ai tố cáo gì cháu à?

- Bác hai cậu cùng với Điền Gia Canh tranh giành ghế bí thư Hoài Hải thất bại, hơn nữa ở Quốc vụ viện Vương Nguyên lại cực lực ra sức xóa bỏ bộ Điện lực, có một số việc làm mọi người đều rất mẫn cảm.

Tống Văn Tuệ nói trong điện thoại:

- Điện thoại cũng đã gọi tới chỗ cô rồi, cô không thể không gọi điện xác nhận một cái.

Hiện nay bộ Điện lực là căn cứ địa chủ yếu của Tống hệ, Hạ Tương Hoài chiếm được vị trí Bộ trưởng Điện Lực, còn muốn “tiến bộ” thêm bước nữa trong kỳ Đại hội tiếp theo.

Vương Nguyên chủ trương xóa bỏ bộ Điện Lực, đụng chạm cực lớn đối với lợi ích chỉnh thể cả Tống hệ, các mặt lợi ích cân đối thế nào, đến bây giờ còn chưa được rõ ràng. Thẩm Hoài đương nhiên cũng biết có một số việc mẫn cảm đến thế nào; hắn thân ở trong phái hệ, nhờ phái hệ mà giành được vị trí ở Đông Hoa, có đôi khi không thể không chịu thiệt thòi một chút để bảo vệ lợi ích chỉnh thế phái hệ.

Không chỉ có Đàm Khải Bình, đại đa số Tống hệ hiện nay đều không mong muốn thấy hắn thông đồng với Điền Gia Canh.

Chỉ là việc này, Thẩm Hoài cũng thật sự oan uổng.

Thấy từ trong sảnh thị ủy lục tục có người đi ra lấy xe, Thẩm Hoài kẹp điện thoại di động vào cổ, mở cửa xe ngồi vào, quay cửa sổ xe lên, nói với cô út:

- Cháu cũng sớm đã nói, thời cơ thỏa đáng, cháu có phải thoát ly địa phương cũng cam lòng. Nhưng hiện tại Đàm Khải Bình chọc vào cháu, muốn tách rời Mai Khê ra mấy khối; đợi cháu thoát ly địa phương rồi, cháu nghĩ tương lai ông ta sẽ điều chỉnh lại như cũ; tội gì lúc này cháu tự làm khổ mình. Điền Gia Canh hiểu quy luật kinh tế, nhìn ra được điểm bất lợi khi chia tách khu công nghiệp ra khỏi Mai Khê, phê chỉ thị ngăn thị ủy làm loạn, đây cũng là chức trách của Bí thư tỉnh ủy. Cháu thật không rõ, tại sao không ai tự thân tìm nguyên nhân mà cứ nghĩ nhiều như vậy làm gì nhỉ?

- Nếu mọi người đều quang minh lỗi lạc thì lấy đâu ra mâu thuẫn như bây giờ?

Trong điện thoại Tống Văn Tuệ chỉ có thể an ủi Thẩm Hoài mấy câu, nói:

- Cháu không nên suy nghĩ nhiều làm gì; phía ba và bác hai cô sẽ giải thích giúp cháu, người bên cạnh Điền Gia Cảnh đâu phải loại đơn giản, có khả năng thấy kẽ hở ở Đông Hoa nên cố ý chui vào cắn một cái cũng không chừng.

Cô út hoài nghi đây là kế ly gián của Điền Gia Canh, Thẩm Hoài thầm nghĩ cũng không hẳn là không thể; nhưng cẩn thận suy nghĩ chỉ thị của Điền Gia Canh, vứt bỏ thiên kiến phái hệ sang một bên, thì chiếu theo chỉ thị của Điền Gia Canh mà làm mới thật sự phù hợp với lợi ích đại cục.

Chỉ là hiện tại Tống gia rất mẫn cảm với việc này, trong điện thoại Thẩm Hoài cũng không biết nên nói thế nào cho phải.

Khả năng là Chu Dụ ở phòng làm việc nên không thể gọi điện thoại, Thẩm Hoài thấy Chu Dụ cũng đi đến bên bãi đỗ xe này, liền nghiêng mặt tới, để nàng nhìn thấy mình đang nghe điện thoại.

Chu Dụ cười dịu dàng, vào xe, khởi động xe rời khỏi bãi. Thẩm Hoài cũng khởi động xe, chậm rãi đi theo sau xe Chu Dụ, rời khỏi trụ sở thị ủy.

Lúc đi qua khu Tây Pha, Thẩm Hoài đỗ xe vào ven đường, ngồi vào xe Chu Dụ. Xe ra khỏi nội thành đi về hướng Tây Bắc, dọc đường đi thấy có một vùng rừng hoang dã liền dừng xe tại khu đất hoang đối viện phía bắc khu rừng để trò chuyện.

- Thật sự là đau đầu mà.

Thẩm Hoài dựa lưng vào ghế, nghĩ lại đủ chuyện phiền hà dính quanh thân mình, không kìm được than.

Chu Dụ ngồi sát bên Thẩm Hoài, xõa búi tóc vô cùng nghiêm túc ra, mặc cho mái tóc xõa tung, gỡ bỏ bộ dạng quan viên cứng nhắc, gương mặt nàng càng thêm quyến rũ, biếng nhác dựa vào lòng hắn, nói:

- Mai thép cũng dần dần hình thành thế lực, người nhà để anh thoát ly địa phương, chính thức hình thành hệ riêng không liên quan gì đến Đàm Khải Bình cũng là suy nghĩ bình thường. Đều nói doanh trại như thùng sắt, binh lính như nước chảy; nhiều ít quan viên đến địa phương, không kiếm lợi lộc thì vơ công lao, đạt được rồi đi, không chút lưu luyến. Mấy người hiểu được tâm tư của anh?

Thẩm Hoài kéo thân hình mềm mại của Chu Dụ vào lòng, bình thường nàng làm việc hay mặc trang phục chính thống, nhưng áo sơ mi màu lá cọ ngắn tay, cởi hai cúc, lộ ra chiếc áo ngực màu hồng đỏ, làn da trắng tuyết mê người.

Thẩm Hoài vuốt ve khuôn mặt trơn mượt của Chu Dụ, đành chịu mà cười.

Nhìn từ góc độ phái hệ, hắn cùng với Đàm Khải Bình đều thuộc Tống hệ, mâu thuẫn của hai người tới từ tham vọng muốn lập môn hộ riêng của mỗi bên.

Mai thép hiện tại coi như đã dần thành tựu, hắn lại công khai bật lãnh đạo, coi như là thành công đưa Mai thép hệ lập thành môn hộ riêng.

Dưới tình huống như vậy, Tống gia an bài hắn thoát ly hệ thống chính đảng địa phương, thoát ly quan hệ thuộc cấp trên dưới với Đàm Khải Bình, để hắn tiếp tục phát triển, mở rộng hệ thống Mai thép này. Phía ngược lại, đem sự vụ đảng chính địa phương triệt để giao cho Đàm Khải Bình, từ ấy nước giếng không phạm nước sông, tránh đây đó mẫu thuẫn tiếp tục biến hóa ác liệt, đây cũng không có gì là không hợp lý cả.

Tống gia dù sao cũng không thể để con cháu nhà mình chiếm hết lợi ích; mà để Thẩm Hoài cùng Đàm Khải Bình hình thành hệ thống riêng ở Đông Hoa là xí nghiệp quốc gia và chính quyền địa phương, có thể hỗ trợ thúc đẩy lẫn nhau, cũng có thể mở rộng thế lực chỉnh thế Tống hệ.

Thậm chí cô út cũng cho rằng khi xưởng số hai Mai thép kiến thành, là thời cơ thỏa đáng hắn thoát ly quan hệ với địa phương, từ địa phương chuyển tới phát triển trong hệ thống xí nghiệp quốc hữu, tiền đồ con đường làm quan cũng sẽ không ảm đạm, thậm chí có thể nói là rộng mở, trước mặt cũng không phải không có tiền lệ cao cán trong xí nghiệp quốc gia được điều chuyển bổ nhiệm chức vị quan trọng cấp bộ tỉnh.

Với năng lực của Thẩm Hoài mà nói, đây không thể nghi ngờ là một lối tắt lên làm quan.

Chỉ là, tự mình Thẩm Hoài biết, tuy hắn nói với cô út, rằng hắn sẽ không luyến tiếc địa phương này hay chức vụ ở đây, nhưng hắn không luyến tiếc mảnh thổ địa này ư? Nếu không sao khổ cực đến Mai Khê cắm rễ tới bây giờ?

Một mặt, Thẩm Hoài hy vọng dự án của Mai thép có thể nhanh chóng đi vào hoạt động không bị trở ngại, mặt khác, nghĩ đến dự án vừa hoàn thành, tất cả ở địa phương đều thoát ly quan hệ với hắn, hắn không cam tâm a!.

Nghĩ đến phiền não, Thẩm Hoài ôm Chu Dụ ngồi lên đùi.

Chu Dụ hỏi:

- Anh muốn làm gì?

- Tâm trạng phiền não vài ngày rồi, trong người cũng không khỏe, em nói xem anh muốn làm gì?

Thẩm Hoài cười, hắn kéo hai chân Chu Dụ vắt ngang, ngồi lên đùi mình, người hắn dựa vào sau, cởi đai quần ra, lộ ra vật to lớn.

Chu Dụ khẽ tát nhẹ vào má hắn, lo lắng nói:

- Không được, nhỡ có người đột nhiên tới thì phải làm sao?

- Không cần quá để ý.

Thẩm Hoài vén váy của Chu Dụ lên tận hông, lộ ra cặp mông rắn chắc, tay hắn từ phía sau đẩy mông lên nhưng không cởi quần nhỏ của cô mà là nhẹ nhàng kéo lệch sang bên, muốn nàng ngồi lên.

- Tên khốn nhà anh, rốt cuộc đùa giỡn bao nhiêu cô gái rồi hả?

Chu Dụ ôm lấy cổ Thẩm Hòa, cắn tai hắn, hung dữ hỏi, nhưng lại không thể không thừa nhận, dù như này không tiện nhưng thật sự nếu có người tới gần, nàng chỉ cần đứng lên tuột váy xuống, không sợ bị lộ ra.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.